MANH PHI ĐÃI GẢ

Edit: Boringrain

Chú thích một chút nha

“Manh phi đãi gả” nghĩa là vương phi mù đợi gả/cưới

Chúc mọi người một mùa giáng sinh an lành, đọc truyện vui vẻ nha!!!

“Vì sao không cầu xin ta?” Thanh âm mềm nhẹ nhưng tàn nhẫn phát ra bên tai Thủy Băng Tuyền. Khuôn mặt thanh nhã hiện lên tia tàn khốc làm cho ngũ quan tuyệt mỹ bỗng chốc như trở thành ác ma. Lực đạo một chút lại một chút tăng thêm, làm cho sắc mặt Thủy Băng Tuyền từ trắng chuyển sang tái xanh rồi lại chuyển sang tím nghét, khóe miệng cong lên một nụ cười tà ác, lúc này tay hắn chỉ cần chặt thêm một chút nữa thôi, Thủy Băng Tuyền cầm chắc mất mạng.

Thủy Băng Tuyền ra sức giữ lấy bàn tay đang bóp chặt cổ họng mình, nàng thật muốn phỉ nhổ hắn một cái, hắn bóp cổ nàng chặt như vậy, bảo nàng cầu xin kiểu gì chứ?

Phong Cô Tình bỗng giật mình nhận ra lực đạo trong tay quá mạnh, liền thả lỏng ra một chút.

“Khụ…khụ khụ… xin ngươi đừng giết ta!” Thủy Băng Tuyền ho mạnh một hồi, sau đó thỏa mãn tên nam nhân biến thái kia, hắn không phải muốn nàng cầu xin sao, vậy thì cầu xin, dù sao cũng đâu mất gì? Có điều… nam nhân này thật không biết nghe lời, cũng không nghe lọt tai lời nàng nói? Nàng nói hắn lần sau thấy nàng phải vòng đường khác mà đi, hắn lại muốn thỏa mãn tự tôn của nam nhân, như vậy… Chỉ cần nàng cầu xin, hắn chắc chắn sẽ đắc ý!

Phong Cô Tình không nghĩ nàng sẽ cầu xin hắn nên giật mình sửng sốt, sau đó cất tiếng cười to! Tốt…nữ nhân này quả không làm hắn thất vọng!

Nới lỏng bàn tay siết chặt cổ nàng: “Thật là một nữ nhân thú vị! Nhớ kĩ, tên ta là Phong Cô Tình, cả đời này nàng đừng mong thoát khỏi tay ta.” Ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt nhợt nhạt của Thủy Băng Tuyền, rồi lấy ra một lọ thuốc từ trong ngực áo, nhẹ nhàng bôi lên vết bầm tím trên cổ nàng.

Phong Cô Tình? Thủy Băng Tuyền khẽ nhếch khóe miệng. Là kẻ đứng đầu Vô Tình Các, tổ chức sát thủ lớn nhất trên giang hồ, giết người cướp của không từ việc nào! Từ sau khi có chút hiểu biết về các thế lực ở đây, nàng cũng tìm hiểu qua những kẻ có thế lực, nổi danh trong giang hồ, bởi vì nàng từng nghĩ không biết ở đây các bang phái hắc bang kiếm tiền như thế nào? Nếu nơi này không có tổ chức hắc bang, vậy nàng sẽ gây dựng lên một cái? Sau tính toán lại thấy tốn công hao sức, nên dứt khoát không thèm làm!

Mà bây giờ không biết tên nam nhân này tại sao lại chạy đến chỗ nàng? Thủy Băng Tuyền cũng không có quan hệ gì với hắn? Hắn chỉ là tình cờ đi ngang qua? Hay là còn có dụng tâm khác?

Ai… Xem ra khí trời nóng bức, làm cho đầu óc nàng cũng có chút u mê rồi… Nàng thực sự không muốn suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, Vì sao rắc rối cứ tự chạy đến tìm nàng, hại nàng phải tốn hao trí não vậy chứ?

“Muốn cùng ta dây dưa, cũng phải xem ngươi có bản lãnh đó hay không?” Thủy Băng Tuyền hít sâu một hơi, cổ họng truyền đến cảm giác đau nhức làm cho nàng thực sự nổi lên sát ý, không biết giết tên này rồi hủy thi diệt tích có phải là rất nhẹ nhàng với hắn không?

“Ta đoán, Tuyền nhi bây giờ rất muốn giết ta phải không?” Phong Cô Tình trên mặt lộ ra ý cười phảng phất, tựa như khuôn mặt ác ma lúc nãy không phải là hắn, ngũ quan tuấn lãng cũng phục hồi trở lại.

Thủy Băng Tuyền nháy mắt:”Như vậy ngươi bằng lòng để ta giết ngươi?” Nàng không hiểu võ công cổ đại, nhưng nàng biết rõ, hiện tại liều mạng cùng hắn là hành vi ngu ngốc, thời cơ tốt nhất lúc ban đầu, nàng đã bỏ lỡ. Muốn giết một người có thực lực hơn mình, sát khí là rất quan trọng, mà sát khí một khi đã bỏ lỡ, trong thời gian ngắn không thể có lại được. Hơn nữa, lúc hắn ở trong tay nàng, nàng cũng không nghĩ sẽ thực sự giết hắn! Chỉ là muốn nói cho hắn biết, bất kể hắn có mục đích gì, …chỉ cần nàng muốn, nàng hoàn toàn có khả năng lấy mạng hắn!

…………….

Lúc này, đồng thời dưới ánh trăng mờ ảo, bên trong thư phòng của chủ quản Giang gia.

“Thiếu gia, thân phận của hai người bên trong sương phòng lúc đó tiểu nhân đã điều tra ra.” Vô Tâm thân là ám vệ của thiếu gia, nhưng từ trước đến nay vô cùng nhàn rỗi, bởi vì thiếu gia hoàn toàn không có chuyện gì cần bọn hắn đi làm. Nhưng mà lần này thiếu gia lại khẩn cấp cho gọi bọn hắn hồi phủ. Sau khi biết được sự tình, bọn hắn không khỏi tức giận, có người dám trêu vào thiếu gia?

Hắn nhanh chóng truy xét, liền phát hiện… thì ra là “hắn”?

Giang Dĩ Bác ngừng bút, ngẩng đầu lên: “Ai?”

“Thiếu gia, là Vô Tình Các.” Vô Tình Các xưa nay hành sự thần bí, các chủ Phong Cô Tình lãnh khốc vô tình, coi mạng người như cỏ rác, Vô Tình Các dưới tay hắn, chỉ cần có thể giao ra tiền, không hỏi nguyên nhân, không hỏi đúng sai… Chỉ cần tâm tình hắn tốt, đều sẽ tiếp, làm cho Vô Tình Các trong chốn giang hồ người người khiếp đảm, chỉ nghe danh liền run sợ. Cũng là ma giáo bị các giới chính đạo căm ghét, chỉ nhận bạc không nhận người. Không biết lần này vì sao lại cố tình chống lại thiếu gia?

Vô Tình Các? Trong mắt của Giang Dĩ Bác không còn vẻ thờ ơ như bình thường: “Vô Tâm, điều tra hành tung của Phong Cô Tình”. Vô Tình Các tồn tại trong giang hồ đã gần một trăm năm, do đa tình công tử Phong Thiên Hành thành lập nên, chuyên mua bán trao đổi tin tức.

Phong Cô Tình năm năm trước đột nhiên tiếp nhận ngôi vị Vô Tình Các chủ, không ai biết hắn từ đâu đến, lai lịch xuất thân ra sao, nhưng dựa vào tác phong làm việc lãnh khốc vô tình, mạnh mẽ vang dội của hắn, trong năm năm, Vô Tình Các trong tay hắn đã chuyển việc tình báo thành việc phụ. Sát nhân mới là việc chính. Chỉ nhận tiền không nhận người là tôn chỉ hoạt động của Vô Tình các.

Năm năm qua, dù là bất cứ nhiệm vụ gì, Vô Tình các đều chưa bao giờ thất thủ, làm cho các cố chủ vô cùng hài lòng! Nhờ đó mà chỉ ngắn ngủi 5 năm, Vô Tình các không những làm mưa làm gió trong giang hồ, mà còn khiến cho đại đa số mọi người vừa nghe danh liền biến sắc, nhưng lại khiến những kẻ ác ma vô cùng thích thú… Giang Dĩ Bác nheo mắt lại, lần này Vô Tình các dám xuất thủ trên địa bàn của hắn, là nhận nhiệm vụ từ kẻ nào đó sao?

“Dạ, thiếu gia.” Vô Tâm cẩn thận nhìn qua chủ nhân của mình, hắn hiểu rõ chủ nhân, vốn dĩ chủ nhân không phải là người thích cùng kẻ khác tranh hơn thua, nhưng đối với sự khiếu chiến cũng chưa bao giờ chối từ, lần này chủ nhân đấu cùng Phong Cô Tình, không biết là ai hơn ai?

“Phong Cô Tình”. Chúng ta xưa nay nước sông không phạm nước giếng, đối với chuyện của ngươi, ta chưa từng có hứng thú xen vào, là do ngươi cố tình trêu chọc vào ta, nếu Giang mỗ đây không nghênh chiến thì còn đạo lý gì nữa? Giang Dĩ Bác mỉm cười, nhưng khuôn mặt lại trở nên lãnh khốc không thua gì Phong Cô Tình!

……………….

Cùng là ánh trăng, nhưng dường như ánh trăng trong phủ Lục hoàng tử có phần sáng đẹp hơn bình thường, bởi vì đình đài lầu các đều làm từ bạch ngọc, màu trắng tinh khiết dưới ánh trăng lại càng tỏa ra tinh quang chói mắt rực rỡ, biểu hiện cho thân phận tôn quý của chủ nhân.

Ngay cả đát lót sàn cũng là loại sang quý không gì sánh được, chỉ một phủ hoàng tử nho nhỏ nhưng lại xa hoa không kém gì hoàng cung.

Trong bóng đêm, cây cối trong vườn cũng trầm xuống, yên ắng hơn. Trong một lương đình (chòi nghỉ mát) cách đó không xa, Trữ Thiên Kỳ cũng một người trung niên gần năm mươi tuổi đang ngồi uống rượu.

Trữ Thiên Kỳ nhẹ phất tay bảo nha hoàn đang cầm bầu rượi đứng phía sau lui xuống!

“Lục hoàng tử có tâm sự?” Người trung niên có 1 chòm râu dài, thần sắc bí hiểm cao thâm khó lường, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, chăm chú nhìn vào Trữ Thiên Kỳ.

Hắn bề ngoài là quản gia của phủ Lục hoàng tử, nhưng thực tế lại là sư phụ kiêm quân sư mà Trữ Thiên Kỳ vô cùng coi trọng.

Trữ Thiên Kỳ đặt bình rượu trong tay xuống, đôi mắt ngước nhìn xa xăm vào bóng đêm, lòng thầm nghĩ, chỗ ngồi này trong phủ đệ chỉ là chỗ tạm thời của hắn, mục đích cuối cùng của hắn chính là Long ỷ trong hoàng cung!

Bắt đầu từ lúc nào? Từ lúc nào mà ánh mắt của hắn lại chăm chú nhìn về cái long ỷ cao cao tại thượng kia?

LÀ vào lúc phụ hoàng phong Ngũ hoàng huynh làm Nam Vương? Còn hắn sẽ là Bắc Vương! Mặc dù trong lòng có chút bất mãn, nhưng nếu lúc đó phụ hoàng thật sự làm như vậy, có lẽ hắn đã cưới Thủy Băng Tuyền, rồi cùng nàng tới vùng đất phong phương Bắc hoang vắng bần cùng……..

Nhưng mà sự đời không ai biết trước được, vào lúc hắn đã tuyệt vọng thì phụ hoàng lại không hề phong Bắc Vương cho hắn!

Trong triều trên dưới đều suy đoán, phụ hoàng không phong vương, là bởi vì muốn lập hắn làm thái tử! Vì thế mà việc phong Bắc Vương bị trì hoãn, đơn giản là Bắc vương sẽ không phải là hắn, lục hoàng tử Trữ Thiên Kỳ! Có lẽ trong lòng hắn cũng nghĩ như vây, nên từ đó hắn đều ngầm khẳng định mình là thái tử, nỗ lực hoàn thiện bản thân, đối với Thanh Lăng hoàng triều luôn tận tâm hết sức như đối với vật sở hữu của chính mình. Hơn nữa, vì đại nghiệp sau này, hắn cũng ra sức tìm kiếm nhân tài, ngày sau có thể trợ giúp cho hắn.

Nếu như hắn chỉ là một vị Vương ở đất phong, cưới Thủy Băng Tuyền cũng không ảnh hưởng nhiều tới toàn cục! Dù sao cũng chỉ là thêm một nữ nhân!

Nhưng phụ hoàng không hề phong vương, như vậy trong mắt phụ hoàng hắn chính là thái tử tương lai, ngày sau sẽ trở thành vua một nước, còn Thủy Băng Tuyền lại không xứng đáng với ngôi vị hoàng hậu! Cho nên hắn vẫn luôn đợi thời cơ từ hôn cùng Thủy Băng Tuyền! Dù trải qua vài chuyện, cuối cùng hắn cũng được như ý, thuận lợi từ hôn! Nhưng mà…

Bình luận

Truyện đang đọc