MÃNH MỘT THÂN CẬN CHỈ NAM

Tác giả: Hứa Bán Tiên

Edit: Cánh Cụt

Khi Mạnh Nhất về đến nhà, Chu Lâm đã ngồi trước máy tính chuẩn bị livestream.

Nhân lúc hắn còn chưa bắt đầu, Mạnh Nhất nhanh chóng hỏi một chút: “Anh mua được sàn nhà chưa?”

“Tôi mua rồi.”

“Có thể sửa xong nhanh nhất là bao lâu thế?”

“Hai tuần.”

Mạnh Nhất nghe xong bẹp bẹp miệng.

“Làm sao vậy?” Chu Lâm hỏi.

Mạnh Nhất nói: “Thật ra, tôi thấy nếu ở trong nhà anh lâu thì không ổn lắm.”

“Lúc chiều cậu còn nói ở chỗ tôi tốt còn gì?” Chu Lâm không vui, “Đúng là miệng đàn ông, hay lừa dối.”

“Ý của tôi không phải thế.” Mạnh Nhất giải thích, “Tôi sợ ở nhà anh lâu thì sẽ bị mọi người hiểu lầm về quan hệ giữa chúng ta, nên mới muốn dọn ra sớm chút.”

“Là vậy à.” Chu Lâm khá vô tư, chẳng hề để ý mà nói, “Dù sao thì cũng đã hiểu lầm rồi, cậu có dọn đi cũng như nhau cả, có giải thích được gì đâu.”

Mạnh Nhất không còn lời nào để nói.

Mạnh Nhất trở lại phòng mình, lấy áo ngủ vào phòng Chu Lâm tắm.

Chu Lâm chờ cậu đóng lại cửa phòng tắm phía sau mới mở microphone ra bắt đầu livestream.

Hôm nay phòng livestream cũng có nhiều fans tới hỏi: “Hôm nay Nhất Nhất có livestream không?”

Chu Lâm nhìn cửa phòng tắm đang đóng, nói: “Bây giờ cậu ấy đang có chút việc, để lát nữa tôi hỏi cậu ấy.”

“Tốt quá, chờ mong ghê!”

“00, ngày mai là sinh nhật Nhất Nhất, anh đã chuẩn bị quà chưa?”

Căn bản Chu Lâm không biết sinh nhật của Mạnh Nhất, thành thật nói: “Chưa.”

Các fan kinh ngạc, ồn ào nói: “00 anh vô tâm quá!”

“Nhất Nhất nhìn nhầm người rồi!”

Chu Lâm ấm ức, hỏi lại: “Thế các cô có tặng à?”

“Không.”

“Nhất Nhất không nhận quà của fans.”

“Tôi có vẽ một bức tranh để ngày mai tặng Nhất Nhất, tuy vẽ không được đẹp lắm.”

“Oa chị em có tâm quá!”

“Tôi cũng muốn vẽ tặng Nhất Nhất! 00, Nhất Nhất thích màu gì?”

Chu Lâm nói: “Không biết.”

“Nhất Nhất thích hoa gì?”

Chu Lâm: “Không biết.”

“Thế Nhất Nhất có thích nhân vật hoạt hình nào không?”

Chu Lâm vỗ đùi: “À cái này thì tôi biết!”

“Là nhân vật nào?”

Chu Lâm gãi gãi đầu, đúng thật là hắn biết nhân vật hoạt hình mà Mạnh Nhất thích, vì trên áo ngủ của cậu có in hình, nhưng hắn không biết cái thứ đó gọi là gì.

Chu Lâm miêu tả một cách đơn giản: “Chắc là con gấu.”

“Là con gấu gì cơ?”

“Gấu Teddy à?”

“Hay gấu Winnie?”

Chu Lâm nói: “Hình như không phải đâu.”

“Ớ! Chắc không phải là con gấu lớn đâu nhỉ?”

Những bộ phim hoạt hình mà Chu Lâm từng xem rất ít, thật sự không nói nổi đó là con nào.

Đột nhiên trong đầu Chu Lâm loé lên một tia sáng, nghĩ thầm, lấy áo ngủ của Mạnh Nhất mang ra đây cho bọn họ nhìn một cái là chẳng phải sẽ biết sao.

Chu Lâm cảm thấy mình cực kì thông minh, lập tức ra ban công tìm áo ngủ, nhưng áo ngủ của Mạnh Nhất giờ không treo ngoài ban công, Chu Lâm suy đoán hẳn là Mạnh Nhất mới lấy vào lúc đi tắm.

Chu Lâm đành phải đi đến cửa phòng tắm, gõ gõ cửa gọi: “Thầy Mạnh, có thể cho tôi mượn áo ngủ một chút được không?”

Không ai trả lời, trong phòng tắm chỉ có tiếng nước chảy xôn xao.

Chu Lâm nghĩ dù sao chỉ mượn có một cái, sẽ trả nhanh ấy mà, liền tự chủ trương mở cửa phòng tắm ra một khe hở, lấy xong áo ngủ treo trên cái móc gắn sau cửa thì chạy luôn.

Trở lại trước máy tính, lần đầu tiên Chu Lâm mở camera mặt trước của máy tính, định giơ áo ngủ lên đối diện màn ảnh cho mọi người cùng xem.

“Là con gấu này nè, mọi người nhìn giúp tôi đi.”

Chu Lâm nói xong đang định giơ áo ngủ lên, trên màn hình đột nhiên an tĩnh, mục bình luận vốn đang sôi nổi bỗng yên lặng.

Chu Lâm tưởng máy tính bị hỏng gì đó, dùng con chuột bấm loạn trên màn hình.

Ngay sau đó, trên màn hình bùng nổ bởi một bình luận: “Đệt soái ca này là anh à???”

Chu Lâm “Ơ” một tiếng, nhận ra mình đã sơ suất để lộ mặt trên màn ảnh, trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng kịp, vừa hoảng vừa ngại.

“Đệt hoá ra 00 đẹp trai đến thế!”

“Rất xin lỗi 00, anh livestream lâu như thế mà chưa lộ mặt lần nào, tôi còn tưởng rằng trông anh xấu không chịu được.”

“Livestream mà không lộ mặt mệt lắm anh ơi!”

Chu Lâm được khen đến ngượng ngùng, vừa khống chế cảm xúc muốn khoe khoang, vừa giả vờ bình tĩnh mà nói: “Vẫn tốt vẫn tốt.”

Tóm lại đã quên sạch chuyện chính, áo ngủ của Mạnh Nhất còn nhăn nhúm trong tay hắn, nhưng hắn cũng không còn nhớ nữa.

Trong phòng tắm sau khi Mạnh Nhất tắm rửa xong, dùng khăn lông lau khô bọt nước trên người, đang định mặc áo ngủ, lại nhận ra áo ngủ treo sau cửa đã biến mất.

Mạnh Nhất không khỏi nghi ngờ về trí nhớ của mình, chẳng lẽ trước khi tắm lại quên lấy vào?

Không thể thế được, áo ngủ và khăn lông đều được lấy ra cùng nhau trên mắc ngoài ban công, không có chuyện lấy thiếu được.

Lúc này toàn thân trên dưới của Mạnh Nhất chỉ mặc mỗi quần lót, cứ để vậy mà trực tiếp ra khỏi phòng Chu Lâm chắc chắn là không ổn, Mạnh Nhất nghĩ Chu Lâm đang ở bên ngoài chơi game, định để hắn lấy hộ.

Mạnh Nhất mở cửa phòng tắm, thân thể tránh ở sau cửa, chỉ thò đầu ra gọi: “Chu Lâm.”

“Sao thế?” Chu Lâm nghe thấy tiếng thì tháo tai nghe xuống hỏi.

“Có thể giúp tôi lấy cái……” Mạnh Nhất nói đến một nửa thì ngừng, đôi mắt nhìn chằm chằm áo ngủ trong tay Chu Lâm, hô to, “Anh trộm áo ngủ của tôi làm gì!”

Chu Lâm giật mình, mau tắt microphone.

Nhưng vẫn chậm một bước, phòng livestream còn đang đắm chìm vào việc thảo luận về nhan sắc của Chu Lâm lại bùng nổ hơn.

“A a a đó là giọng Nhất Nhất đúng không!”

“Cái gì??? Trộm áo ngủ???”

“00 thế mà còn có sở thích ấy!”

“Oa quả nhiên sở thích của soái ca không giống người thường!”

“Quá kích thích rồi, chẳng lẽ đây là tình thú giữa những người yêu nhau à?”

“Chưa từng yêu nên chưa hiểu lắm.”

Trong phòng livestream bàn luận rất náo nhiệt, chưa lần nào náo nhiệt như lần này, nhưng Chu Lâm đã không còn tâm tư xem bình luận trên màn hình.

Mạnh Nhất đang đứng sau cửa lại không cẩn thận mở cửa lớn hơn một chút vì kích động, lộ ra một nửa thân thể trơn bóng.

Ánh mắt Chu Lâm nhanh chóng nhìn từ trên xuống dưới Mạnh Nhất một lần, thân thể của đối phương không khác với tưởng tượng của mình lắm, rất gầy, trên người không có chút cơ bắp nào.

Nhưng mông của cậu, không ngờ lại vểnh đến thế.

Chu Lâm đưa áo ngủ qua, không kìm được đôi mắt mà nhìn mông Mạnh Nhất thêm hai lần, mặt Mạnh Nhất tức khắc đỏ bừng, tay giật lấy áo ngủ, đóng cửa “Rầm”.

Đúng là không biết xấu hổ, Mạnh Nhất vừa mặc quần áo vừa nghĩ như vậy.

Mạnh Nhất mặc xong áo ngủ thì ra khỏi phòng tắm, trên mặt còn chưa hết ửng đỏ, Chu Lâm nhìn cậu một cái, cậu lập tức quay mặt đi.

Chu Lâm giải thích cho cậu: “Vừa nãy tôi chỉ tò mò thôi, muốn hỏi xem con gấu trên áo cậu tên gì chứ không có ý khác.”

Mạnh Nhất thấy quá đáng, rất không muốn tin.

“Thật mà, không tin thì cậu cứ hỏi mấy người trên mạng xem.”

Mạnh Nhất nghe xong, thật sự đến gần xem bình luận của phòng livestream, kết quả nhận ra cuộc thảo luận của mọi người ngày càng đi xa.

“Sao lại không có tiếng gì thế?”

“Chắc là có gì xảy ra.”

“Oa, cuộc sống của 00 và Nhất Nhất thật viên mãn.”

“Hâm mộ không đủ rồi, chúng ta vẫn nên tắm rửa đi ngủ.”

“Tốt tốt.”

Mạnh Nhất: “……”

Bình luận

Truyện đang đọc