MANG THAI NGOÀI Ý MUỐN - ĐIỀM TỨC CHÍNH NGHĨA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Min

Chương 8: Trong núi

Ôn Nhiên nghe Tần Tử Ngạn kể thì thấy rất thú vị, liền nói: "Kĩ năng diễn xuất là thứ không phải cứ nóng vội mà được, từ từ em sẽ có cảm giác thôi."

"Đạo lý ấy em hiểu, nhưng thầy cũng nói em trời sinh đã không có năng khiếu diễn xuất." Tần Tử Ngạn không vui đáp, nhưng rồi ánh mắt lại sáng quắc nhìn Ôn Nhiên, "Tiền bối Ôn, kĩ năng diễn xuất thật sự có tồn tại cả nhân tố bẩm sinh thật ạ?"

"Nó còn liên quan phần lớn tới sự cố gắng về sau này nữa," Ôn Nhiên cười an ủi cậu nhóc, chẳng bao lâu sau, cậu cũng thấy bối rối, cảm thấy chính bản thân mình cũng không phải người có kĩ năng diễn xuất bẩm sinh, "Mặc dù anh là người có xuất thân chính quy, nhưng lúc mới ra mắt diễn xuất cũng cứng nhắc kinh khủng. Bộ phim truyền hình đầu tiên của anh đã trở thành lịch sử đen tối, bây giờ anti-fan của anh còn thích lục lại bộ phim đó rồi phân tích từng cảnh từng cảnh một, công khai chỉ trích anh."

Thẩm Minh Xuyên vẫn luôn im lặng lái xe đột nhiên lại nói chen vào một câu: "Bộ phim em nói có phải là "Bế nguyệt tu hoa" không?"

"Hử?" Ôn Nhiên rất bất ngờ, "Anh cũng biết nó?"

Trước kia phạm vi công việc của Thẩm Minh Xuyên cũng không nằm trong giới giải trí, với hiểu biết của Ôn Nhiên về hắn, người này bình thường cho dù xem TV, cũng tuyệt đối sẽ không đi xem mấy bộ phìm truyền hình mà đối với hắn là thứ vô dụng không có giá trị.

Cho nên việc hắn cư nhiên có thể biết được bộ phim truyền hình đầu tiên của cậu, cái chuyện con cỏn này, lại khiến cho Ôn Nhiên vô cùng bất ngờ.

"Có xem qua." Thẩm Minh Xuyên đáp.

Còn xem qua!

Ôn Nhiên cực kì tò mò, nhưng vì Tần Tử Ngạn vẫn còn ở đây, hỏi nhiều không tốt, sẽ bị lộ mất, nhưng cậu tò mò muốn chết, cả đường đi đều suy nghĩ về chuyện này. Thẩm Minh Xuyên biết bộ phim gần đây cậu quay là gì thì cậu không ngạc nhiên, nhưng "Bế nguyệt tu hoa" là bộ phim từ những năm đầu tiên, còn là cái loại phim vô cùng nát, chuyện Thẩm Minh Xuyên xem qua cũng khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa.

Đường lên núi lúc đầu vẫn còn tốt, đến đoạn sau thì bắt đầu xóc nảy, may mà chiếc xe việt dã này của Thẩm Minh Xuyên có hiệu suất rất tốt, tính của Thẩm Minh Xuyên lại thận trọng, rất kiên nhẫn, lái xe vô cùng vững vàng, Ôn Nhiên cũng vì thế mà không bị khó chịu quá nhiều.

Bọn họ phải mãi 4 giờ chiều mới tới nơi, cậu nghĩ chỗ mà cả đám Thẩm Minh Xuyên bôn ba tới hẳn là rất có ý nghĩa, nếu không phải là mỹ cảnh thì cũng phải là kỳ cảnh (*).

(*) Kỳ cảnh: cảnh sắc hiếm thấy, đặc sắc.

Nhưng dừng ở trước mắt cậu là một mảnh sân cũ kĩ, trước sân trồng vài loại rau rủ thưa thớt, ngoài ra có vài con gà con vịt chẳng hề sợ người, thậm chí còn có một cái giếng cổ, tạo một cảm giác như ở chốn thế ngoại đào nguyên.

Thậm chí Ôn Nhiên còn tưởng rằng bản thân đã đi lạc vào một phim trường cổ trang.

Nơi này, cùng với hai chữ du lịch một chút cũng không hề ăn khớp với nhau!

Tần Tử Ngạn thì trực tiếp hơn: "Ai, chú à không phải chú nói muốn dẫn cháu đi đánh dã chiến sao, nơi này thoạt nhìn hình như không thích hợp để làm chuyện như thế."

Ôn Nhiên: "..........."

"Hai người các cậu thu liễm chút đi, đừng có nói mấy lời dơ bẩn ấy trước mặt con tôi." Thẩm Minh Xuyên đỗ xe lại rồi nói.

Kỉ Thừa An vừa mở cửa xuống xe vừa nói: "Thôi đi, con cậu mới chỉ là cái bào thai thôi, oái, Tiểu Hắc."

Khi xe của bọn họ còn chưa dừng, một con chó thân thuần màu đen đã chạy từ trong biệt viện (1) ra, con chó ấy vốn tưởng người lạ tới cho đến khi nhìn thấy Kỉ Thừa An, nó hưng phấn chạy về phía y.

Tiểu Hắc nhìn thấy Kỉ Thừa An thì kích động đến độ sủa to mấy tiếng, cái đuôi nhỏ vẫy cứ như được lắp mô-tơ điện, chồm lên dụi dụi vào người Kỉ Thừa An, mang theo cả móng vuốt đầy bùn cọ lên người y để lại toàn dấu chân.

"Ôi, tổ tông của tao, mày bình tĩnh đã nào, bình tĩnh đã nào." Tiểu Hắc rất to lớn, sức lực cũng không hề nhỏ. Kỉ Thừa An bị nó kabe – don trên cửa xe, hận không thể giơ hai tay đầu hàng, phỏng chừng là ngay cả tiểu tình nhân của y cũng chưa từng lớn mật đến như vậy đâu.

Mặt khác, ba người kia cũng đi từ trên xe xuống, Tiểu Hắc nhận ra Kỉ Thừa An, cũng nhận ra Thẩm Minh Xuyên. Thế nhưng khi nhìn thấy Thẩm Minh Xuyên, tuy rằng Tiểu Hắc có kích động, nhưng cũng chỉ dám phe phẩy cái đuôi rồi cọ cọ bên ống quần hắn mấy cái, chứ chẳng dám kabe – don hắn, lượn trước mặt hắn hai vòng rồi lại quay về quấy rầy Kỉ Thừa An.

Kỉ Thừa An vừa mới phủi được đống dấu chân trên quần áo mình xong, thấy vậy dở khóc dở cười: "Cậu nói xem con chó này sao lại khôn như vậy hả, còn rất biết nhìn người, nó biết ai không dễ chọc."

Thẩm Minh Xuyên châm chọc y: "Có lẽ là vì trên người cậu có mùi đồng loại của nó đấy."

Kỉ Thừa An cười mắng: "Cút!"

Hai người họ thuần thục đấu võ mồm, Ôn Nhiên và Tần Tử Ngạn đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều lơ mơ, cái gì mà thần triển khai (*) vậy, hoàn toàn không hiểu nổi tiết tấu của họ.

(*) Thần triển khai "神展开": Ý chỉ sự nhảy vọt của tình tiết câu chuyện, tình tiết phát triển siêu nhanh. Nghĩa là không có cái gì ăn nhập với nhau cả. (Theo Baidu)

Lúc này, có hai vị lão nhân từ trong biệt viện đi ra, tóc đều đã bạc trắng cả, thế nhưng thân thể vẫn vô cùng khỏe mạnh, không hề có một chút gì dấu hiệu của tuổi già.

"Là Tiểu Thẩm và Tiểu Kỉ sao, hai đứa tới thăm ông bà già này hả." Hai vị lão nhân nhìn bọn họ, tươi cười rạng rỡ.

"Ông Tôn, bà Tôn." Năng lực giao tiếp của kẻ suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt Kỉ Thừa An đạt level max, hoàn toàn tương phải với loại muộn tao như Thẩm Minh Xuyên, giống như trong trường hợp này, "Một năm không gặp, sức khỏe hai ông bà vẫn tốt như vậy, chẳng giống như đã trên 70 tuổi gì cả."

Bà Tôn cười tủm tỉm nói: "Một năm không gặp, miệng của Tiểu Kỉ càng ngày càng ngọt, ồ, hai vị này là..."

"Đây là Tiểu Tần, cháu của cháu, còn vị này nha," Kỉ Thừa An nháy mắt, "Là tiểu Thẩm phu nhân, bà gọi Tiểu Nhiên là được ạ."

"Tiểu Thẩm kết hôn rồi sao, tốt tốt, nhìn diện mạo này, rất xứng đôi với Tiểu Thẩm, ánh mắt của Tiểu Thẩm thật là tốt."

Ôn Nhiên đã được khen nhiều thành quen, lễ phép đáp: "Cháu chào ông Tôn, bà Tôn."

Thẩm Minh Xuyên cũng chào hỏi với bọn họ, rồi hắn mở cốp xe lấy các thứ ra, Ôn Nhiên đứng ngay cạnh liếc mắt một cái liền thấy hắn từ bên trong lấy ra dầu ăn, các loại sản phẩm chăm sóc sức khỏe, đồ hộp, quần áo... Thậm chí còn có cả hai túi gạo thơm, cả hai đều đầy chặt.

Ôn Nhiên kinh ngạc đến phát ngốc, cho nên bọn họ tới đây vì quan tâm tới người già neo đơn, muốn giúp đỡ người nghèo?

Thẩm Thị vẫn thường làm công cuộc từ thiện Ôn Nhiên có biết, hai ngày trước vừa mới quyên rất nhiều tiền cho trẻ em nghèo mà.

Thế nhưng cậu vẫn nghĩ Thẩm Minh Xuyên là loại người không cần biết nhân gian ấm lạnh thế nào, làm việc thiện cũng chỉ là gửi cho hội thiện nguyện mười vạn trăm vạn mà thôi, tuyệt đối không thể nghĩ được hắn lại từ trên đài cao bước xuống, tự mình đi tặng đồ cho người già neo đơn.

"Khi tôi và Thừa An còn trẻ, vừa kiêu ngạo lại nổi loạn," Nhân lúc đi vào trong nhà cất đồ đạc, Thẩm Minh Xuyên giải thích với Ôn Nhiên, "Lúc ấy bị ảnh hưởng từ mấy cuốn truyện, hai đứa gạt gia đình lén lút đi vào trong núi thám hiểm, kết quả là lạc đường, đánh bậy đánh bạ thế nào lại tới được nhà của ông Tôn, chính bọn họ đã thu lưu chúng tôi cả một đêm, giúp chúng tôi không phải ngủ ở trong núi."

Phì, Thẩm Minh Xuyên cũng có lúc ngốc như thế, Ôn Nhiên nhịn cười hỏi: "Truyện gì mà lại có mị lực như vậy?"

Thẩm Minh Xuyên không nói cho cậu biết.

Ôn Nhiên tức hộc máu, bước nhanh đuổi theo Thẩm Minh Xuyên: "Này, anh có biết cái loại người chỉ nói có một nửa câu chuyện là rất đáng ghét không."

Nói đến đó, Ôn Nhiên lại nhớ ra một vấn đề mà cậu còn chú ý hơn: "Đúng rồi, sao anh lại biết "Bế Nguyệt Tu Hoa" vậy?"

"Cậu muốn biết?"

Ôn Nhiên gật đầu, rất muốn.

"Nói cái gì đấy dễ nghe một chút thì sẽ nói cho cậu biết."

"........" Trước kia Ôn Nhiên không quen với Thẩm Minh Xuyên, chỉ cảm thấy người này tương đối muộn tao lại lạnh lùng, luôn cao cao tại thượng, xem thường kẻ khác, rất có phong thái của một bá đạo tổng tài. Hiện tại tiếp xúc với hắn nhiều hơn mới phát hiện hóa ra người này cũng có một mặt rất xấu xa.

Nói thì nói, để xem rồi ai mới là đứa phải xấu hổ hơn. Ôn Nhiên tiến đến rồi kéo hắn xuống hôn đầy tình cảm, ánh mắt thâm tình chân thành mà nhìn Thẩm Minh Xuyên, gọi một cách đầy ngọt ngào đến phát ngấy: "Ông xã."

Giọng của cậu không nhỏ, những người khác đều nghe thấy được, ngay cả người biết nội tình là Kỉ Thừa An cũng không chịu được mà phải xoa xoa da gà nổi đầy trên người mình: "Hai người các cậu chú ý địa điểm chút đi."

Quả nhiên là vẻ mặt của Thẩm Minh Xuyên đầy vẻ táo bón, Ôn Nhiên nhịn cười đến nội thương, thấp nói: "Anh vừa lòng không, còn chưa vừa lòng thì để tôi gọi bằng tên khác."

"Trước kia Kỉ Thừa An thay bạn trai như thay quần áo, đối lập hẳn với tôi, mẹ tôi sợ rằng tôi cũng sẽ hình thành tật xấu như vậy, mỗi ngày đều thúc giục và dò xét chuyện hôn nhân của tôi. Ngày hôm đó mẹ tôi lại nói bóng nói gió, tôi bị quấy rầy đến chịu không nổi, vừa vặn lúc ấy TV ở nhà chiếu đến cảnh của cậu trong bộ phim "Bế Nguyệt Tu Hoa", tôi liền chỉ vào cậu nói rằng đây là người tôi muốn theo đuổi, vì thế mẹ tôi liền kiên trì xem hết bộ phim ấy, còn bắt tôi xem cùng." Thẩm Minh Xuyên rất nhanh thấp giọng ghét sát vào cậu giải thích một lần.

Ôn Nhiên: "........."

Cho nên, lý do mà cậu được chọn trở thành bạn đời của Thẩm Minh Xuyên là vì trên TV vừa vặn chiếu đến cảnh phim của cậu sao?

Lúc ấy khi Thẩm Minh Xuyên tìm đến cửa nói điều kiện với cậu, cậu còn tự hỏi rằng đàn ông trên thế giới này nhiều như vậy, người này vì sao lại chọn mình? Cậu cảm thấy nhất định là vì vẻ đẹp và diễn xuất của mình đã chinh phụ được vị đại gia này, khiến cậu cảm thấy bản thân có giá trị đầu tư rất lớn.

Lại thêm việc Ôn Nhiên có chứng sợ hãi hôn nhân rất nghiêm trọng, những yêu cầu mà Thẩm Minh Xuyên đưa ra phù hợp tuyệt đối với ý nghĩ của cậu, vì thế cậu cảm thấy Thẩm Minh Xuyên nhất định đã làm một cuộc điều tra, tuyển chọn kĩ lưỡng giữa hàng trăm mĩ nam, cuối cùng quyết định chọn cậu vì cậu không hề giống những người khác, vì thế mà cậu rất đắc chí.

Biết chân tướng rồi cậu thực sự muốn rớt nước mắt mà.

Bộ phim "Bế Nguyệt Tu Hoa" quay xong thì đến tận hai năm sau mới qua được vòng xét duyệt để chiếu, vào thời điểm ấy Ôn Nhiên đã ra mắt được ba năm, vẫn tầm thường vô vi (*). Diễn xuất của cậu không tồi, ngoại hình cũng đẹp, nhưng vẫn không đạt được gì, phim truyền hình hoặc là không được chiếu, hoặc là trực tiếp chết yểu, ngay cả người đại diện cũng không nguyện ý để ý đến cậu.

(*) Vô vi: Không có chí tiến thủ, không làm gì hết.

Sau này nhờ vào việc Thẩm Minh Xuyên cấp tài nguyên, Ôn Nhiên mới có thể đại hồng đại tử, Thẩm Minh Xuyên vung tiền cho cậu chưa từng chùn tay.

Ôn Nhiên nghĩ đến đó thì không rõ trong lòng là tư vị gì, nếu khi đó chiếu đến cảnh của một người khác, vậy thì đứng ở đây hôm nay có thể là Trương Tam hoặc Lý Tứ nào đó.

Nói không chừng cậu vẫn chỉ là diễn viên tuyến 18, đang xoay quanh mấy đoàn phim, chờ đợi một miếng bánh rơi xuống đầu mình, hoặc là đã sớm đổi nghề, đi làm những việc khác.

Ôn Nhiên nghĩ tới đây thì thầm thở ra một hơi, bắt ép bản thân không cần phải suy nghĩ thêm nữa.

Hai ông bà thấy bọn họ đến thì vô cùng cao hứng, mổ gà vịt để chiêu đãi bọn họ. Ôn Nhiên thấy sức khỏe và xương cốt của hai cụ đều cực kì tốt, thế nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, nuôi gà nuôi vịt cũng không phải dễ dàng, bọn họ là những kẻ không lo ăn không lo mặc lại còn tới tận nhà ăn đồ ăn của hai cụ. Cậu rất áy náy, liền vội vàng bảo họ không cần chuẩn bị, hai cụ cứ tùy ý nấu chút gì là được.

"Không sao," Kỉ Thừa An nói, "Hai cụ là đặc biệt muốn vỗ béo cho chúng ta, là tâm ý của các cụ, không phải áy náy."

Tần Tử Ngạn thấy hai cụ bận trong bận ngoài, nói: "Chúng ta đều là những người trưởng thành cả, để ông bà làm cơm cho mình, vậy cũng không thích hợp cho lắm."

Kỉ Thừa An hất cằm: "Vậy cháu đi giúp đi."

"Không không không," Tần Tử Ngạn vội vàng xua tay, "Cháu chỉ sợ mình làm nổ nhà bếp của ông bà mất."

Bọn họ là bốn người đàn ông trưởng thành, hai vị là đại thiếu gia mười ngón tay chưa từng dính nước mùa xuân (*), một vị là tay thiện nghệ gây nổ nhà bếp, Ôn Nhiên liền xắn tay áo lên, nói: "Để tôi đi giúp."

(*) Mười ngón tay chưa từng dính nước mùa xuân "十指不沾阳春水": Ngày xưa vào tháng 3 thời tiết rất lạnh không thể tự giặt quần áo, nhưng giờ câu này ý chỉ về một người có điều kiện sống rất tốt, giàu có, không phải tự tay làm việc gì. (Theo Baidu)

Thẩm Minh Xuyên định ngăn cậu nhưng Ôn Nhiên nói: "Không có việc gì đâu, cũng không phải chuyện gì tốn sức, tôi có chừng mực."

Hết chương 8.

(1) Biệt viện

Bình luận

Truyện đang đọc