MẠC TẦM CA



"Thả con ra! Mẹ ơi, mở cửa cho con ra! Con cần gặp Lãnh Huân để nói chuyện!"
Tiếng nói như gào khóc của Đường Lạc vang khắp căn phòng, Đường Nghiêm Minh ở ngoài vừa bồn chồn lo lắng, vừa xót thương cho sự đau khổ của con gái, ông bóp chặt lấy tay vịn của chiếc ghế sofa, hai tay dùng sức đến nỗi đầu các ngón tay trắng bệch đến không còn chút máu, nhìn sang Lâm Ngọc - vợ ông, vẫn một bộ dạng thản nhiên ung dung uống trà, ông thực sự muốn mổ trái tim của bà ấy ra xem có phải có cấu tạo từ sắt đá không, đến lúc này còn có tâm trạng tận hưởng cuộc sống!
"Tôi nói bà này, con bé đã như thế này ba ngày rồi! Bà có phải là mẹ ghẻ đâu mà nhẫn tâm đối xử với con bé như thế! Nếu Lạc Lạc có chuyện gì thì bà không xong với tôi đấy!"
Đường Minh Nghiêm nhìn thấy bộ dạng của vợ ông mà như chực trào máu họng, nhưng ông biết chỉ có bà vợ của mình mới có khả năng giải quyết chuyện này, nếu để ông ra mặt thì ông chỉ có thể thỏa mãn yêu cầu của con bé, mà điều này, trong thâm tâm ông hiện tại, lý trí của ông không cho phép ông thỏa hiệp, lựa chọn duy nhất của ông chỉ có thể để Lâm Ngọc tiếp tục làm người mẹ ác độc.
"Tôi biết rồi! Cũng đã đến lúc phải tiêm liều thuốc kháng sinh mạnh cho con bé rồi!" Đường Minh Nghiêm rùng mình nhìn sang người vợ tinh quái đầy mưu mô của mình, đúng là ông hồi đó không biết tại sao lại vớ phải một người vợ như vậy, đúng là tổ tiên có phước mà!
Ông nhìn vợ bước vào phòng con gái và đóng cửa lại, một lúc lâu, bà bước ra, nhìn vào ông, chẳng nói chẳng rằng, im lặng đi vào bếp.


Ông chạy theo sau hỏi han tình hình, nhưng Lâm Ngọc giữ kín mọi chuyện, chỉ nói là cho thời gian cho con bé, rồi không nói thêm gì nữa! Ông biết cho dù có vặn hỏi thêm thì bà ấy cũng sẽ trả lời như vậy! Ông cũng không hỏi thêm gì nữa, miễn sao con bé có thể quên đi tên Lãnh Huân đó là ông có thể cúng heo lạy tạ thần linh rồi!
* * *
Trước mặt Đường Lạc là một đoạn video ghi hình của Lãnh Huân - chàng trai nhóm trưởng Cain của Crew 5.

Khác với các ăn mặc trẻ trung thường ngày, cô cảm thấy anh ấy quần áo có chút sẫm màu hơn, vẫn vẻ mặt điềm đạm lạnh lùng quen thuộc, nhưng có vẻ như mất đi chút sinh khí khỏe khoắn, đôi mắt trầm pha chút xa lạ.

Xa cách quá! Đây có còn là Lãnh Huân mà mình quen biết?
Chỉ nghe tiếng nói phát ra từ đoạn video ấy, một giọng trầm ấm mà cô rất thích nói ra những lời khiến người ta tuyệt vọng: "Đường Lạc à! Cám ơn em trong suốt quãng thời gian qua đã ủng hộ cho nhóm Crew 5.

Được làm quen với em anh rất vui! Bản thân anh cũng tin rằng ký ức vui vẻ về em sẽ là một trang quan trọng trong nhật ký cuộc sống của anh.

Nói thế nào cho đúng nhỉ? Anh rất thích em, niềm yêu thích của một người anh trai dành sự quan tâm chăm sóc đến người em gái dễ thương dễ mến của mình.


Vì là anh trai, khi biết cô em gái của mình sẽ đi du học nước ngoài ở HL, ngoài việc vui mừng và cổ vũ cho em, nhiều hơn là sự an ủi và tự hào về em, em à! Bác gái là một người thật tốt bụng, sau cuộc thi, mặc dù kết quả chung cuộc chỉ đứng hạng hai, nhưng bác ấy đã cho anh một cơ hội xuất hiện trong chương trình truyền hình" Hi! Dancer! "Em biết không? Là" Hi! Dancer! "Đó! Đó là cơ hội anh nằm mơ cũng không thể nào có được! Anh cám ơn về cơ hội đó lắm!
Con đường của em còn dài lắm ở phía trước, nơi mà luôn tươi sáng tốt đẹp dành cho một cô gái tốt đẹp như em! Còn anh, anh cũng có con đường riêng dành cho mình..

thôi thì..

chúng ta cùng cố gắng trên con đường của chính mình, em nhé!
Đi qua bên HL em nhớ mặc thêm áo ấm vào nhé! Vì anh nghe nói bên đó lạnh lắm, có cả tuyết rơi nữa..

em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!
Chào em! Chúc em luôn là cô gái yêu đời và nở mãi nụ cười trên môi!"
Hình ảnh chàng trai vừa nói vừa cười cứ lặp đi lặp lại do cô chọn nút lặp lại, cũng trở nên lặp lại trong tâm trí của cô, không chút nguôi ngoai! Nếu ai nói cho cô biết đây là Lãnh Huân đang đóng kịch trước mặt cô, thì cô sẽ cảm thấy anh ấy chắc chắn sẽ được bình chọn làm diễn viên xuất sắc nhất bởi lối diễn xuất quá tự nhiên không chút sơ hở, cô luôn thôi miên mình đó là đóng kịch, nhưng thực tế người mình thích trước đó không hề giỏi việc này, vậy đây có phải là sự thật?
Nếu đó là cơ hội tốt cho Lãnh Huân, Đường Lạc sẽ không chút ngần ngại mà hoàn toàn tán thành và ủng hộ sự lựa chọn của anh ấy, nhưng nếu sự lựa chọn ấy xuất phát từ điều kiện phải thuyết phục cô đi HL du học, cô chợt có cảm giác mình bị phản bội bởi tình bạn..


mẹ cô không nói điều gì về việc này, nhưng những lời bà nói ra đều ám chỉ hướng tới kết quả là mình đã bị Lãnh Huân bán đứng, hay bỏ rơi..

chỉ vì lợi ích của mình..

càng nghĩ cô càng thấy nặng nề, đầu óc như muốn nổ tung..

cô cảm thấy mình thật điên cuồng khi không thể chấp nhận lý do Lãnh Huân không yêu mình thay vì là lý do hi sinh tình yêu để đạt được mục đích sự nghiệp, thật nực cười và phi lý, nhưng đến lúc này đây, cô vẫn tự tìm mọi lý do để bào chữa cho anh ấy, anh ấy yêu mình, nhưng đã chọn sự nghiệp thay vì tình yêu!
* * *
Nếu thời gian là liều thuốc có thể lãng quên và chữa lành mọi vết thương lòng, thì nó cũng có thể khiến cho nỗi nhớ lắng đọng, như phù sa bồi đắp ruộng đất, trở nên ngày một trù phú màu mỡ, chờ ngày đơm hoa kết trái.
* * *.


Bình luận

Truyện đang đọc