MÃNH MỘT THÂN CẬN CHỈ NAM

Tác giả: Hứa Bán Tiên

Edit: Cánh Cụt

Sau khi Mạnh Nhất đi, Chu Lâm trực tiếp trở về phòng đi ngủ, bát đĩa cũng chưa rửa.

Hôm nay hắn bôn ba cả một ngày, thật sự là quá mệt mỏi.

Sáng sớm hôm nay hắn nhận được điện thoại của lãnh đạo, báo cáo với lãnh đạo số phòng đã cho thuê được, lãnh đạo nghe xong tức giận, yêu cầu hắn lập tức ra khỏi cửa tìm khách hàng tiềm năng.

Chu Lâm tự hỏi thật lâu, đến lúc mặt trời lên cao mới đi thăm các trường đại học, nghĩ sắp đến lúc tốt nghiệp, sinh viên muốn thuê nhà sẽ có khá nhiều.

Nhưng qua nửa ngày, không chỉ không lôi kéo được một vị khách nào, mà còn đẩy mạnh tiêu thụ của phòng tập thể hình, hai lần được hỏi luyện cơ bắp thế nào.

Chu Lâm gặp đúng sở trường, lập tức không nhịn được mà không ngừng nói về những chuyện tâm đắc khi tập thể hình của mình, thành công chuyển nhượng thẻ tập thể hình 5 năm.

Buổi chiều Chu Lâm mang tay không về từ các trường đại học, vừa trở lại tiệm đã có khách thuê nhà đến, nói cửa phòng tắm trong nhà bị hỏng, không đóng mở được, muốn gọi thợ đến sửa.

Chu Lâm gọi điện tìm thợ sửa, hỏi giá cả, vừa nghe đã cảm thấy không quá hời, liền sách túi dụng cụ của mình lên, tự thân đi sửa cửa cho khách thuê.

Tuy Chu Lâm đọc sách không cần não, nhưng xét về phương diện tay chân thì vẫn dùng được.

Trước kia lúc còn đi học có sửa radio, hắn là người duy nhất trong ban có thể sửa từ đài phát thanh đến đài trung ương nhân dân, được thầy giáo khen tặng bằng một đoá hoa hồng.

Bây giờ có sửa một cánh cửa cũng chẳng hề hấn gì.

Chỉ tốn năm tiếng.

Lúc này Chu Lâm nhắm mắt nằm trên giường dang tay chân thành hình chữ đại (大), mệt đến mức đầu ngón chân cũng không di chuyển được, hắn nghĩ đến công việc vất vả dạo gần đây, không khỏi chua xót.

Đầu năm nay kiếm miếng ăn thôi mà khó khăn quá.

Hắn bắt đầu hối hận, biết thế năm đó lúc còn đi học nghe theo lời ba mẹ nói mà cố gắng một chút, thi vào một trường đại học tử tế, tìm một công việc vừa nhẹ nhàng mà lại có tiếng thơm.

Thật ra Chu Lâm rất hâm mộ thầy Mạnh dưới tầng, làm thầy giáo vừa có danh tiếng tốt, mà dạy mỹ thuật có vẻ rất nhàn.

Chỉ tiếc là giáo viên mỹ thuật này hơi ngốc, đến 0 với 1 cũng không biết phân biệt, chẳng hiểu là gay kiểu gì.

Chu Lâm nghĩ nghĩ không nhịn được cười, sau đó trong lúc mơ màng đã ngủ.

So sánh với Mạnh Nhất tầng dưới thì lại không vào giấc ngủ nhanh đến vậy, bây giờ đã qua thời gian ngủ trong đồng hồ sinh học của cậu, nhưng cậu vẫn thao láo như thường.

Trong tay cậu cầm điện thoại, vào trang web tình yêu và hôn nhân sửa id.

Đổi thành gì thì ổn đây? Mạnh Nhất nghĩ.

Cái tên “11” chắc chắn không thể dùng tiếp, đổi thành “0” lại quá trắng trợn táo bạo, không được khiêm tốn, không phải phong cách của cậu.

Nghĩ tới nghĩ lui, Mạnh Nhất quyết định dùng phép tính, cho thêm một kí hiệu trong toán học, đặt là “1-1”, để người lướt qua còn giải toán.

Tên gay không giỏi toán không có tư cách nói chuyện với cậu.

Chưa đến vài phút sau khi sửa tên thành công, đã có một chàng gay giỏi toán đến chào hỏi.

【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Chị em à?

【1-1】: Sao cơ?

【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Có phải chị em không?

【1-1】: Tôi là nam

【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh】: Ha ha ha ha gì chứ, tất nhiên tôi biết anh là nam rồi, ý tôi là anh có phải 0 không?

【1-1】: Đúng rồi

【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Thôi cũng được, tôi thấy avatar của anh trông rất man, muốn thử vận may xem như nào, không ngờ lại là 0

【1-1】: 1 rất ít à?

【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Không chỉ ít đâu, phải nói là rất hiếm ấy, người bạn à có phải anh mới cong không đấy, đến thị trường như nào mà cũng không rõ nữa

【1-1】:……

【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Cũng lâu rồi tôi chưa gặp 1, yêu cầu của tôi rất thấp, không cần 1 thuần, cũng không cần cơ bụng tám múi với ngực bự đâu, jj không đến 18cm cũng được chỉ cần đủ dùng thôi, vậy mà vẫn không tìm thấy đó

【1-1】: Thật ra có cơ ngực cũng chưa chắc là 1, hàng xóm của tôi có cơ ngực rất lớn, nhưng anh ta cũng là 0

【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Quá đáng tiếc

Người “chị em” này khá dễ gần, mới quen được vài phút đã không ngừng kể với Mạnh Nhất về những 0 mà cậu ta từng gặp, còn cả những 0 giả làm 1.

Tuy Mạnh Nhất muốn ngủ, nhưng ngại phải ngắt lời cậu ta, đành phải câu có câu không mà trả lời, đến lúc không thức được nữa mới nói: “Tôi ngủ trước đây, ngày mai còn phải dậy sớm đến trường.”

【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Ô anh cũng là học sinh à, sáng mai tôi cũng phải đi học, ngủ ngon nha

【1-1】: Ngủ ngon.

Mạnh Nhất buông điện thoại, nhắm mắt chưa được bao lâu đã rơi vào giấc ngủ.

Buổi tối bên ngoài còn mưa to, tiếng mưa rơi tí tách tí tách, Mạnh Nhất ngủ rất say.

Sáng sớm hôm sau, mưa không những ngừng mà ngày càng lớn.

Mạnh Nhất vừa mở mắt đã nhận ra một góc trần nhà gần cửa sổ bị thấm nước, chắc bị nước mưa lúc tối hôm qua ngấm vào.

Mặt tường của khu chung cư cũ bị ngấm nước là chuyện thường thấy, Mạnh Nhất không để bụng, vội vã rời giường rửa mặt.

Sáng sớm trong nhà vừa ẩm vừa ướt, gương treo trên tường trong nhà vệ sinh còn đang nhỏ nước, Mạnh Nhất dùng tay lau gương vài lần, vẫn không thể thấy được đầu tóc của mình hôm nay trông như nào, đành phải trực tiếp cầm ô che mưa ra cửa.

Xuống dưới tầng, Chu Lâm đang đứng bên xe máy điện mặc áo mưa.

Mạnh Nhất thấy hắn, trong đầu hiện lên hai chữ “Chị em”, cậu mau lắc đầu cố quên đi, chủ động chào hỏi “Chào buổi sáng”.

Chu Lâm nghe tiếng quay đầu lại, cười nói: “Chào buổi sáng nha thầy Mạnh, giúp tôi kéo áo mưa xuống được không, hình như bị mắc rồi.”

Mạnh Nhất đi tới giúp hắn kéo áo mưa trên lưng xuống, tò mò hỏi một câu: “Còn sớm mà anh đã ra ngoài rồi à?”

“Đúng vậy.” Chu Lâm bất đắc dĩ mà nói, “Sáng sớm nhận được điện thoại từ khách thuê, nói trên ban công bị dột, bây giờ tôi phải tìm người sửa.”

Mạnh Nhất ra vẻ đã hiểu gật gật đầu.

Chu Lâm vội vàng đến nhà khách thuê không nói chuyện với cậu nữa, sải bước lên xe máy điện, nói câu “Tạm biệt” nghênh ngang đi.

Mạnh Nhất dẫm lên nước chầm chậm mà đến trường, địa thế chỗ cổng trường khá thấp, ngập đến cẳng chân.

Không ít học sinh cởi giày, xắn ống quần đi qua bằng chân trần.

Mà Mạnh Nhất có chuẩn bị trước, trước khi ra cửa đi một đôi giày nhựa, lúc này mặc kệ nước có cao đến đâu, trực tiếp ngang nhiên vào cổng trường.

Lúc tới văn phòng các giáo viên mới đến một nửa, có người ngồi xổm dưới sàn lau giày, có người vắt ống quần sũng nước.

Giáo viên âm nhạc ngồi đối diện Mạnh Nhất tức giận nói: “Hôm nay trời mưa to quá, đến mức trường ngập nước.”

Giáo viên dạy toán đang lau giày bên cạnh lập tức phấn chấn mà ngẩng đầu: “Ngập nước thì càng tốt chứ sao, được nghỉ học!”

Bình luận

Truyện đang đọc