MANH PHI ĐÃI GẢ

Edit: Boringrain

Trời lặn lại lên, thấm thoát đã vài ngày trôi qua. Trung tuần tháng sáu, khí trời vốn nóng bức rực lửa, nhưng khi đi vào giữa khe núi vùng Nam cảnh, làn hơi lạnh giá liền xâm chiếm lấy Thủy Băng Tuyền, nhiệt độ trong này thấp hơn rất nhiều so với bên ngoài, cũng may Thủy Hoằng Văn đã cảnh báo để bọn họ chuẩn bị y phục trước…

Con đường mòn lượn quanh những đồi núi trùng điệp, bề ngang nhỏ hẹp vừa đủ cho xe ngựa đi qua, hai bên là những ngọn núi che lấp bởi mây mù. Xem ra, Độc cốc, quả thực là ‘độc cốc’ (chữ ‘độc’ đầu tiên là ‘chất độc’, còn chữ ‘độc’ thứ hai là ‘cô độc’)!

“Tuyền, uống viên thuốc này đi.” Trữ Thiên Hợp lấy một viên thuốc từ trong lọ sứ đưa cho Thủy Băng Tuyền.

Nhìn viên thuốc sắc đen nổi bật giữa bàn tay trắng bệch của hắn, Thủy Băng Tuyền nhướng mày, không nói lời thừa, lập tực nuốt xuống…

Rồi nàng cầm lọ thuốc kia đưa cho Hương Hàn một viên: “Hương Hàn, uống đi.” Ở đây chẳng những nơi nơi đầy độc mà còn có hiện tượng ảnh hưởng của vùng cao, càng đi sâu vào trong núi, không khí tựa hồ lại càng loãng…

Hương Hàn đánh xe, cho ngựa đi từ từ chậm rãi, cẩn thận nhìn hai bên đường… Càng đi trên con đường này nàng lại càng thấy đầu óc choáng váng, nhưng vừa uống viên thuốc của Vương gia, thì không còn cảm thấy gì nữa, xem ra thuốc đó rất có hiệu quả.

“Hu…” Xe bất chợt dừng lại.

Hương Hàn thấy hai con ngựa đang chặng đường phía trước thì kinh ngạc tròn mắt. Đến khi nhìn rõ người ngồi trên bàn đá thì lại càng khiếp sợ hơn. Bởi vì, đó chính là Giang Dĩ Bác? Hắn, sao lại có mặt ở đây?

“Hương Hàn, có chuyện gì thế?” Thủy Băng Tuyền lạnh giọng hỏi.

“A… Tiểu thư, là Giang công tử!” Hương Hàn khôi phục vẻ lạnh lùng cố hữu, nói.

Trữ Thiên Hợp và Thủy Băng Tuyền bên trong xe có phản ứng trái ngược nhau. Thủy Băng Tuyền kinh ngạc bao nhiêu thì Trữ Thiên Hợp lại bình thản ung dung bấy nhiêu, chỉ là sâu trong mắt hắn hiện nét buồn bã mơ hồ.

“Giang Dĩ Bác? Sao hắn lại ở chỗ này?” Nàng biết Giang Dĩ Bác nhất định sẽ nhanh chóng đến Bắc cảnh, nhưng sao hắn lại xuất hiện ở đây?

Trữ Thiên Hợp rủ mi che mắt, có lẽ hắn hiểu rõ nguyên nhân Giang Dĩ Bác xuất hiện!

“Tuyền nhi, ta chờ nàng lâu rồi.” Giọng nói Giang Dĩ Bác từ đằng xa truyền đến, xa xăm nhưng lại xuyên thấu vào trong!

“Thiên Hợp, chúng ta xuống xe đi.” Chẳng lẽ hắn cố tình ở đây chờ nàng? Nhưng… Hắn sao biết nàng đi Độc cốc mà đón? Bụng thắc mắc nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được lý do hắn xuất hiện ở đây.

Trữ Thiên Hợp thản nhiên gật đầu xem như chào hỏi, rồi không nói gì thêm nữa! Giang Dĩ Bác chạy đến tận đây thật khiến hắn khâm phục. Tình cảm của hắn với Tuyền có lẽ rất sâu nặng! Vậy cũng tốt! Hắn có thể an tâm mà ra đi!

Thủy Băng Tuyền xuống xe nhìn thấy quả thực là bóng dáng của Giang Dĩ Bác ngồi trên phiến đá thì trong mắt nàng lại tràn đầy nỗi nghi hoặc!

Còn Giang Dĩ Bác, vừa thấy nàng, nơi đáy mắt đã hiện lên tia vui sướng, nhưng rất nhanh liền bị hắn che đi! Ưu nhã đứng lên, y phục tuyêt trắng khiến hắn thoạt nhìn tao nhã đến thoát tục.

“Giang Dĩ Bác, ngươi sao lại xuất hiện ở chỗ này? Ngươi đợi chúng ta sao?” Thủy Băng Tuyền tuy miệng hỏi nhưng tay vẫn không quên cầm lấy áo khoác Hương Hàn đưa qua, choàng lên người Trữ Thiên Hợp.

Giang Dĩ Bác thấy hành động đó của nàng, hơi hạ mi mắt, lát sau mới ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Ta đúng là chờ nàng.” Hắn bôn ba ngàn dặm chạy từ kinh thành tới Bắc thành, rồi từ Bắc thành tới Nam cảnh ngót ngét mười ngày đêm không chợp mắt. Nhưng mãi mãi nàng sẽ chẳng bao giờ biết đến? Nàng yêu thương chăm sóc người kia, tim hắn nhói đau như dao cắt, nàng chưa từng để tâm! Biết đến thì sao? Để tâm thì sao? Với nàng những điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả!

“Giang công tử, đã lâu không gặp!” Trữ Thiên Hợp vẻ mặt bình thản, ung dung chào hỏi. Giang Dĩ Bác tuy thần thái thong dong tiêu sái, nhưng đôi mắt ẩn chứa tinh quang, cơ trí không gì lấp được! Có khôn khéo của thương nhân, có nhã nhặn của bậc văn sĩ, lại có sự ngoan độc của người trong giang hồ! Quan trọng hơn cả là những thứ này đều bị che dấu bởi sự trầm tĩnh của hắn!

Giang Dĩ Bác cũng thản nhiên gật đầu: “Bắc Vương gia, đã lâu không gặp!” Tỉ mỉ đánh giá Trữ Thiên Hợp, đáy mắt hắn chuyển sóng không ngừng. Là khí chất đạm nhiên xuất trần? Hay là dung mạo tuấn nhã như ngọc, ánh mắt bình thản như nước khiến nàng chú ý?

Thủy Băng Tuyền thấy cảnh chào hỏi, mắt phượng chợt lóe, vì sao nàng lại cảm thấy giữa bọn họ có sự ăn ý ngầm?

Suy nghĩ cẩn thận trong chốc lát, giương mi lên, ánh mắt mơ hồ nhìn Giang Dĩ Bác: “Ngươi so với một đối tác trong trí tưởng tượng của ta còn xuất sắc hơn vài lần” Hắn đến đây, hiển nhiên biết Thiên Hợp bị trúng độc? Vậy… Là Trữ Thiên Hợp nói cho hắn? Vì sao?

“Đúng vậy!” Giang Dĩ Bác mỉm cười gượng gạo, hắn bây giờ chỉ mong mình có thể ngu ngốc đi một chút, không nhìn thấu gì cả, như vậy sẽ không phải chịu đựng cảm giác trống rỗng vô hồn! Lúc nàng thành thân, hắn tuy lòng đau như cắt, nhưng lần này cả trái tim hắn chỉ còn là một khoảng không. Những điều này nàng có hiểu không? Trong lòng nàng sẽ chỉ mãi cho rằng mọi điều hắn làm đều có suy tính và mục đích!

“Cảm ơn ngươi!” Thủy Băng Tuyền cười nhạt, mặc kệ hắn vì sao mà biết, hắn đã tới đây, nàng cũng nên có một lời cảm ơn!

Giang Dĩ Bác cười buồn: “Không cần khách khí, nếu như không còn vấn đề gì nữa, chúng ta vào cốc thôi!”

Quay đầu nhìn Vô Tâm phân phó: “Vô Tâm, đưa bái thiếp của ta vào.” Muốn vào Độc cốc không phải đơn giản như bọn họ nghĩ. Hắn cũng muốn xem rốt cuộc những năm qua Diệp Khinh có làm nên trò trống gì không? Còn Thiên Tuyệt Tán trên người Trữ Thiên Hợp rốt cuộc có thể giải được không?

“Dạ, chủ tử!” Vô Tâm phi thân lên, chớp mắt đã biết mất.

“Chỗ này chính là lối vào Độc cốc, cửa Độc cốc cách khoảng 1 dặm đường nữa, Vô Tâm đi trước trình thiếp, đợi chúng ta đến thì có thể trực tiếp vào trong. Mọi người đánh xe vào đi.” Giang Dĩ Bác nói xong còn móc ra dây chuông treo lên một góc của xe ngựa. Rồi điểm chân một cái, bóng dáng đã biến mất tiêu.

Hương Hàn nhìn cái chuông lủng lẳng trên xe, sắc mặt thay đổi, khóe môi giật giật không nói ra lời!

“Tiểu thư, người và Vương gia lên xe đi, chúng ta bây giờ đã có thể bình an vào cốc rồi.” Nói vậy nhưng ánh mắt nàng vẫn chăm chăm vào cái chuông một hồi lâu. Sắc mặt vô cùng nghiêm túc!

Thủy Băng Tuyền nhìn vòng chuông đó một cái, cũng chẳng nói gì thêm, chỉ đỡ Trữ Thiên Hợp lên ngồi trên xe ngựa: “Chúng ta lên xe thôi!”

“Hương Hàn, cái chuông này có lai lịch thế nào?” Yên vị trên xe ngựa, Thủy Băng Tuyền mới nhàn nhạt hỏi.

Hương Hàn chần chờ trong giây lát rồi chậm rãi giải thích: “Quả chuông này là lễ vật cao quý Độc cốc dành tặng cho những người có ân. Tuy không phát ra âm thanh, nhưng bên trong chứa một viên thuốc có thể giải trừ bách độc. Là thứ mà Độc cốc rất nâng niu quý trọng. Thật không ngờ Giang công tử cũng có thứ này!” Nghe đồn quả chuông này trên giang hồ không có quá ba cái. Rốt cuộc Giang công tử có quan hệ thế nào với Độc cốc?

“Có thể giải bách độc?” Thủy Băng Tuyền nhẹ giọng lặp lại, trong mắt hiện lên tia phức tạp. Đáng tiếc, bách độc lại chẳng thể bao gồm Thiên Tuyệt Tán. Độc cốc đã gần ngay trước mắt, lòng nàng lại càng chộn rộn không yên. Nàng sợ, sợ nghe được lời tuyệt vọng.

“Thiên Hợp…” Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Trữ Thiên Hợp, lòng nàng quặn đau, nếu như ngay đến Độc cốc cũng bó tay không thể cứu, nàng biết làm sao đây?

“Tuyền, có được bằng hữu như Giang công tử, nàng nên vui mừng mới phải.” Trữ Thiên Hợp ôn tồn nói, tâm ý của Giang Dĩ Bác hắn thấy rất rõ.

Thủy Băng Tuyền nhắm mắt, bình tâm, bây giờ cần phải tỉnh táo!

Rồi chậm rãi cười: “Đúng vậy, xem ra ta đã đánh giá thấp hắn rồi, hắn không chỉ là một thương nhân cơ trí, còn là một cao nhân thâm tàng bất lộ chốn giang hồ.”

…………….

Đợi đến khi xe ngựa đến gần, thì Giang Dĩ Bác và Vô Tâm đã đứng đợi trước cổng Độc cốc…

“Sao rồi?” Người của Độc cốc không biết đã hồi đáp chưa?

Thủy Băng Tuyền đánh giá khung cảnh trước mắt, núi vây bốn bề, mây che trên đỉnh, xung quanh là kỳ trân dị thảo, có cây lại không có lá, cửa vào bằng đá, trên khắc hoa văn kỳ lạ! Quả là nơi thế ngoại đào nguyên! Rất thích hợp để ẩn cư!

Cửa đá chầm chầm hé lộ, Thủy Băng Tuyền hứng thú giương mày, có vẻ như cửa đá này rất nặng?

“Mời các vị đi theo nô tỳ vào trong.” Một tiểu cô nương độ chừng 12-13 tuổi đứng bên trong đưa tay ra dáng mời bọn họ vào…

Vừa tiến vào trong, cửa đá liền đóng lại, Thủy Băng Tuyền quét mắt về phía trước, lòng khen không ngớt…

Có sơn có thủy, phong cảnh ưu nhã mê người, nước từ trên núi cuốn theo hoa rơi. Đi theo người dẫn đường khoảng hai khắc, trước mặt liền hiện ra một vườn đào, hoa đào sao? Đuôi mày Thủy Băng Tuyền khẽ nhếch, hoa đào tháng 6? Thật là có ý vị. Nhưng nhiệt độ ở đây giống như mùa xuân, lạnh mà không lạnh, có hoa đào cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên!

Ra khỏi rừng đào, mở ra một khung cảnh sáng rỡ, khiến chân tâm thanh tỉnh vui tươi, đường mòn lối nhỏ, róc rách nước chảy, hương đào thơm mát, đồi núi vây quanh, giữa trời giữa đất, ngăn cách thế gian…

Thảo nào hơn mười năm nay, người Độc cốc chỉ ru rú mãi trong này, nếu là nàng, hẳn cũng sẽ mê luyến trong cảnh sắc tươi đẹp này!

“Xin các vị đợi một lát, để nô tỳ đi thông báo với Cốc chủ.” Tiểu cô nương hành lễ với mọi người rồi đi vào tòa nhà phía trước.

Ở đó ngói xanh tường đỏ, năm bước một lầu, mười bước một đài các, hành lang khúc khuỷu quanh co, từng mái hiên nối liền nhau…

Thủy Băng Tuyền còn chưa kịp quan sát hết thì tiểu cô nương kia đã trở ra, phía sau còn có thêm hai cô nương nữa: “Mời các vị đi theo nô tỳ.” Thủy Băng Tuyền đi theo sự hướng dẫn của tiểu cô nương kia, liên tục vòng qua các mái vòm và những hành lang gấp khúc, rốt cuộc cũng vào đến một khách phòng lịch sự nhã nhặn.

“Xin đợi một chút.” Nói xong vị cô nương đó liền lui ra.

Hai cô nương mặc y phục hồng phấn nhanh chóng dâng trà tiếp khách.

Thủy Băng Tuyền, Trữ Thiên Hợp và Giang Dĩ Bác cùng ngồi xuống ghế…

Bầu không khí trở nên an tĩnh! Yên lặng đến nỗi Thủy Băng Tuyền như nghe được tiếng tim đập thình thịch của chính mình. Nàng bây giờ chờ mong Cốc chủ nhanh đến, nhưng cũng lại sợ hắn đến! Loại cảm xúc phức tạp đan xen này khiến lòng nàng không giữ được bình tĩnh nữa, sắc mặt dần hiện vẻ lo lắng!

Giang Dĩ Bác làm như vô tình liếc nhìn nàng một cái! Rồi ánh mắt lại chuyển qua Trữ Thiên Hợp, người này có ánh mắt bình tĩnh, thần sắc đạm nhiên hiếm có.

Thủy Băng Tuyền như ngồi đếm từng giây từng phút trôi qua, dần dần tâm trạng bình tĩnh trở lại, mặc kệ thế nào, đã tới, nàng cần phải đối mắt!

Nửa canh giờ trôi qua…

Một cái bóng chợt lóe qua trước mắt Thủy Băng Tuyền, rồi bóng dáng đó nhanh chóng ngồi trên ghế chủ vị, giọng nói rõ ràng nhưng cũng lạnh lùng đến mức vô tình, sang sảng vang lên: “Khiến các vị đợi lâu rồi, mời dùng trà.”

Thủy Băng Tuyền đăm đăm nhìn hắn, thầm giật mình bởi đôi mắt phảng phất như có thể nhìn thấu nhiều kiếp, hiểu rõ thế gian. Da trắng, anh tuấn, khuôn mặt tinh tế tựa như điêu khắc, sống mũi cao cao, miệng cười ôn hòa, y phục màu đỏ toát lên vẻ rực rỡ nhưng phối hợp với đôi mắt kia, ngay đến màu đỏ cũng biến thành trang nghiêm.

Thủy Băng Tuyền hoàn hồn, nhưng vẫn còn lấy làm kinh ngạc vì đôi mắt kỳ lạ đó!

Tướng mạo của nam nhân này không thể so với Giang Dĩ Bác hay Trữ Thiên Hợp, thế nhưng đôi mắt hắn đặc biệt khiến không ai dám tới gần, chỉ bằng vào đôi mắt ấy nàng cho hắn 70 điểm!

“Diệp cốc chủ, đã lâu không gặp!” Giang Dĩ Bác mở lời, giọng nói bình ổn trầm tĩnh.

Diệp Khinh thản nhiên liếc nhìn Giang Dĩ Bác, kế đó là Thủy Băng Tuyền, đến Trữ Thiên Hợp, hắn hô lên một tiếng, một sợi kim tuyến tinh tế đã quấn quanh cổ tay hắn…

Thủy Băng Tuyền chăm chú theo dõi động tác của hắn, không dám bỏ qua một chút biến hóa nào trên khuôn mặt, nàng muốn từ sắc mặt hắn mà tìm ra đáp án!

Diệp Khinh nhướng mày, dường như vô cùng kinh ngạc, nhưng sâu trong đáy mắt lại không có chút thay đổi nào khiến cho tim Thủy Băng Tuyền muốn nảy lên…

Tay khẽ động, sợi tơ vàng trên tay Trữ Thiên Hợp đã biến mất tăm, thanh âm vô cảm cất lên: “Lấy độc nuôi độc, dùng huyết ngọc chế thuốc, khiến cho mạng ngươi có thể kéo dài mười năm. Trở về đi, nếu đã biết kết quả há chi phải đi một chuyến hoài công, còn lãng phí một quả chuông quý báu của Giang công tử.” Độc cốc không phải nơi thích đến là đến. Giang Dĩ Bác có thể lấy ra quả chuông cũng khiến hắn có chút bất ngờ. Hắn cười nhạt trong lòng, cái chuông này cuối cùng lại tới tay Giang Dĩ Bác,…

Giang Dĩ Bác vừa nghe Diệp Khinh nói xong, sắc mặt liền kinh ngạc. Huyết Ngọc? Đã bị Trữ Thiên Hợp dùng làm thuốc từ lâu rồi sao? Vậy… Khốn khiếp mảnh huyết ngọc kia…

“Ngươi có ý gì?” Thủy Băng Tuyền trầm giọng hỏi.

“Mạng của hắn cùng lắm là kéo dài một tháng nữa, các ngươi nhanh trở về chuẩn bị hậu sự đi!” Một lời vô cảm đẩy Thủy Băng Tuyền rơi xuống vực sâu. Nàng hé môi nhưng chẳng thể nói ra lời, vốn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự đối diện với đáp án khó khăn nhất, nàng mới biết dù có chuẩn bị tới đâu cũng là vô dụng!

Hậu sự? Hắn bảo nàng về chuẩn bị hậu sự sao?

Đầu óc nàng chỉ còn xoay quanh hai chữ đó!

“Sao lại thế được?” Một tháng? Sao lại là một tháng? Theo như đại ca nói, chí ít cũng còn phải hai tháng nữa.

Như nhìn thấy những nghi hoặc trên mặt Thủy Băng Tuyền, giọng nói của Diệp Khinh lại vang lên: “Độc phát lần cuối, mạng còn ba tháng, nhưng trong ba tháng này, nếu lại phát độc thì mỗi lần giảm đi nửa tháng, hắn đã phát độc hai lần rồi. Để duy trì mạng sống của hắn, Chu Thánh Thủ đã bỏ không ít công sức. Ngay đến Huyết Ngọc cũng đã cho hắn ăn, chỉ tiếc là, Huyết Ngọc có thể tránh độc, không thể giải độc, huống chi lại là Thiên Tuyệt Tán? Thứ độc dược khiến Độc cốc ta đã trả một cái giá quá đắt, thứ cho ta bất lực, mời các vị về đi.”

“Đợi chút…” Thủy Băng Tuyền vội la lên.

Diệp Khinh lẳng lặng nhìn nàng: “Cô nương còn gì muốn hỏi sao?”

“Nếu như ngươi có thể chế ra thuốc giải, thì có thể cứu được hắn hay không?” Nàng muốn biết là hắn không dám ôm hy vọng hay thật sự một chút hy vọng cũng chẳng có?

“Không có!” Thanh âm vô cùng thẳng thắn đáp lại.

“Vì sao?”

“Bởi vì trong mắt ta hắn chẳng qua chỉ là một thi thể, dù có thuốc giải hay không cũng chẳng sống nổi bao lâu nữa.” Lấy độc chế độc, người này ngoại trừ trái tim vẫn chưa bị độc xâm chiếm thì có thể nói hắn chính là một người chết biết đi. Có điều, hắn có thể nhìn thấu được sinh tử, bình thản đến vậy, thật đáng kinh ngạc.

Thủy Băng Tuyền hít sâu một hơi, cố gắng điều hòa hơi thở, mới khó khăn lên tiếng: “Ngươi không có năng lực cứu hắn sao?”

“Ta không phải là thánh, mà dù là thánh cũng không có khả năng đó.” Giọng nói vô cảm lọt vào tai Thủy Băng Tuyền lúc này thật chói tai vô cùng! Nàng liền thốt ra: “Đã không thể chế được thuốc giải, sao còn chế ra Thiên Tuyệt Tán, tâm tư của Độc cốc cũng thật là thâm sâu! E là Độc cốc các ngươi cũng không ngờ được, ác giả ác báo…”

Thân hình Giang Dĩ Bác liền lóe lên, đứng chắn trước Thủy Băng Tuyền, ngăn cản những sợi tơ vàng lao đến, bàn tay hắn bị sợi kim tuyến lướt qua, máu theo đó chảy ra không dứt, lại bị thấm vào vào trong sợi tơ một cách quỷ dị…

Vô Tâm thấy máu trên tay chủ tử bị sợi tơ kia hút đi không ít, muốn tiến lên nắm lấy, nhưng dường như quanh sợi tơ có lực cản khiến hắn chẳng thể tới gần!

Hương Hàn nhanh chóng xông lên chắn trước Thủy Băng Tuyền…

Trữ Thiên Hợp kinh hoàng, lấy một viên thuốc nhét vào miệng Giang Dĩ Bác… Máu trên tay hắn lập tức đông lại và ngừng chảy.

Diệp Khinh khẽ phất tay, tơ vàng liền trở vào trong tay áo.

“Ngu xuẩn không biết sống chết.” Ngay cả khi nói những lời này, giọng điệu của Diệp Khinh vẫn là dửng dưng vô tình, không mang chút cảm xúc nào!

Thủy Băng Tuyền nhìn tay Giang Dĩ Bác, lòng sinh áy náy, nếu như không có hắn, hẳn nàng đã chết rồi. Nhìn kẻ ngồi trên ghế chủ vị kia, nàng nắm chặt hai tay, thở sâu một hơi, tự trách bản thân không tự khống chế được… Còn làm liên lụy đến Giang Dĩ Bác!

“Giang Dĩ Bác, ngươi không sao chứ?”

“Không sao.” Giọng hắn nhàn nhạt thản nhiên nghe không ra chút cảm xúc nào, nàng vì người kia ngay đến mạng cũng không cần sao? Nếu như vừa rồi không có hắn, nàng có biết mình sẽ có kết cục gì không? Nàng cho rằng Độc cốc là nơi nào chứ? Đây là giang hồ! Ngươi trong giang hồ nghe danh Độc cốc còn phải biến sắc, những lời vừa nãy có thể khiến nàng vĩnh viễn không bước ra khỏi Độc cốc được.

Giang Dĩ Bác âm thầm gặm nhắm nỗi đau dâng trào trong lồng ngực, vì tình cảm của nàng với người kia! Cũng vì tình cảm của bản thân mình!

Trữ Thiên Hợp cũng đau xót không kém, tình cảnh này là kết cục hắn không mong đợi nhất, may mà có Giang Dĩ Bác nếu không… Hắn sai rồi, lý ra hắn không nên nghe nàng đến Độc cốc. Lấy tính khí của nàng, đôi khi khiến người ta thật sự lo lắng!

“Diệp cốc chủ, vừa rồi ta thực xin lỗi.” Nàng đúng là nói mà chưa kịp suy nghĩ, Độc cốc đã trả giá đắt, cũng tự nhốt mình nhiều năm, đúng sai ra sao không thể cho nàng tùy tiện phán xét! Nàng muốn hận cũng chỉ có thể hận bà hoàng hậu đã chết kia, hận bà ta sao lại nhẫn tâm đến thế!

Diệp Khinh lúc này thờ ơ giương mày, nhìn tới Thủy Băng Tuyền!

“Diệp cốc chủ, tâm trạng của Tuyền Nhi chắc ngươi cũng hiểu rõ, nàng không cố ý đả kích ngươi!” Giang Dĩ Bác thản nhiên lên tiếng, tựa như màn nguy hiểm vừa rồi chưa từng có.

Nghe Giang Dĩ Bác nói vậy, khóe miệng Diệp Khinh rốt cuộc cũng nhoẻn lên nụ cười, ánh mắt lại lần nữa liếc nhìn ba người bọn họ.

“Hắn phải chết là không có gì bàn cãi nữa, có điều…” Có điều bây giờ hắn rất hứng thú được xem Giang Dĩ Bác đau khổ.

Thủy Băng Tuyền nắm tay chặt thành quyền, ngẩn đầu lên hỏi: “Có điều thế nào?”

Diệp Khinh cười châm biếm, đáy mắt lưu chuyển: “Ta có thể giúp hắn và cô có được một đứa con! Như vậy cũng coi như nối tiếp sinh mệnh hắn.” Một lời nói khiến tim Giang Dĩ Bác đau xót, Trữ Thiên Hợp cứng người, ngay đến Thủy Băng Tuyền cũng ngây ngẩn.

“…Ý ngươi là?” Thủy Băng Tuyền nhìn đăm đăm vào dáng vẻ tươi cười của nam nhân trước mặt như muốn nghiên cứu mục đích của hắn là gì?

Diệp Khinh không trả lời, sợi tơ vàng bỗng chốc quấn quanh tay Thủy Băng Tuyền: “Ta có thể đẩy độc tố trong tinh dịch của hắn lên tâm mạch, như vậy ngươi mới có thể hoài thai. Đêm nay động phòng, ngươi sẽ có được cốt nhục của hắn, thế nào? Coi như ta làm việc tốt đi, còn giúp các ngươi có được đứa con. Tinh dịch của hắn có độc, nếu không có ta trợ giúp, các ngươi ngay đến viên phòng cũng không thể chứ đừng nói chi đến con cái!”

“Không cần!” Trữ Thiên Hợp kiên quyết cự tuyệt. Hắn đương nhiên hiểu tình trạng của chính mình, nên chưa từng nghĩ đến việc cho Tuyền có con. Những lời này của Diệp Khinh đối với hắn không hề có ý nghĩa!

“Còn cô? Cũng không đồng ý sao?”

Thủy Băng Tuyền ngẩng đầu nhìn Trữ Thiên Hợp, trầm mặc giây lát rồi gật đầu: “Ta bằng lòng!’

“Ta không đồng ý!” Trữ Thiên Hợp chấn kinh, hoảng hốt la lên, để lại một đứa trẻ, đối với nàng mà nói là cực kỳ tàn nhẫn. Hắn ra đi để nàng một thân một mình, lại thêm đứa trẻ thì nàng sẽ khổ sở đến nhường nào? Làm sao nàng có thể tìm được hạnh phúc trọn đời?

Diệp Khinh dường như không để ý đến thần sắc của hai người lúc này, đôi mắt thấu tỏ nhân tâm kia cứ chăm chăm vào Giang Dĩ Bác, khóe môi như cười như không. Giang Dĩ Bác, lúc này lòng ngươi hẳn không dễ chịu gì đúng không? Nhân tính vốn ích kỷ, để xem ngươi vì nàng ta sẽ trở thành bộ dạng gì?

Diệp Khinh lướt nhìn ba người họ, tay hơi động, sợi tơ vàng lại lao đến người Trữ Thiên Hợp, khiến hắn toàn thân bất động, rồi tay áo đỏ tươi tung bay, cổ tay khẽ nhúc nhích, sợi tơ kia như được truyền sinh mệnh, liền xoay quanh người Trữ Thiên Hợp…

“Đưa vị công tử này đến dược phòng, cho hắn ngâm vào bể thuốc thứ ba khoảng nửa canh giờ, rồi đưa vào bể thuốc thứ nhất hai canh giờ. Lúc nào xong rồi thì cho dược đồng đến báo với bản cốc chủ.” Diệp Khinh vừa nói xong, Trữ Thiên Hợp lúc này đã bị quấn thành một cuộn tơ giữa không trung, sau đó rơi vào tay một tỳ nữ! Người tỳ nữ kia nâng Trữ Thiên Hợp nhẹ bẫng như nâng không khí, cung kính nói: “Dạ!”

Đợi đến lúc Thủy Băng Tuyền bừng tỉnh, thì Trữ Thiên Hợp đã bị người ta đưa xuống dưới rồi!

“Ngươi đâu, đưa vị cô nương này vào sương phòng nghỉ ngơi.”

“Dạ, cốc chủ!”

………..

“Vì sao ngươi phải làm vậy?” Thật lâu sau Giang Dĩ Bác mới lên tiếng. Diệp Khinh là một kẻ lòng dạ sắc đá, vốn không có trái tim, không lý nào lương tâm thức tỉnh mà làm việc tốt được? Diệp Khinh rõ ràng là muốn thấy hắn khổ sở.

“Bởi vì ta muốn khiến ngươi đau đớn! Nghĩ lại, nhìn người con gái mình yêu thương trong vòng tay kẻ khác, lại còn có con nữa, đêm nay ngươi hẳn sẽ vô cùng đau đớn? Rồi sau này dù ngươi nỗ lực thế nào, cố hắng ra sao để đi vào trái tim nàng, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy đứa trẻ kia, nàng sẽ mãi mãi không quên được phụ thân của nó. Chẳng phải sẽ rất thú vị sao?” Giọng nói hắn bình tĩnh ẩn chứa tà khí, nhưng đôi mắt kia vẫn lạnh lùng thấu tâm như vậy, không chút biến hóa nào!

Đáy mắt Giang Dĩ Bác toát ra hàn khí lạnh lẽo bức người, ánh mắt tựa ngàn mũi kiếm nhìn Diệp Khinh: “Ngươi…”

Diệp Khinh từ tốn đứng thẳng trước mắt Giang Dĩ Bác, nở nụ cười châm biếm: “Ta làm sao? Ta rất vui vẻ!”

“Diệp Khinh, lần này là ta đưa đến tận cửa mới cho ngươi có cơ hội ra khỏi Độc cốc, ngươi cho là ngươi còn có cơ hội khác sao? Ngươi tự mình nghĩ cách làm thế nào để ra khỏi cái Độc cốc này đi!” Giang Dĩ Bác đột nhiên khôi phục lại vẻ lãnh tĩnh, khóe môi khẽ nhếch, nói lên sự thực tàn khốc.

Sắc mặc Diệp Khinh liền cứng đờ, đôi mắt trầm xuống: “Ngươi…”

“Còn nữa, dù nàng có con với hắn ta cũng chẳng quan tâm! Có điều Diệp Khinh ngươi không thể không thừa nhận, Trữ Thiên Hợp chẳng mấy chốc là lìa đời. Cho nên dù hắn để lại một đứa trẻ thì thế nào? Nếu như là nàng lựa chọn, ta sẵn lòng bao dung. Bởi lẽ ta yêu nàng. Nhưng ngươi, Diệp Khinh, ngươi biết thế nào là yêu sao? Ngươi biết thế nào là đau đớn sao? Ngươi ngay đến tim cũng không có! Thảo nào…” Những chưa hết nhưng đã bị sát khí của kia cắt đứt…

“Câm miệng…” Hắn hét lên rồi tung ra những chiêu thức sắc bén về Giang Dĩ Bác, chứa đầy sát khí, chiêu nào cũng muốn lấy mạng người!

Ánh mắt Giang Dĩ Bác bỗng hóa lạnh lùng, nhanh tay nghênh tiếp. Hai người giao đấu trong chớp mắt đã đánh trên trăm chiêu… Rồi bọn họ bỗng tách ra, tự lui về sau, bình ổn lại khí huyết bốc lên…

Giang Dĩ Bác ưu nhã quẹt đi vết máu lưu trên khóe môi, nhìn Diệp Khinh cười trào phúng: “Ngươi vĩnh viễn không thắng được ta, dù chỉ là một chiêu, nhưng thua vẫn mãi là thua.”

Sắc mặt Diệp Khinh trắng bệch, khuôn mặt tuấn tú tinh xảo lúc này bị sưng một bên, cái mũi cao cao cũng đang chảy máu, sợi tơ vàng cứa vào trong tay, chảy ra ít máu những cũng nhanh chóng biến mất vào sợi tơ. Bộ dáng chật vật, nhưng đôi con ngươi lại bình ổn thong dong đến lạ thường.

Nhìn Giang Dĩ Bác, Diệp Khinh vô tình nói: “Người đâu, mời Giang công tử đến phòng nghỉ sát bên sương phòng. Đêm nay ta sẽ cho ngươi tận mắt nhìn người con gái mình yêu trở thành người phụ nữ của kẻ khác.”

“Dạ, Giang công tử, mời!”

Giang Dĩ Bác mặt bình tĩnh nhìn Diệp Khinh, dù trái tim đang rỉ máu, nhưng hắn lại cười đến thản nhiên: “Diệp Khinh, ngươi muốn ta đau đớn, nhưng ngươi đừng quên, muốn đẩy độc cho Trữ Thiên Hợp, ngươi phải hao tổn vài phần công lực, để khôi phục lại cũng phải mất nửa tháng! Ngươi nên cẩn thận… đừng phạm phải vết xe đổ của cha ngươi. Đến lúc đó mà Độc cốc có nội phản, ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?” Đôi mắt Giang Dĩ Bác thâm sâu khó lường, lời nói cứa trúng vào chỗ đau của Diệp Khinh không chút lưu tình! Hắn đau đớn, Diệp Khinh há có thể vui vẻ sao?

“Ngươi…” Bị chạm vào nỗi đau, ánh mắt Diệp Khinh liền bắn ta tia lửa: “Giang Dĩ Bác, ngươi là kẻ đáng ghét giống y như Vô Trần Tử vậy!”

“Việc đó là đương nhiên, danh sư xuất cao đồ mà, ha, Diệp Khinh ơi Diệp Khinh, đó không phải vẫn luôn là nỗi đau của ngươi sao?” Giang Dĩ Bác không khống chế được trái tim đau nhức, nên tuyệt không thể cho Diệp Khinh được thảnh thơi!

Sư phụ hắn tính tình quái đản, không tà chẳng chánh. Năm 4 tuổi, bà nội đưa hắn lên núi bái sư, gặp được Diệp Khinh lúc ấy 5 tuổi. Sư phụ cả đời chỉ nhận một đệ tử, nên bảo hắn và Diệp Khinh tỷ thí, ai thắng ở lại bái sư, người thua buộc phải xuống núi.

Lúc đó hắn chỉ biết muốn mạnh mẽ hơn, mình nhất định phải thắng… Cho nên hắn đã đánh bại Diệp Khinh!

……………

Giang Dĩ Bác gõ cửa sương phòng…

“Mời vào.”

Đẩy cửa bước vào, nhìn Thủy Băng Tuyền an tĩnh ngồi trong phòng, Giang dĩ Bác cố gắng đè nén khuôn ngực phập phồng, nỗ lực khiến mình bình tâm mới dám mở miệng: “Nàng thật sự muốn làm vậy sao?”

Thủy Băng Tuyền lẳng lặng ngẩng đầu lên nhìn hắn, khẽ gật: “Phải!”

Giang Dĩ Bác cứng người nói: “Ta hiểu rồi.” Rồi xoay người bước đi, hắn muốn duy trì được kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của bản thân. Hắn vốn định giải bày tâm ý, nói với nàng hắn vẫn luôn ở đây. Thế nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của nàng, hắn nhận ra rằng bây giờ có nói gì cũng là lời thừa thãi! Hắn, Giang Dĩ Bác chưa bao giờ biết rung động. Yêu nàng, hắn có thể vì nụ cười của giai nhân mà bất chấp tất cả! Nhưng rồi sao chứ? Hắn làm mọi thứ vì nàng, nàng có từng để tâm?

“Giang Dĩ Bác… Xin lỗi!” Nhìn bóng lưng cao lớn cô độc của Giang Dĩ Bác, lòng nàng bỗng xót xa, đến lúc hiểu tình ái là gì, nàng mới hiểu được nỗi đau của thứ tình yêu bị người cự tuyệt. Nàng ray rứt cho ánh mắt đau đớn của nam nhân đầy ưu nhã, cơ trí.

Giang Dĩ Bác hơi khựng người, không quay đầu lại mà tiếp tục bước đi… Thứ hắn muốn nào phải câu xin lỗi!

Màn đêm buông xuống, Giang Dĩ Bác lặng lẽ nhìn tia sáng cuối cùng bị bóng đêm nuốt chửng, nhẹ nở nụ cười châm biếm, cười bản thân mình khờ khạo, nhất quyết tôn trọng quyết định của nàng, muốn nàng cam tâm tình nguyện. Hắn lẽ ra nên đưa nàng đi Độc cốc, nhưng há gì thà gánh lấy khổ đau cũng không muốn nhận ánh mắt nàng oán hận? Đáng đời cho kẻ trước giờ chưa từng là quân tử, lại dễ dàng bị khuất phục trước người con gái ấy?

Thủy Băng Tuyền… Ha hả… Thủy Băng Tuyền… Nữ nhân muốn theo ta nhiều không kể xiết, nhưng vì sao ta lại cứ yêu nàng?

Mình muốn tặng chương này cho bạn Selina, đừng buồn nữa Selina nha, chúng ta hãy cùng tận hưởng mùa hè cuối cùng của quãng đời sinh viên nào!!!

Mãi đến nửa đêm Trữ Thiên Hợp mới được đưa đến gian phòng của Thủy Băng Tuyền. Nhìn qua bên cạnh có tên tùy tùng của Giang Dĩ Bác đứng gác, hắn mới biết hóa ra Giang Dĩ Bác ở sát bên.

Lúc này, Hương Hàn đang đứng hầu bên ngoài phòng!

Hắn lẳng lặng đứng nhìn bóng dáng Thủy Băng Tuyền dưới ngọn đèn mờ ảo, tựa như muốn thu hết mọi hình ảnh của nàng vào trong đáy mắt, rồi mới khẽ gọi: “Tuyền!”

Thủy Băng Tuyền ngẩng đầu lên, vừa thấy Trữ Thiên Hợp liền nhào vào vòng tay hắn. Một tháng, chỉ còn một tháng? Không có hắn bên cạnh, nàng biết sống sao đây? Nỗi cô đơn trống trãi này, nàng phải làm sao?

“Tuyền…” Trữ Thiên Hợp nở nụ cười khổ sở, cười đến bi ai. Hắn yêu nàng, cũng chỉ mong nàng có thể sống hạnh phúc, không lo lắng, chẳng buồn đau.

Lúc Thủy Băng Tuyền cảm thấy luồng khí nóng dâng trào trong cơ thể, nàng liền nở nụ cười, cười kiên quyết, cười đẹp đẽ. Bởi nàng hiểu hắn, nên phải kiên quyết bức hắn không có đường lui. Diệp Khuynh tính toán quả là chu toàn!

Trữ Thiên Hợp cảm thấy có điều không ổn, lại thấy sắc mặt đỏ ửng của nàng thì hàng mày nhíu chặt. Hắn vội đặt tay lên cổ tay nàng bắt mạch, sau đó hoảng hốt la lên: “Tuyền, vì sao nàng phải làm vậy?”

Thủy Băng Tuyền nhìn hắn, làn da trắng nõn đã ửng hồng, lấm tấm mồ hôi: “Bởi vì ta yêu chàng, cũng rất hiểu chàng, chàng chắc chắn sẽ cự tuyệt. Ở Độc cốc này, chẳng thiếu gì tình dược. Nói cho chàng biết, thứ ta uống là loại mạnh nhất, Diệp Khinh nói nếu ta không dùng nam nhân để giải, thì chắc chắn phải chết. Cho nên chàng nhất định sẽ cứu ta, phải không?” Nếu mẹ biết được có ngày nàng phải dùng đến tình dược mới có thể bắt được một nam nhân thì sẽ nghĩ thế nào nhỉ?

Nói đoạn, nàng vùi mặt vào cổ Trữ Thiên Hợp hôn tới tấp…

Trong mắt hắn lúc này có nhiều chuyển biến phức tạp, đầu tiên là kinh ngạc, rồi đau lòng, thống khổ, cuối cùng lại vô cùng kiên quyết…

Hắn mở rộng tay ôm lấy Thủy Băng Tuyền, nhưng sau lưng lại rút ra một cây kim châm, đâm lên huyệt vị trên người nàng…

Thủy Băng Tuyền mở to hai mắt, toàn thân hoàn toàn bất động, hắn rốt cuộc đã đâm cái gì lên lưng nàng?

Trữ Thiên Hợp không nhìn nàng, mà ôm nàng đi ra ngoài.

“Vương gia…” Hương Hàn đứng ở cửa thấy Vương gia ôm tiểu thư đi ra, nhất thời vô cùng hoảng sợ!

Vô Tâm đứng cách đó không xa cũng lấy làm khó hiểu với hành động của Trữ Thiên Hợp…

“Thiên Hợp, chàng muốn đưa ta đi đâu?” Thủy Băng Tuyền sắc mặt tái xanh hoảng hốt la lên…. Hắn… hắn muốn làm gì? Không… hắn sẽ không làm vậy… Hắn sẽ không đối với nàng tàn nhẫn như vậy…

Nàng thực sự không dám tin tưởng Trữ Thiên Hợp đang dừng chân trước cửa căn phòng sát bên. Đầu óc trống rỗng, nàng chỉ có thể đăm đăm nhìn Trữ Thiên Hợp… Toàn thân bất động, nhưng mồ hôi lại không ngừng chảy ra ướt đẫm cả y phục nàng.

Trữ Thiên Hợp chần chờ vài giây, rồi dưới cái nhìn chăm chú của Thủy Băng Tuyền, hắn đưa tay lên gõ cửa.

Hương Hàn và Vô Tâm lúc này liền hóa đá tại chỗ… chỉ có thể trừng mắt nhìn tình cảnh phía trước.

“Ai?” giọng nói của Giang Dĩ Bác vang lên khiến Thủy Băng Tuyền khẽ nhắm mắt, hàng lệ tuôn rơi, rồi biến mất vào làn tóc đen…

“Giang công tử, mau mở cửa!” Trữ Thiên Hợp run run nói…

Giang Dĩ Bác đặt ly rượu xuống, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc. Y tới đây làm gì? Giọng nói vì sao lại run rẩy như vậy? Nghĩ vậy bèn nhanh chóng ra mở cửa nhưng vừa thấy Trữ Thiên Hợp ôm Thủy Băng Tuyền đứng trước cửa thì hắn kinh ngạc không thôi…

“Đây là…” Chú ý tới sắc mặt nàng ửng hồng, mồ hôi nhễ nhại, hơn nữa lại run rẩy không ngớt! Hắn liền bắt lấy cổ tay nàng, sau đó sắc mặt tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi, Diệp Khinh…

Trữ Thiên Hợp giao Thủy Băng Tuyền cho Giang Dĩ Bác, rút ra cây kim châm, rồi nhàn nhạt nói: “Tình cảm của huynh đối với nàng không kém gì ta. Hôm nay ta giao nàng cho huynh, hy vọng nàng có thể được hạnh phúc. Ta chẳng thể sống được bao lâu nữa, chỉ mong nàng quên ta rồi vui sống chứ không phải lưu lại trên người nàng một dấu vết chẳng bao giờ phai. Ta không biết mình làm vậy là đúng hay sai, nhưng dù nàng có hận ta… ta cũng không hối hận!” Nói xong liền xoay người đi, mặc cho lệ cay đắng tuôn rơi, mặc cho từng tiếng lòng tan nát. Kể từ giờ phút này, hắn xem như đã chết.

“Vương gia… Người… người sao có thể làm vậy? Người xem tiểu thư nhà ta là cái gì? Muốn tặng là tặng sao?” Hương Hàn tức giận xông lên, lại bị Vô Tâm ngăn cản.

“Trữ … Thiên… Hợp…” Thủy Băng Tuyền cắn môi rồi run rẩy thốt lên vài từ, nhưng cũng chẳng thể ngăn lại bước chân rời đi của Trữ Thiên Hợp.

Giang Dĩ Bác thoáng bừng tỉnh, không dám tin nhìn người con gái trong lòng, rồi lại ngước mắt lên nhìn Trữ Thiên Hợp, đôi mắt hắn lúc này tựa vực sâu đen thẳm: “Trữ Thiên Hợp, ngươi làm tổn thương nàng…”

Trữ Thiên Hợp đi thẳng ra ngoài, rồi từ từ khép cửa lại…

Thủy Băng Tuyền mắt lệ nhạt nhòa, không dám tin hắn có thể đối xử với nàng như vậy! Cho dù là vì lý do gì, nàng cũng không thể chấp nhận nổi! Dựa vào đâu? Dựa vào đâu hắn lại tự ý an bài cuộc sống của nàng? Dựa vào đâu cho rằng đó là tốt cho nàng? Dựa vào đâu mà nói đây là cách hắn yêu nàng?

“Trữ Thiên Hợp, ngươi dựa vào đâu…” Một tiếng gào khóc tê tâm phế liệt, khiến Giang Dĩ Bác đau lòng, khiến Trữ Thiên Hợp khổ sở.

Hương Hàn thương tâm bật khóc, còn Vô Tâm cũng không biết nên làm gì…

Rồi đột nhiên, Thủy Băng Tuyền cười lớn lên, nước mắt tuôn rơi như mưa, hòa vào tiếng cười bi thương…

“Giang Dĩ Bác…”Nắm chặt lấy y phục của Giang Dĩ Bác, Thủy Băng Tuyền cười điên dại: “Giang Dĩ Bác… đến … với ta,…yêu ta…” Dựa vào đâu mà nàng phải đau đớn khổ sở, nếu đã vậy, thì tất cả cùng đau đi, nàng sẽ khiến hắn hối hận, khiến hắn bi thương! Chỉ là nam nữ ân ái mà thôi! Nhưng nàng đã thua rồi, thua rồi!

“Tuyền Nhi… nàng tỉnh táo lại… Tỉnh táo lại … ta sẽ đưa nàng đi tìm Diệp Khinh, hắn nhất định sẽ có cách…”Nhìn Thủy Băng Tuyền điên cuồng hỗn loạn, Giang Dĩ Bác liền lớn tiếng hô rồi ôm nàng sải bước ra cửa. Đoàn tụ tán tuy không phải độc dược, nhưng dược tính lại mạnh mẽ không gì sánh được, muốn giải chỉ có nam nhân, nhưng lúc này nhìn nàng, tim hắn như bị ai móc ra đau đớn không nói nên lời…

Bước chân của Giang Dĩ Bác bỗng khựng lại, vì đột nhiên đôi tay ngọc của Thủy Băng Tuyền uyển chuyển như rắn quấn quanh cổ hắn, đôi cánh môi liền áp lên miệng hắn, không ngừng hôn hắn. Cái lưỡi mềm mại của nàng không thể đi vào miệng hắn, liền dứt khoát cắn vào môi hắn…

Mùi máu tươi thoảng thoảng quanh chóp mũi hai người, hai đôi môi đều đang chảy máu, vết máu dính lấm tấm trên mặt, thoạt nhìn rất…

“Tuyền Nhi…” Môi vừa động muốn nói, thì cái lưỡi của nàng đã linh hoạt tiến vào trong, khiến thân thể hắn khẽ run lên, vội vàng đặt nàng xuống đất, gỡ tay nàng xuống, muốn đẩy nàng ta…

“Đừng mà, cầu xin ngươi… đừng đẩy ta ra…” Đôi tay Thủy Băng Tuyền cố sức nắm chặt lấy tà áo của Giang Dĩ Bác, lý trí của nàng sớm đã bay mất, chỉ có thể dùng chút đau đớn để duy trì chút thanh tỉnh cuối cùng, nhưng cũng chẳng được bao lâu nữa…

Thấy nàng khó chịu như vậy, nhưng Giang Dĩ Bác vẫn muốn hỏi nàng một lần nữa, cho nàng cơ hội cuối cùng để lựa chọn…

“Tuyền nhi, lúc này còn chút tỉnh táo, nàng có thật sự muốn ta hay không? Nếu nàng hối hận…” Giang Dĩ Bác thu tay lại, giọng điệu cũng chẳng còn rõ ràng.

Thủy Băng Tuyền nở nụ cười, cười vô tâm vô phế, mắt mờ nước che đi những đau đớn trong lòng, nhưng tim nàng, sao lại đau như dao cắt? Dục vọng lại trào dâng trong cơ thể, dường như sắp dập tắt hết tia lý trí của nàng. Thủy Băng Tuyền cười khẽ, loạng choạng muốn đứng lên, nhưng thân thể mềm nhũn vô lực chẳng thể đứng nổi…

Giang Dĩ Bác thấy vậy liền tiến lên một bước đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng. Khoảng cách của hai người lúc này gần trong gang tấc.

Nàng thật sự muốn hắn? Muốn rời khỏi Trữ Thiên Hợp sao?

Hơi nước che mờ đôi mắt phượng, khiến Giang Dĩ Bác lúc này không rõ nàng đang nghĩ gì. Có lẽ cũng chỉ có nàng khiến hắn mãi mãi nhìn không thấu.

“Tuyền Nhi, nàng muốn đi tìm…” Những lời tiếp theo đều biến mất ngay tại cửa miệng, bời vì nàng từng bước kéo hắn đến bên giường, hắn không cự tuyệt, để mặc nàng kéo đi. Hắn cho rằng mình hiểu lòng nàng lúc này, nhưng có lẽ hắn chẳng hiểu gì cả!

“Nàng nghĩ kỹ rồi chứ?” Nhìn từng hạt mồ hôi chảy dài trên trán ngọc, hắn biết dược tính đã phát tác rồi, nhưng hẳn nàng vẫn còn chút thanh tỉnh.

Đôi tay Thủy Băng Tuyền dừng lại trên đai lưng của hắn, nhưng vì dược tính mà run rẩy mải chẳng tháo ra được. Thế là nàng dứt khoát buông tay, ngẩng đầu cười yêu mị: “Không phải ngươi yêu ta sao? Ngươi không muốn ta sao?”

Giang Dĩ Bác nheo mắt, không nói!

Thủy Băng Tuyền lại cúi đầu cười: “Giang Dĩ Bác ngươi nói xem, ngày mai tỉnh lại hắn có hối hận không?”

“Nàng muốn khiến y đau lòng, cho nên mới đến với ta? Muốn trà thù y vất bỏ nàng?” Giang Dĩ Bác nhíu mày hỏi!

Thủy Băng Tuyền khẽ rên một tiếng, bởi vì lý trí sắp cạn, cố nén ngọn lửa nóng trong nười, nằm lên người hắn, cổ họng phát ra những âm thanh mê hoặc, đứt đoạn: “Không… chỉ là… ta … muốn …chàng…” Một câu vừa dứt, nàng phủ lên môi hắn, mắt phượng tinh tường dần tan rã, từ từ nhắm mắt, lệ, nhẹ rơi!

Dường như trời đêm cũng đang lặng lẽ khóc…

Giang Dĩ bác nhẹ nhàng vuốt ve hạt thủ cung sa trên tay Thủy Băng Tuyền, ánh mắt thoáng chút phức tạp. Áp chế dục vọng trào dâng, từng giọt mồ hôi chảy xuống da thịt trắng nõn của nàng, nhẹ hôn bên vành tai nàng, thoáng ngân nga mà kiên định: “Tuyền nhi, nàng là của ta!”

Nói xong dưới thân mạnh mẽ tiến vào, rồi lặng im nhìn nàng nhíu mày đau đớn, thương tiếc hôn lên mắt nàng…

Còn Thủy Băng Tuyền cũng vì cảm giác đau đớn nơi hạ thân mà thoáng chút thanh tỉnh, mắt phượng mở ra, răng cắn chặt vào bả vai của Giang Dĩ Bác, cho đến khi cả hàm răng đều tê nhức nhưng vẫn không nhả ra!

Giang Dĩ Bác không nhíu mày lấy một cái, ánh mắt ôn nhu ấm áp hiện lên vẻ thỏa mãn, nhẹ ngân một tiếng, yêu thương nhìn nàng, rồi lặng im đợi nàng qua cơn đau…

Đêm tối, mưa to cùng giông tố kéo đến như cuồng phong, Trữ Thiên Hợp đứng lặng dưới mưa, để mặc cho ưu thương sầu khổ bao phủ trên người…

Hương Hàn đứng phía sau hắn, nhìn vết máu đỏ trên nền đất dần lan ra trong làn nước, nỗi tức giận trong lòng dần tan biến. Rồi thấy Trữ Thiên Hợp lại phun ra một ngụm máu mà lòng kinh hãi. Vương gia lại bị độc phát, vậy chẳng phải chỉ còn nửa tháng thôi sao?

Vương gia đối với tiểu thư… Aizz…

Nàng hiểu được nỗi khổ trong lòng Vương gia lúc này… tận tay giao người con gái mình yêu cho một người đàn ông khác, chỉ đơn giản vì muốn nàng được hạnh phúc, đây không phải chuyện ai cũng có thể làm được.

Tuy nhiên nàng không nghĩ tiểu thư sẽ cảm kích Vương gia! Có lẽ… ngày mai thôi, đối mặt với Vương gia chỉ còn là hận ý của tiểu thư… Tình yêu này, dù là Vương gia hay tiểu thư cũng không thể chịu nổi! Ông trời ơi, ông thật là tàn nhẫn.

Liếc mắt nhìn Vô Tâm ý bảo hắn tiến lên đánh ngất Vương gia.

Vô Tâm thở dài một tiếng, tuy rằng chẳng thể hiểu nổi vị Vương gia này, nhưng người được lợi lại là chủ tử. Cho nên trong lòng cũng cảm thấy chút hổ thẹn, bây giờ nhận được ánh mắt của Hương Hàn, liền vội vã gật đầu…

Đưa tay nhẹ chém một cái, Trữ Thiên Hợp liền hôn mê!

“Nào, đỡ Vương gia vào phòng, ngươi thay y phục cho người, ta sẽ đứng chờ ngoài cửa!”

Hương Hàn phân phó Vô Tâm đỡ Trữ Thiên Hợp vào căn phòng bên cạnh, ánh mắt phức tạp liếc cánh cửa im lìm chỗ Giang Dĩ Bác, tiểu thư… Tạo hóa trêu ngươi!

Bình luận

Truyện đang đọc