MANH SỦNG

Edit: Bối Xu

Buổi trưa, trước cửa Kỷ vương phủ

"Vương gia, đã về tới phủ." Diêu Giang ổn định xe ngựa, sau tiến tới đỡ Kỷ vương xuống ngựa. Kỷ vương một tay vịn vào Diêu Giang bước xuống, tay còn lại cầm chặt tờ giấy gói nhàu nhĩ. Tờ giấy đó là giấy bọc màn thầu của Từ Nam Phong đưa cho.

Nhưng mà, màn thầu đâu cả rồi?

Diêu Giang có chút kinh ngạc, ngẩng đầu hỏi Kỷ vương "Vương gia, ngài đã ăn hết toàn bộ màn thầu rồi sao?"

Kỷ vương nghiêng đầu cười, ý nhị nói "Thứ tốt đương nhiên phải ăn lúc còn nóng."

Diêu Giang "..."

Người ta đều nói rằng Kỷ vương gia là quả hồng mềm dễ bóp. Nhưng Diêu Giang ở Kỷ vương phủ bao lâu rồi, hắn thừa biết dưới lớp da thỏ vô hại kia là tâm địa hồ ly xảo quyệt nha! Lúc này lời nói của Kỷ vương có ẩn ý, không hiểu trong đầu đang tính toán chuyện xấu gì đây.

Ai da, Từ cô nương đáng thương, hi vọng tương lai cô nương không hối hận vì lựa chọn gả cho Kỷ vương.

Diêu Giang thở dài "Màn thầu kia cũng không nhỏ, Vương gia đã ăn hết mấy cái vậy?"

Kỷ vương tâm trạng đang rất tốt, ưu nhã giơ bốn ngón tay lên.

Bốn cái!!!

Diêu Giang lau mồ hôi lạnh, tốt bụng cười nói "Vương gia ăn không quen những thứ lương thực này sẽ rất dễ bị tiêu chảy."

"Sẽ không. Rất nhiều năm trước ta cũng từng ăn qua món này, đến bây giờ vẫn nhớ mãi không quên."

Kỷ vương nói xong thì Diêu Giang đã đỡ hắn đến bậc thang. Kết quả Kỷ vương còn chưa đi được hai bước, đầu lông mày đã nhíu lại.

Diêu Giang thấy Kỷ vương không bước tiếp, đầu lông mày cũng chau lại liền lo lắng hỏi "Vương gia, ngài làm sao vậy?"

Kỷ vương bất động thanh sắc xoa bụng trả lời "Không có việc gì."

Ăn no đến căng bụng, hiện giờ có chút khó chịu a~

Mấy ngày hoàng đạo của tháng tư, sính lễ của Kỷ vương phủ cũng đã kịp đưa đến Từ phủ.

Vạn mâm tiền bạc; tranh chữ, đồ ngọc đầy tám rương; vải vóc thượng đẳng bảy tấm; đồ trang sức, dược liệu nhiều không kể siết. Ở thành Lạc Dương này, bỏ tiền như nước để chuẩn bị sính lễ cũng không phải không có, nhưng đối với Từ Nam Phong mà nói thì thật hiếm thấy.

Diệp Nương chưa từng nhìn thấy qua lễ vật phong phú như vậy, tựa hồ mừng tới phát điên. Chốc lát nhìn cái này một chút, lúc sau lại sờ cái kia một chút, liên tục xuýt xoa làm người khác có chút ù tai.

Từ Uyển Như vốn định tới châm chọc lễ vật của Kỷ vương phủ khó coi, kết quả lại nhìn thấy đầy một sân lụa đỏ, nhất thời không nói nên lời. Nàng ta căm tức chạy về Đông phòng, đẩy mạnh cửa "Mẫu thân ngài mau nhìn xem, Kỷ vương phủ cũng thật quá khoa trương đi. Làm như bọn họ chuẩn bị rước công chúa vào phủ không bằng."

Trương thị đến mắt cũng không muốn nhấc lên, cẩn thận se chỉ luồn kim thêu nốt đóa hoa lan rồi cúi đầu cắn đứt chỉ màu "Con gấp làm gì, nàng ta cũng chỉ có thể nở mày nở mặt một chốc. Con phải biết, trèo càng cao, ngã càng đau."

Từ Uyển Như giậm chân "Con mặc kệ. Sau này con gả đi, nhất định phải phong phú hơn nàng ta."

"Như nhi, ánh sáng của bản thân là phải dựa vào bản lĩnh mà đoạt lấy, giận dỗi cũng vô dụng." Trương thị liếc nữ nhi một cái, đến khi thấy nàng ta lạnh sống lưng mới đổi giọng nhẹ nhàng "Ngươi có chỗ dựa tốt, chỉ cần ngươi nguyện ý chịu khó tranh giành một chút, có địa vị nào mà Như nhi không thể với tới được? Tội gì phải ở cái Từ phủ nhỏ bé này, cùng với nữ nhi của một thôn phụ tranh giành tình cảm?"

Từ Uyển Như không nói chuyện nữa, che kín tai không muốn nghe âm thanh cười nói vui vẻ từ ngoài vọng vào, trong lòng âm thầm thề độc: tương lai nàng nhất định bắt Từ Nam Phong quỳ gối trước mặt, dập đầu thỉnh an nàng.

Ở bên kia, Từ Vị giả mù sa mưa chiêu đãi bà mối và Dương tướng quân, gương mặt tươi cười chào đón, phảng phất như đoạn tuyệt thư ngày đó chỉ là một cơn ác mộng.

Nhưng bà mối vừa đi, trong phủ thanh tịnh lại, Từ Vị nói với Diệp Nương đang vui mừng "Ngươi theo ta đến thư phòng một chuyến."

Diệp Nương vào phủ đã 10 năm, Từ Vị không cùng nàng nói chuyện, đến hôm nay lại phá lệ nói nàng cùng đến thư phòng. Trong lòng Từ Nam Phong rung lên một hồi chuông cảnh báo. Dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết Từ Vị tám phần là nhìn trúng sính lễ của nàng. Lại nhìn Diệp Nương đầu óc đơn giản, còn đang tưởng trượng phu nể mặt mũi của nữ nhi mà hồi tâm chuyển ý, vô cùng cao hứng "dạ" một tiếng.

"Cha, có gì không thể nói ở đây sao?" Từ Nam Phong giơ tay chặn cửa, ngăn cản không cho Từ Vị rời đi.

Ánh mắt Từ Vị lảng tránh, ho khan một tiếng "Là việc riêng của ta và nương con. Cũng không liên quan đến con."

Từ Nam Phong lạnh lùng nhìn Từ Vị nói thẳng "Nếu ngươi còn giữ ý định đem sính lễ này thành của riêng thì nên chết phần tâm này đi. Ngươi đã quên hôm đó trong thư phòng, ngươi vội vã cùng ta đoạn tuyệt quan hệ ra sao ư? Duyên phận cha con đã hết, ngươi lại đánh chủ ý lên sính lễ của ta, như vậy cũng thật quá đáng."

Từ Vị bị phản bác đến á khẩu, bực bội phất tay áo bỏ đi.

"Ai nha, Nam nhi" Diệp Nương bất mãn kéo cánh tay nữ nhi, ánh mắt lưu luyến nhìn theo bóng lưng của Từ Vị, oán giận nói "Thật vất vả cha ngươi mới muốn cùng ta nói chuyện, sao con lại làm hắn tức giận bỏ đi như vậy."

Từ Nam Phong nói "Nương, người cứ mãi như vậy, sau này bị bán sợ còn giúp hắn đếm tiền."

Đang nói dở thì Thải Vân tiến vào bẩm "Nhị phu nhân, Nam cô nương, nhà biểu thiếu gia đến."

Từ Nam Phong không ngờ lại gặp một nhà cữu cữu.

Sớm không tới, muộn không tới, Kỷ vương phủ vừa đưa sính lễ đến đã thấy bọn họ. Đây rõ ràng là muốn dính chút phúc khí, cũng mong được chia sính lễ đây.

Nhưng một nhà Diệp Phúc đã vào tới nơi, hắn gạt mấy người làm đang ngăn cản ra, cất giọng thô tục lớn tiếng quát "Đồ không có mắt, còn không thấy gia gia là ai. Diệp Phúc ta là cữu cữu ruột của Kỷ vương phi, lão hoàng đế gặp ta còn phải xưng huynh gọi đệ. Các ngươi dám cản ta?"

Diệp Phúc và Diệp Tiểu Bưu là hai hán tử thô kệch béo mập, các gia đinh cũng không dám liều mạng ngăn cản đành để mặc hai người đó tiến vào.

Lúc này hoa xuân mới vừa lui, lá xanh lại thêm xanh, thời tiết vẫn có chút rét lạnh nhưng Diệp Tiểu Bưu lại mặc độc một bộ quần áo cộc, lộ ra cái bụng toàn mỡ, ánh mắt như chuột đảo qua đống lễ vật chất đầy trong sân, lớn giọng "Nha, biểu muội hôm nay phát tài rồi, vàng bạc chất đầy sân."

Từ Nam Phong biết trước bọn họ đến đòi tiền, liền nhanh hơn một bước chiếm tiên cơ "Cữu cữu và biểu ca biết hôn sự của ta sắp đến, hôm nay có đem theo hạ lễ tới?"

"Này..." Diệp Phúc và nhi tử liếc nhau, xoa xoa cái mặt nọng, mặt dày nói "Cữu cữu cao hứng quá, nhất thời quên mất phải đem hạ lễ đến. Lần sau nhất định sẽ bổ sung, nhất định sẽ bổ sung."

Diệp Tiểu Bưu cũng nói "Cha, biểu muội nhất định sẽ không để ý."

Nhìn hai cha con nhà này người sau còn mặt dày hơn người trước, Từ Nam Phong cười nói "Huynh đệ ruột thịt còn phải tính toán chi ly, ai nói ta sẽ không để ý?"

Diệp Phúc thấy Từ Nam Phong không dễ ứng phó liền rời mục tiêu, hướng Diệp Nương cười nói "Muội muội, ca ca từ xa đến đây, đến một ly trà cũng không mời ta sao?"

Diệp Nương vò khăn tay, vội vàng nói "Không đâu không đâu. Đại ca, Tiểu Bưu, mau vào nhà rồi nói sau."

Từ Nam Phong nhìn một màn này, tức đến trợn mắt.

"Muội muội, lộ phí năm đó cho muội phu vào kinh khoa cử, còn có lộ phí cho muội đem cháu gái vào kinh tìm cha, tất cả đều là ca ca đưa cho muội đúng không?"

Diệp Phúc hoàn toàn không cho mình là người ngoài, tự tiện ngồi lên ghế trên. Ghế đỏ thượng đẳng cũng không chịu nổi sức nặng của y, phát ra âm thanh kẽo kẹt. Diệp Nương luôn miệng nói phải.

Từ Nam Phong tiến lên, đanh mặt ra hiệu cho Diệp Nương không nói nữa. Nàng hướng Diệp Phúc nói "Tại sao ta lại nghe nói, nương ta ngày đêm đau khổ quỳ trước cửa Diệp gia mới có thể đổi lấy hai lượng bạc phí đi đường kia?"

Diệp Phúc cố trừng to đôi mắt híp của y, coi như không nghe thấy lời nói của Từ Nam Phong, ngoài cười trong không cười nói "Tục ngữ dạy "Có ân phải báo", Diệp Nương, ngươi không thể vong ân bội nghĩa như vậy được."

Từ Nam Phong không kiêng nể đáp "Mấy năm nay cữu cữu liên tục tới đòi đồ từ chỗ nương ta, số tiền lấy được cũng đủ để mua một tòa biệt viện ở trong kinh thành này. Số tiền đó không đủ để bù hai lượng bạc lộ phí năm xưa sao?"

Diệp Phúc nắm chặt tay dựa, lạnh lùng nói "Cháu gái ngoại này của ta sau này sẽ là Vương phi, nhanh như vậy đã không nhận cữu cữu ruột này rồi sao?"

Diệp Nương luôn sợ người ca ca thô bỉ này, vội vàng kéo tay áo Từ Nam Phong "Đại ca, ý tứ của Nam nhi không phải như vậy..."

"Ý tứ của ta chính là như vậy." Từ Nam Phong bỏ qua ánh mắt của Diệp Nương, gọi thị nữ thân cận "Hồng Nhi, em lấy đồ ta đặt ở đầu giường đến đây."

Diệp Phúc thấy thái độ của Từ Nam Phong cường ngạnh, lại liên tưởng tới chuyện nàng đã luyện võ từ nhỏ, liền nghĩ Nam Phong định lấy gậy sắt đánh đuổi mình ra khỏi phủ, không tránh được thẹn quá hóa giận, khối thịt mỡ trên người run rẩy "Ngươi... ngươi muốn đánh lão tử?"

"Cô nương, đồ đã đem tới. Cô nương xem có đúng là vật này không?" Hồng nhi nhanh chóng trình lên một hộp gỗ đàn hương, mở ra thấy một đôi trân châu Nam Hải bóng mượt. Trân châu này cũng không phải có giá trị liên thành, nhưng nếu gia đình cữu cữu tiết kiệm cũng sẽ cầm cự được ba bốn năm.

Diệp Phúc trừng lớn mắt, nhanh chóng nuốt những lời ô uế vào bụng.

Từ Nam Phong đóng hộp gỗ lại, giao cho Diệp Phúc "Ta không muốn thiếu ân tình của ngươi. Cầm lấy rồi đi đi."

Diệp Phúc định chê ít, nhưng nhớ ra tương lai Từ Nam Phong sẽ là Kỷ vương phi nên không dám coi cái hộp gỗ này như cỏ rác mà ném đi, không khéo lại đắc tội nàng. Hắn gấp gáp không chờ nổi nữa, nhìn Diệp Tiểu Bưu một cái rồi cùng đi ra cửa.

Từ Nam Phong ngồi phía sau bọn họ, lạnh lùng nói "Cậu, nhớ quản cái tay mình cho kĩ một chút."

Diệp Phúc không rõ vì sao bỗng dưng lạnh cả sống lưng, nóng ruột thúc giục nhi tử đi nhanh hơn.

Từ Nam Phong quay đầu lại hỏi Hồng Nhi "Hồng Nhi, em đã nhớ rõ mặt của bọn họ chưa?"

Hồng nhi gật đầu "Bẩm cô nương, đã nhớ rõ."

"Về sau nếu em còn gặp lại bọn họ, lập tức gọi người đến đuổi đánh, không cho phép bọn họ đến gần mẫu thân."

"Hồng Nhi đã rõ."

Diệp Nương ở bên cạnh nhỏ giọng "Nam nhi, Diệp gia chúng ta cũng chỉ có đại ca là nam đinh, về sau ngươi có thể dựa vào bọn họ để tăng thể diện. Kỳ thực người cữu cữu này của con cũng không xấu, hắn chỉ có chút tham tiền."

"Nương, thể diện không cần phải dựa vào nam nhân mới có thể có. Tất cả đều phải dựa vào chính mình tranh giành." Từ Nam Phong ôm vai Diệp Nương đang ngồi trên ghế, phân phó Hồng nhi đóng chặt cửa lại. Lúc này nàng mới thở dài "Nương, sính lễ của Kỷ vương phủ rất phong phú, con cũng đã có an bài. Nương chỉ cần nghe theo con là được rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc