MANG THAI NGOÀI Ý MUỐN - ĐIỀM TỨC CHÍNH NGHĨA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Min

Hai người họ ăn sáng xong xuôi, cũng cho Phiền Phiền ăn no rồi, liền xuất phát tới siêu thị đồ tươi sống gần nhà để mua nguyên liệu.

Trong nhiệm vụ yêu cầu phải nấu ba món một canh, phòng ngừa có người dùng các loại tiểu xảo để lừa gạt qua được.

Ôn Nhiên vừa thấy thư nhiệm vụ thì đã có thể nghĩ xong về những thứ cơ bản, Thẩm Minh Xuyên lại suy nghĩ rất lâu, cái gì cũng muốn làm, nhưng mà lại chẳng biết làm gì hết, cuối cùng hắn quyết định tới siêu thị nhìn xem có nguyên liệu gì, rồi tới lúc đó sẽ nghĩ xem là làm gì.

Ở khu nhà ở chỗ bọn họ có một thị đồ tươi sống rất lớn, các sản phẩm rau dưa, các loại thịt, thủy hải sản ở đó rất phong phú, hơn nữa rất tươi ngon sạch sẽ, mua nguyên liệu là vừa đúng.

Ôn Nhiên dùng cái địu để nửa địu nửa ôm Phiền Phiền ở phía trước, dẫn cả bé theo đi.

Phiền Phiền biết là được ra khỏi nhà, thì vui vẻ đến tay chân múa may, bé con thích nhất là được Ôn Nhiên dẫn đi ra ngoài chơi, tiếc là công việc của Ôn Nhiên bận rộn, thời gian rảnh lại tương đối ít, vì vậy mỗi lần Ôn Nhiên đưa Phiền Phiền ra ngoài thì bé đều rất phấn khích, cả đường cứ bi bô suốt.

“Con đây là phấn khích cái gì vậy,” Ở trên xe, bạn nhỏ Phiền Phiền mượn lực từ Ôn Nhiên để đứng lên, chân nhỏ cứ dẫm rồi lại dẫm, Ôn Nhiên sợ rằng con bị cộc đầu nên phải ôm lấy nhưng chỉ chốc lát sau đã mỏi, “Đi ra ngoài chơi con vui thế à, hửm? Bảo bối.”

Phiền Phiền ‘nha’ lên một tiếng đáp lại.

“Có cần anh bế con cho không?” Thẩm Minh Xuyên cậu vung vung tay, hắn biết rằng cậu bị mỏi nên liền quay sang hỏi.

Từ nhà họ lái xe đến siêu thị cũng chỉ mất 10 phút, Ôn Nhiên liền lắc đầu đáp: “Không cần đâu anh, cũng gần mà.”

Thẩm Minh Xuyên nghĩ cũng thấy đúng, cũng thừa dịp đoạn đường đang vắng người liền quay ra cảnh cáo Phiền Phiền: “Con ngoan ngoãn một chút đi, đừng có mà hành hạ ba nhỏ của con.”

Tiểu Phiền Phiền đại khái có thể từ âm điệu phân biệt được một chút ít những lời nói tốt và xấu, nhóc thấy Thẩm Minh Xuyên dám nói mình trước mặt ba nhỏ, thế là nhóc con chả hề khách khí cứ thế phụt nước bọt phì phì vào mặt ba lớn.

Thẩm Minh Xuyên: “…”

Ôn Nhiên nhìn có chút hả hê: “Ha ha ha ha, cái tội anh suốt ngày bắt nạt con nhé.”

“Tiểu vô lương tâm.” Thẩm Minh Xuyên nhéo nhéo mặt Phiền Phiền, vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều mắng.

Phiền Phiền trực tiếp quay mông vào Thẩm Minh Xuyên.

Ngày hôm nay là thứ bảy, lại là buổi sáng, trong siêu thị có không ít người, để đề phòng có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, tổ chương trình cử bốn nhân viên an ninh để phụ trách giữ gìn trật tự và bảo vệ gia đình Ôn Nhiên.

May là bên này thuộc về khu của những người giàu có, đều là các bác gái giúp việc tương đối có tốt chất, họ chỉ nhìn một chút, chứ không làm ra chuyện gì gây nhiễu loạn trật tự cả.

Bạn nhỏ Phiền Phiền đã tiêu hết sạch năng lượng lúc đi trên đường, giờ đã ngủ rồi, Ôn Nhiên cẩn thận đỡ lấy đầu của con. Vốn Thẩm Minh Xuyên còn muốn bế thay cậu, nhưng Ôn Nhiên sợ đánh thức bé con nên không đưa con cho Thẩm Minh Xuyên.

Vì vậy Thẩm Minh Xuyên đi đẳng trước đẩy xe, cố ý chặn trước mặt để bảo vệ cho Ôn Nhiên và Phiền Phiền không cho người khác đụng phải, mặc dù có bảo an nhưng hắn vẫn có chút không yên tâm.

“Em chờ lát nữa đi theo phía sau anh, cẩn thận đừng để người khác chen lấn phải.” Thẩm Minh Xuyên nói.

“Vâng,” Ôn Nhiên giục hắn, “Đi thôi anh.”

Thẩm thiếu gia nhìn cái siêu thị lớn như vậy người đến người đi, chóng cả mặt đau cả đầu, hắn hỏi Ôn Nhiên: “Đi chỗ nào đầu tiên vậy?”

Ôn Nhiên cũng đã lâu không tự mình đi mua nguyên liệu nấu ăn: “Không thì mình đi mua thịt trước đi?”

“Được, nghe lời em.”

Đối diện với một Thẩm Minh Xuyên biết ‘nghe lời’ như vậy, Ôn Nhiên có hơi buồn cười, bất kỳ thời phút nào cũng không quên show ân ái, trước đây hắn nhất định chỉ ‘Được’ một tiếng coi như bày tỏ sự đồng ý, giờ còn có thể nói thêm cả câu ‘Nghe lời em’ nữa.

Cậu có thể tưởng tượng được phản ứng của khán giả khi nghe được lúc hắn nói mấy lời này.

Hai người tới khu bán thịt, Ôn Nhiên thuần thuần nói với chú bán hàng cắt ra cho cậu ba cân sườn cừu, chuẩn bị để làm món sườn cừu nướng (1). Lại chọn một miếng thịt ba lớp (*), để cho họ rửa sạch sẽ rồi băm nhuyễn, cậu sẽ dùng nó để làm đậu phụ Ma Bà (2). Tiếp đó là mua một con gà mái mới được mổ, thịt vẫn còn rất tươi để nấu canh (3).

(*) Là miếng thịt có cả thịt thăn, mỡ và bì.

Người quay phim tận chức tận trách mà ghi lại một màn thuần thục hiền huệ của Ôn Nhiên. Chờ tới lúc cậu chọn xong và đang chờ nguyên liệu được xử lý, quay ra sau thì thấy Thẩm Minh Xuyên hơi nhíu mày nhìn quầy thịt, không biết định bắt tay làm thế nào.

Ôn Nhiên không nhịn được bật cười, quả thực là làm khó vị đại thiếu gia này rồi.

Suy nghĩ một chút, cậu nghĩ ra được chủ kiến cho Thẩm Minh Xuyên: “Nếu không thì mua một cái móng heo đi anh? Sau đó dùng các loại hương liệu như hồi, quế, nấm hương hầm cùng, đến lúc sôi thì anh cho thêm rượu gia vị và nước tương, đun nhỏ lửa lúc nữa rồi thêm chút gia vị để lấy nước dùng, tuyệt đối là ngon mắt lại ngon miệng nữa.”

Quan trọng nhất là nó rất đơn giản! Gần như là không cần kĩ thuật gì.

“Không cần đâu, em thích ăn cái gì ngọt sao? Anh sẽ làm sườn chua ngọt (4) cho em.” Thẩm Minh Xuyên nói, hắn đi tới trước quầy thịt, “Cảm phiền chặt cho tôi hai cân sườn.”

“…” Này là nuôi heo đấy à! Ôn Nhiên vội vàng sửa lại số lượng giúp hắn, “Không cần đến hai cân đâu, một cân là đủ rồi.”

Cậu mua sườn cừu nhiều là bởi vì xương cừu nặng, chứ hai cân sườn chua ngọt là đủ để họ ăn cả bữa cơm chả cần thêm cái gì.

Hơn nữa, lúc Thẩm tổng nói mấy lời này vừa ngọt ngào vừa sủng nịnh, một bộ dáng là ông chồng sủng vợ, quan trọng hơn là: “Anh biết làm sườn chua ngọt à?”

Vẻ mặt Thẩm tổng không chút sợ hãi: “Không thử chút sao biết được?”

Ôn Nhiên: “….”

Cậu dự cảm là sẽ rất khủng bố đây.

Lúc này, bên quầy thịt thông báo họ vừa có thịt bò tươi mới, Thẩm tổng lại có thêm linh cảm: “Anh làm cả món bò sốt vang nữa nhé (5), thế nào?”

“… Anh vui vẻ là tốt rồi.” Ôn Nhiên đã buông tha cho việc cứu vớt hắn.

Mua thịt xong, hai người đi tới quầy hải sản, Ôn Nhiên vốn dự định làm cá chua ngọt (6), nhưng nếu Thẩm Minh Xuyên đã muốn làm sườn chua ngọt, vậy cậu sẽ mua cá mú chấm bé (7) về hấp, tiện mua một ít bào ngư để hầm cùng gà.

Rất bất ngờ là ở đây còn bán cả tôm hùm đất tươi sống, Ôn Nhiên liền mua hai cân, những món mặn trên cơ bản là đã giải quyết xong, đợi lát nữa mua rau cùng đậu phụ và hành, gừng, tỏi nữa là được.

Tới phiên Thẩm tổng, hắn nhìn các loại hải sản đủ các thể lại, Ôn Nhiên sợ hắn sẽ lại muốn làm ra cái thực đơn gì kinh thiên động địa, nên rất tri kỉ bảo: “Đã lâu rồi em không được ăn ngao hoa xào (8), anh làm cho em một đĩa nhé.”

“Được.”

Mua xong hải sản thì tới phần mua rau, tới khu rau củ, Ôn Nhiên có mục tiêu nên đã chọn xong rau củ, Thẩm tổng cũng tra cứu thực đơn một chút, hắn chọn xong các loại nguyên liệu và gia vị cần cho các món ăn của mình, mua thêm chút nấm để nấu canh nấm (9).

Vậy là ba món mặn một món canh của Thẩm Minh Xuyên cũng coi như đã xong.

Sau cùng, chồng chồng hai người còn đi mua một ít vỏ hoành thánh, để làm bữa phụ cho Tiểu Phiền Phiền.

Lúc tính tiền, có một ít fan của Ôn Nhiên tới đây để xem bọn họ quay chương trình, tất cả các fan đều rất lễ phép, cũng không chen lấn không làm loạn, chỉ đứng ở bên ngoài chụp ảnh, lúc chờ Thẩm Minh Xuyên tính tiền, Ôn Nhiên liền tới chào hỏi các cô gái.

Phiền Phiền cũng vừa đúng lúc tỉnh dậy, đôi mắt còn ngái ngủ đang mơ màng, Ôn Nhiên giơ bàn tay bé bé của con trai lên vẫy vẫy với người hâm mộ, Phiền Phiền cụp mắt rúc vào trong ngực ba, vẻ mặt như là con muốn ngủ nữa, đáng yêu đến nỗi nhưng fan ở đó cứ phải hét lên liên tục.

Cục cưng của thần tượng nhà bọn họ dễ thương đến độ hít thở không thông.

Mua xong nguyên liệu rồi về đến nhà cũng đã hơn 10 giờ, bữa trưa do Ôn Nhiên làm. Chuyện nấu cơm đối với Ôn Nhiên mà nói cũng không có áp lực gì lớn, đến 12 giờ cậu đã làm xong sườn cừu nướng, xào tôm hùm đất cay (10), hấp cá mú chấm bé, đậu phụ Ma Bà, xào rau cùng với hầm bào ngư với gà, tổng cộng năm món mặn một món cay, phong phú ngon miệng.

Ôn Nhiên còn có chút tâm tư nho nhỏ bày biện món ăn đẹp đẽ một chút, lúc bưng lên thì ngay cả Thẩm Minh Xuyên cũng bị bất ngờ: “Em lợi hại vậy.”

“Nhất định rồi,” Ôn Nhiên nhận đôi đũa Thẩm Minh Xuyên đưa, nói, “Nếu lúc trước không phải là gặp anh, có khả năng là em đã chẳng phải minh tinh mà đi làm đầu bếp rồi đó.”

Ôn Nhiên vừa dứt lời thì liền hối hận, Đàm Mai vẫn luôn nhấn mạnh với Ôn Nhiên rằng không nên nhắc tới đoạn lịch sử kết hôn của bọn họ, rất dễ bị hắc, nhưng lúc nãy thuận miệng Ôn Nhiên lại đem những lời ấy nói hết ra.

Cậu không ý định bán thảm, đó thực sự là suy nghĩ trước đây.

Thẩm Minh Xuyên nhìn cậu một cái, rất bình tĩnh gắp một đũa thịt bụng cá mú đầy đút cho Ôn Nhiên, rồi khẽ chạm một cái vào chóp mũi cậu, nói: “May là đã gặp anh, nếu không thì em đã chẳng phải đầu bếp riêng thuộc về mình anh rồi.”

Trước ống kính, những lời âu yếm của Thẩm Minh Xuyên chỉ cần mở miệng là có, Ôn Nhiên có chút ngại, chút suy nghĩ hối hận cũng tan thành mây khói: “Hiện tại cũng đâu có phải, đúng không Phiền Phiền?”

Phiền Phiền đang được thím Kim bế, thấy Ôn Nhiên gọi mình thì bé phấn khính giơ giờ quả đấm nho nhỏ về phía cậu, vẻ mặt như muốn được bế.

Ăn cơm trưa xong, tổ chương trình phỏng vấn Thẩm Minh Xuyên, hỏi hắn chấm cho bữa cơm trưa tình yêu này của Ôn Nhiên bao nhiêu điểm, Thẩm tổng rất hào phóng cho hẳn 11 điểm, đồng thời bày tỏ rằng cho thêm 1 điểm kia chính là cho niềm kiêu hãnh của hắn.

Tổ chương trình: “…”

Cơm chó này bọn họ ăn ngon với ăn no rồi.

Đến chiều, nhũ mẫu Vi Vi của Phiền Phiền dẫn theo con gái của mình đến tìm Phiền Phiền chơi, nhũ danh của bé ấy là Khả Khả, đã hơn một tuổi, có thể nói được những từ đơn giản, cũng đã chập chững đi được.

Khả Khả đặc biệt thích bé con như Phiền Phiền, bởi vậy rất muốn chơi với Phiền Phiền.

“Cho, cho.” Khả Khả cầm đồ chơi trong tay giơ lên trước mặt Phiền Phiền, muốn tặng cho bé con.

Phản ứng của Phiền Phiền vẫn còn tương đối chậm chạp, ngốc một hồi mới nhận lấy, sau đó nhóc con bò trên thảm nhanh chóng bò đến trước mặt Ôn Nhiên, đem đồ chơi đưa cho ba: “Pa, pa.”

Mọi người đều cười, Phiền Phiền thực sự rất bám Ôn Nhiên.

Ôn Nhiên nói: “Ba không cần, cục cưng con tự chơi.”

Thấy Ôn Nhiên không nhận, Phiền Phiền cũng có chút mất mác, Thẩm Minh Xuyên ở bên cạnh vươn tay nói: “Nào, đưa cho ba.”

Phiền Phiền nghẹo cái đầu nhỏ suy nghĩ một lúc, rồi trực tiếp nhét đồ chơi vào miệng mình.

Tất cả mọi người không nhịn được cười lớn, Ôn Nhiên thì nhanh chóng bỏ cái đồ chơi ra khỏi miệng con.

Khả Khả thấy Phiền Phiền đưa đồ chơi mà mình tặng cho người khác, cực kì tủi thân mà tựa trên đùi mẹ, Vi Vi trêu con bé: “Nếu con thích em ý như thế, thế đưa con đi làm con gái của chú Thẩm với chú Ôn được không.”

Không ngờ Khả Khả lại cực kì vui vẻ: “Được ạ!”

Ôn Nhiên cười nói: “Con có muốn làm vợ của Phiền Phiền không?”

Khả Khả cũng không biết từ ‘vợ’ nghĩa là gì, cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được ạ!”

Lưu Vi Vi dở khóc dở cười: “Uổng công nuôi con lớn đến giờ.”

Ôn Nhiên nói với Phiền Phiền: “Phiền Phiền, chị Khả Khả muốn gả làm vợ cho con đó, con có muốn không?”

Phiền Phiền chỉ có thể nghe hiểu mấy câu đơn giản một chút thôi, phức tạp như thế nhóc con hoàn toàn chẳng hiểu gì, nhưng mấy kiểu câu mọi người hỏi bé có muốn hay không, có ăn hay không thì đại khái nhóc con cũng hiểu được rồi gật với lắc đầu.

Nhóc con vẫn còn đang bực bội vì mới nãy Ôn Nhiên không nhận lấy đồ chơi mà mình đưa, thế nên mới không vui lắc đầu, còn giở lại mánh cũ – xoay người lại đưa mông về phía Ôn Nhiên.

Mọi người ngồi ở đó đều cười không ngừng nổi, tại sao nhóc con này lại có thể đáng yêu thế chứ.

Sau khi Lưu Vi Vi chào tạm biệt mọi người ra về, thì gần tới 4 giờ, Thẩm tổng đã thay trang phục ở nhà, đeo tạp dề, tiến vào phòng bếp làm cơm.

Ôn Nhiên chỉ lo hắn làm nổ cả bếp, thế là để thím Kim đưa Phiền Phiền đi chơi, còn mình thì xuống làm trợ thủ cho Thẩm Minh Xuyên, tiện thể giám sát hắn luôn, nhưng cậu vừa xuống đã bị Thẩm Minh Xuyên đẩy ra ngoài.

Vẻ mặt Thẩm tổng đầy tự tin: “Em yên tâm, anh tuyệt đối có thể để em ăn được cơm tối.”

Ôn Nhiên cũng không cầu là có thể ăn được cơm tối: “Vậy anh cứ từ từ thôi nhé, đừng để mình bị bỏng.”

Thẩm Minh Xuyên cúi đầu hôn cậu một cái: “Đây là em đau lòng sao?”

Trước máy quay, vành tai Ôn Nhiên đỏ bừng, cậu lung tung gật đầu rồi chạy mất.

Khóe miệng Thẩm Minh Xuyên cong lên một đường khó có thể phát hiện, hắn xoay người đi vào bếp.

Đầu tiên là món ăn, món cần thời gian dài nhất là bò sốt vang.

Thẩm Minh Xuyên lấy điện thoại ra, lên Baidu search cách làm món bò sốt vang, sau khi học thuộc hai lần, hắn đem các nguyên liệu phụ chuẩn bị xong xuôi, để điện thoại sang một bên, bắt đầu đối phó với thịt bò.

Trước tiên phải rửa sạch thịt bò, cắt thành từng miếng lớn.

Miếng lớn là lớn đến độ nào? Thẩm Minh Xuyên có hơi mù mờ, may là trong hướng dẫn có kèm ảnh, nên Thẩm Minh Xuyên liền căn cứ vào đó để cắt thịt.

Bước hai là cho dầu o-liu vào trong nồi, để cho dầu sôi thì thả thịt bò vào, cho một ít gia vị lên trên rồi đảo thịt cho tới khi thịt chuyển sang màu vàng.

Thẩm tổng còn đang suy nghĩ xem đun đến lúc nào dầu mới sôi, đã thấy trong nồi bốc lên từng luồng khói, không lo nhiều được như thế hắn liền trực tiếp thả thịt bò vào, nhưng bởi vì động tác quá mạnh, liền bị dầu bắt đầy người.

May mà hắn đã dự liệu trước nên mặc áo dài tay, lại quay đầu đi đúng lúc, cho nên không bị bỏng.

Thẩm tổng không biết là dầu đắt cho nên cho vào đó không ít dầu, lúc này nước ở thịt bò và dầu giống như đang cùng nhau mừng năm mới liền nổ bùm bùm bắt hết cả dầu ra ngoài, ngay cả anh trao cameraman tận chức tận trách cũng không tự chủ được mà nhượng bộ lui binh, sợ bị bỏng.

Dưới tình cấp bách, Thẩm Minh Xuyên tùy tiện bỏ vào đó hai thìa muối, rồi thuận tay lấy cái nắp nồi đậy xuống ‘ba’ một tiếng.

Ai nha, không bắn nữa rồi!

Tìm được bí quyết đề phòng không bị dầu bắn nữa nên Thẩm tổng cực kì đắc ý, hắn cầm điện thoại lên bắt đầu đọc bước làm thứ ba.

Sau khi vớt thịt bò lên, bỏ vào trong một cái bát lớn rồi rắc một lớp bột lên, cho các nguyên liệu phụ như hành, cà rốt đã chuẩn bị sẵn vào rồi xào qua từ ba tới năm phút.

Cái này đơn giản, Thẩm Minh Xuyên bỏ hai thìa bột vào trong cái bát, anh trai cameraman đứng bên cạnh nhắc nhở hắn: “Thẩm tiên sinh, lật, mau lật thịt, thịt sắp cháy rồi.”

“!!!”

Giờ Thẩm tổng mới nhớ đến chuyện phải lật thịt, nhanh chóng bỏ cái nắp nồi ra để lật, kết quả bởi vì trên nắp đọng tầng hơi nước ngưng kết tạo thành nước rơi xuống, khiến cho cái nồi vốn dĩ đã bay hết hơi nước và không còn bắn dầu nữa lại bắt đầu diễn tấu một bản nhạc mới.

Xèo xèo xèo lách tách lách tách lại vang lên, kèm theo một mùi khen khét xộc vào mũi.

Thẩm Minh Xuyên: “….”

Anh trai cameraman: “….”

May là chỉ số thông minh của Thẩm tổng vẫn luôn là hạng nhất, hắn nhanh chóng tắt bếp, thịt bò bởi vì chưa kịp lật nên một bên vẫn còn máu, một bên thì đã cháy xém cả. Thẩm tổng cần kiệm đã vớt đống thịt bò ra, đặt lên thớt gỗ, quơ dao một cái cắt hết phần đã bị cháy của thịt đi, mới nãy hắn đã cắt mỗi một miếng thịt đều rất lớn nên cắt một chút đi thì dường như cũng không phải vấn đề gì lớn lắm, lại trở thành một miếng thịt mới.

Kế hoạch trót lọt! Thẩm Minh Xuyên muốn búng tay một cái để ăn mừng, nhưng cả hai tay đều là dầu mỡ, quá trơn nên chả làm được.

Có kinh nghiệm thất bại từ lần thứ nhất, tới lần thứ hai bởi vì nước trên thịt gần như đã khô lại thêm năng lực lĩnh ngộ siêu việt của Thẩm Minh Xuyên, hắn đã có thể rán thịt bò thành màu vàng ươm trông cũng ra hình ra dạng, rồi đem nguyên liệu phụ xào lên, thêm muối, tương cà chua, lại xào thêm lần nữa.

Tiếp đó, Thẩm tổng cực kỳ có tiền đã mở một chai vang được chọn lọc kỹ càng từ một trang viên nào đó ở Pháp, giống như chẳng hề tiếc tiền mà đổ vào đến non nửa chai, tiếp đó mới bỏ thịt bò vào lại, thêm nước trắng và hương liệu, đậy nắp nồi và bắt đầu hầm.

Nghe thấy tiếng ùng ục ở trong nổi cùng mùi hương thơm bay ra, vẻ mặt của Thẩm tổng vẫn chẳng thay đổi, trong lòng lại đang đắc ý chết đi được, đúng là chuyện nhỏ thôi.

Ôn Nhiên ở bên ngoài chơi với Phiền Phiền mà lòng không yên, chung quy thì vẫn lo rằng không biết Thẩm Minh Xuyên có thể đốt trụi cái nhà bếp luôn hay không hoặc là có bị bỏng hay không.

Cũng may IQ của Thẩm Minh Xuyên vẫn ở chỗ cũ, không phát sinh bất kì sự cố như bỏng hay đốt mất cái gì cả.

Thẩm Minh Xuyên ở trong bếp loàng xà loảng xoảng hết hơn ba tiếng, trong khoảng thời gian đó Ôn Nhiên đã dùng lò vi sóng nấu được một bát vỏ hoành thánh (11) đút cho Phiền Phiền ăn no luôn rồi.

Rốt cuộc, ba món mặn một món canh của Thẩm tổng cũng ra lò.

Từ giá trị bề ngoài của món ăn, thì thành công nhất là món bò sốt vang, bởi vì bên trong bỏ thêm cả hành, cà rốt, măng tây các loại, trong khá đẹp, lại còn hầm trong nước sốt cà chua suốt một giờ liền, vốn dĩ là một nồi thập cẩm, nhưng có nước sốt đặc che đi phần lớn cả vẻ ngoài, bởi vậy giá trị bề ngoài mới toàn thắng.

Thứ nhì là ngao hoa xào, ngoại trừ việc để quá nhiều nước bị sóng ra bàn, nhìn qua thì các nguyên liệu cần đều đầy đủ, ngao hoa cũng cơ bản đều đã mở miệng.

Thứ ba là canh nấm, Ôn Nhiên nhìn bề ngoài, cậu đoán Thẩm Minh Xuyên hẳn là chờ nước sôi mới bỏ nấm vào, sau đó mới bỏ hạt nêm vị gà và các gia vị khác sau, đun rồi mới biết nước sôi với nấm như thế thì rất nhạt nhẽo, bởi vậy liền cho thêm một muỗng dầu và một muống nước tương vào, nói không chừng còn có thể cả loại gia vị khác mà cậu nhìn không ra.

Trông khó nhìn nhất là món sườn chua ngọt, bình thường món sườn chua ngọt nhìn ở ngoài đều là một màu đỏ tươi lại còn thơm ngon tỏa sáng, làm kẻ khác chỉ muốn ăn ngay.

Còn cái món này của Thẩm tổng, khụ khụ, sau khi Ôn Nhiên nhìn thấy, phản ứng đầu tiên của cậu đó là nó giống cái cục đó của Tiểu Phiền Phiền sau khi bị táo bón một thời gian ấy, từng miếng khô nẻ để chồng lên nhau ở trên đĩa.

“Thế nào?” Thẩm Minh Xuyên nói, “Tuy rằng nhìn không được đẹp bằng em làm, nhưng chắc là vị sẽ ổn hơn.”

Từ phản ứng của Thẩm Minh Xuyên, Thẩm tổng vô cùng hài lòng với bữa cơm đầu tiên do mình làm, Ôn Nhiên không đành lòng đả kích hắn, cậu thầm mắng trong lòng (*) rồi lựa từ ca ngợi hắn: “Xét theo trình độ của người mới, thì thế này đã là xuất sắc lắm rồi.”

(*) Gốc là ‘搜肠刮肚’

Thẩm Minh Xuyên rất bình tĩnh mà cao hứng một chút, hắn gặp một miếng sườn chua ngọt cho Ôn Nhiên: “Món em thích này.”

“…” Cái này là do đích thân ông xã gắp cho, Ôn Nhiên há miếng cắn một miếng, nhai nhai hai cái, rồi dưới ánh mắt của Thẩm Minh Xuyên phải nhịn xuống không được nhíu mày, chỉ rất hàm súc nói, “Có hơi hơi chua.”

Thẩm Minh Xuyên cũng gắp một miếng, bỏ vào trong miệng nhai rồi không nhịn được phải nhổ ra, kiềm chế lắm mới không chửi thề: “Quá khó ăn! Em đừng ăn, em nuốt rồi à?”

Ôn Nhiên híp mắt cười nói: “Dù sao cũng là lần đầu tiên anh làm cơm, ở trong lòng thì dù thế nào cũng đều ngọt cả.”

Thẩm Minh Xuyên: “….”

Mấy cái lời âu yếm đáng chết này.

Để không gieo họa cho Ôn Nhiên, Thẩm Minh Xuyên thử lần lượt từng món một: Ngao hoa xao không thể ăn được, quan trong là hắn rõ ràng còn chưa cho gừng, canh … là món canh bỏ thêm nước tương và dầu, có thể tưởng tượng ra được cái vị của nó kỳ lạ đến thế nào, Thẩm Minh Xuyên đời này chưa từng nếm qua món canh nào khó uống như vậy.

Chỉ có món bò sốt vang là có thể tạm hơn được, ngoại trừ có hơi mặn ___ hắn cho muối vào tận hai lần, lượng cũng không ít.

Tựu chung với trình độ kén ăn của Thẩm tổng mà nói, những thức thức ăn này hắn có chết đói cũng sẽ không ăn.

“Đi, mình ra ngoài ăn thôi.” Thẩm Minh Xuyên biết vốn dĩ vì hiệu quả của chương trình, họ cũng sẽ không thực sự yêu cầu khách mời nhất định phải ăn hết tất cả những món đã làm ra.

“Không cần đâu mà anh, món bò sốt vang này vẫn ăn được, ăn với cơm là vừa vặn.” Đây chính là bữa cơm đầu tiên mà Thẩm Minh Xuyên làm cho cậu, có khả năng cũng sẽ là duy nhất, phải biết quý trọng.

Đồng thời sau này để hắn vào trong bếp ít thôi.

“Không thể ăn được.”

“Nhưng em muốn ăn.” Ôn Nhiên nhìn hắn, kiên định đáp.

Đối mặt với một Ôn Nhiên như vậy, Thẩm Minh Xuyên bỗng dưng cũng chẳng còn cách nào, liền xoa xoa đầu cậu nói: “Chúng ta ăn cùng nhau.”

Sau khi ăn xong lại tới phần chấm điểm, Ôn Nhiên biết Thẩm Minh Xuyên cho mình 11 điểm, cậu suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Cho anh ấy 9 điểm đi, anh ấy vẫn còn chỗ để cải thiện nữa, bớt một điểm thì mới không kiêu ngạo.”

Tổ chương trình: “…..”

Bị nhấn chìm trong cẩu lương mà không biết phải làm sao.

Hết chương 63.

(1) Sườn cừu nướng



(2) Đậu phụ Ma Bà



(3) Canh gà hầm



(4) Sườn chua ngọt



(5) Bò sốt vang



(6) Cá sốt chua ngọt



(7) Cá mú chấm bé



(8) Ngao hoa xào



(9) Canh nấm



(10) Tôm hùm đất xào cay



(11) Vỏ hoành thánh nấu (mình chỉ tìm thấy loại nấu cay, chắc làm cho trẻ con thì sẽ không cay)

Bình luận

Truyện đang đọc