MANH SỦNG

Edit: Bối Xu

"Hạ Kiệt xé vải đổi lấy tiếng cười của Hỉ Muội, U Vương giả đốt lửa chư hầu, Điêu Thuyền ly gián diệt Đổng thị, Lý Đường dù thịnh vượng cũng bị hủy dưới tay Dương Ngọc Hoàn. Có thể thấy, tự cổ chí kim, chuyên sủng hậu phi chính là gieo nhân họa, nhi nữ thường tình làm giang sơn điêu đứng. Nếu lão Tứ muốn ngồi lên ngôi vị Thái tử Đại Viêm thì cần dứt tình, không để hậu cung tham chính, ngoại thích lộng quyền."

Môi mỏng của lão hoàng đế mấp máy, con mắt đục ngầu rũ xuống, lại nói tiếp "Lão Tứ không quả quyết, quyến luyến không dứt tình, trẫm chỉ có thể làm kẻ ác, thay hắn chặt đứt."

Từ Nam Phong nhếch môi, đáp trả một cách cứng rắn "Hoàng thượng đem lỗi giang sơn diệt vong quy lên đầu một nữ nhân không phải là quá không công bằng sao? Cho dù ngài không tin ta thì cũng phải tin vào con mắt của nhi tử ngài."

"Lớn mật." Lão Hoàng đế quát lớn, ánh mắt lại càng dữ tợn, trầm giọng quát "Nữ nhân Từ thị, ngươi đang chất vấn trẫm?"

Lúc này Tần vương bật cười nói với Hoàng đế "Nữ nhân này thật sự can đảm, cũng không phải vật trong ao. Đáng tiếc, xuất thân trong một gia đình không ra gì."

Từ Nam Phong khom lưng, chắp tay hành lễ, thật lâu không đứng dậy, giọng nói càng ngày càng kiên định, giống như đem tất cả buồn bực trút hết ra "Ta chỉ ăn ngay nói thật. Kỷ vương ở tiền tuyến xông pha chiến đâu, ngài làm cha, thừa dịp chàng không có ở đây uy hiếp thê tử của chàng, chỉ sợ hành động này làm chàng lạnh tâm."

"Sớm hay muộn hắn sẽ hiểu rõ, trẫm làm tất cả là vì muốn tốt cho hắn. Khi nào cần quyết đoán thì phải quyết đoán, nếu không nhất định sẽ nhận quả đắng. Từ Nam Phong, ngươi văn võ song toàn, là một cô nương tốt, nhưng thân phận của ngươi vô cùng hèn mọn, lão Tứ lại chuyên sủng ngươi. Nếu cứ mãi như vậy, triều đình nhất định sẽ loạn, cho dù không loạn thì ngươi làm sao có thể để văn võ bá quan phục ngươi?"

"Nữ tử ti tiện trong miệng ngài, mùa thu năm ngoái ở bãi săn bắn liều chết cứu nhi tử của ngài một mạng."

Nghe vậy, Hoàng đế nghẹn họng, giận đến tái mặt. Ông hít sâu một hơi, dựa vào lực đỡ Tần vương run rẩy đứng dậy, thân hình cao lớn nhìn xuống nàng "Nếu không nhớ đến ân tình của ngươi với lão Tứ, ngươi cho rằng trẫm còn phí thời gian cùng ngươi thương nghị? Nữ nhân Từ thị, vị trí Thái tử phi không phải nữ nhân nào cũng có thể ngồi vững. Nếu không có tiền tài vô tận và nhân mạch chống đỡ, chỉ sợ ngươi không sống nổi quá ba ngày. Muội muội Từ lương viện của ngươi là ví dụ tốt nhất."

Từ Nam Phong rùng mình, nàng nhớ đến việc Từ Uyển Như chết như thế nào.

Gió xuân se lạnh, nàng ta đố kị Thái tử phi, ban đêm lén lút mở cửa phòng ngủ, làm Thái tử phi bệnh nặng liệt giường, mùng bảy tháng trước qua đời.

Vương Tố Tâm vừa chết, bên nhà mẹ đẻ Trấn Quốc công bi thương phẫn nộ, không quá một tháng sau, Lưu Huyên không chịu nổi sự châm chọc và áp bức của nhà vợ, uất ức thành bệnh, ốm đau không dậy nổi. Trước khi lâm chung, hắn viết di thư, lệnh cho Từ Uyển Như chôn cùng để xuống dưới suối vàng không đến mức cô độc.

Trước lúc Kỷ vương xuất chinh, linh cữu của Lưu Huyên được hạ táng, Từ Uyển Như cũng bị thái giám treo cổ chôn cùng.

Đó gọi là cây đổ bầy khỉ tan. Gia tộc của Trương thị hoành hành trong triều đình và dân gian mấy chục năm, đến nay đã xuống dốc. Từ Uyển Như dù cho trăm tính vạn tính, cuối cùng cũng đành ôm nỗi hận treo cổ bồi táng.

Làm sao Từ Nam Phong không rõ, Hoàng đế đang cảnh cáo nàng, để nàng nhớ kỹ vết xe đổ của Từ Uyển Như, đừng có tranh đoạt thứ không thuộc về mình.

Nàng cười khinh một tiếng "Từ lương viện hại người hại mình, trừng phạt nàng là đúng người đúng tội. Ta tự nhận thấy bản thân không có khuyết điểm, Hoàng thượng dựa vào đâu nói ta giống nàng?"

Tần vương chen miệng nói "Lời vừa rồi của Vương phi sai rồi. Mặc dù lời nói và việc làm của ngươi không sai, nhưng sinh ra ở gia đình tội thần đê tiện, đó chính là sai lầm lớn nhất của ngươi."

"Chuyện nực cười trên đời này ta còn chưa biết, tình yêu cũng phân biệt cao thấp giàu nghèo?"

Hoàng đế vội vàng chen ngang "Thứ vua của một nước không nên có chính là tình yêu."

Bao nhiêu lời từ trước đến giờ đều là vô ích, Từ Nam Phong hỏi thẳng "Hoàng thượng muốn ta làm thế nào?"

"Ngươi đối với lão Tứ có ân, trẫm không muốn tổn thương ngươi. Chỉ cần ngươi chịu tự nguyện rời đi, trẫm sẽ tuyên bố với bên ngoài ngươi bị bệnh mà chết, tùy ý hậu táng."

"Nếu ta nhất định không đi?"

"Không cần vội vàng cự tuyệt. Trẫm cho ngươi thời gian một nén nhang để suy nghĩ thật kỹ." Dứt lời, hắn vung tay một cái, Toàn Phúc công công khom người tiến về phía trước, cắm một nén hương vào lư.

Hoàng đế vịn tay Toàn Phúc công công, tiến hai bước ra cửa, đột nhiên xoay người lại nói với Từ Nam Phong "Mới vừa rồi trẫm nghe cung nữ của Lai Nghi điện nói, lúc Hiền phi nương nương ra khỏi cửa bị viên ngói rơi trúng, nhưng may mắn thoát được một kiếp."

Nói xong câu đó, hắn liền cùng Tần vương rời khỏi điện.

Khí lực toàn thân Từ Nam Phong như bị rút sạch, cơ thể loạng choạng muốn ngã. Nàng dùng toàn bộ sức lực ổn định thân thể, sờ sau lưng một cái mới phát hiện mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo.

"Phu nhân!"

Bát Bảo vội vàng tiến về phía trước đỡ nàng, liếc mắt nhìn hai cấm vệ ngoài cửa, hạ giọng thì thầm "Phu nhân, vừa rồi Hoàng thượng nhắc đến Hiền phi nương nương, câu nói có phần kỳ lạ, như vậy là có ý tứ gì chứ?"

"Còn có thể có ý gì? Chẳng qua hắn uy hiếp ta rời khỏi Thiếu Giới mà thôi." Từ Nam Phong cắn cánh môi trắng bệch, chậm rãi ngồi xuống ghế gỗ, đơ người nhìn bàn cờ xếp kín mấy quân cờ đen trắng, Một lát, nàng lẩm bẩm "Nếu ta cố ý muốn ngăn cản đám hỏi của Tần vương và Kỷ vương, "viên ngói" tiếp theo rất có khả năng rơi trúng đầu mẫu phi."

Nghe thấy vậy, nước mắt Bát Bảo thi nhau rơi xuống. Nàng ta nắm chặt tay Từ Nam Phong, hốt hoảng hỏi "Phu nhân, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Cũng không thể cứ ngồi yên đây chờ chết được. Chúng ta nghĩ cách chạy trốn thôi."

"Em nhìn một cái đi. Những thị vệ đứng bên ngoài kia, trừ khi ta thỏa hiệp, nếu không chúng ta có chạy đằng trời."

"Tại sao có thể như vậy? Phu nhân, Bát Bảo không muốn người khỏi khỏi Vương phủ." Bát Bảo đột nhiên quỳ xuống, dập đầu nghẹn ngào nói "Cuộc đời này của nô tỳ, chỉ nhận một mình ngài là Vương phi."

"Được rồi, cũng không phải sinh ly tử biệt, ngươi khổ sở như vậy làm gì? Đứng lên đi."

"Phu nhân, nếu không nô tì tìm cách dụ thị vệ bên ngoài rời đi, ngài tìm thời cơ xông ra?"

"Nha đầu ngốc, em muốn đi chịu chết sao?" Từ Nam Phong lắc đầu than nhẹ một tiếng, vẫy tay gọi Bát Bảo đứng lên "Em qua đây cho ta dựa một lát."

Bát Bảo lau nước mắt, đứng dậy ngồi sang bên cạnh Từ Nam Phong.

Từ Nam Phong nghiêng đầu, khẽ dựa vào bờ vai gầy của Bát Bảo. Hai nàng giống như cành hương bồ nhu nhược mà bền bỉ, cũng giống như cây lau sậy trong giông bão nương tựa vào nhau, truyền cho nhau sức mạnh.

Thời gian một nén nhang rất ngắn nhưng cũng dài dằng dặc.

Từ Nam Phong nhìn làn khói trên lư hương hợp hợp tan tan, tâm tư phảng phất như trở về chốn xa xôi. Nàng nhếch môi, cười nói "Ta nhớ thời điểm này năm ngoái là lần đầu tiên gặp hắn ở trà lâu. Khi đó, trước mặt ta cũng đốt một lư hương, khói nhè nhẹ lượn lờ. Hắn mặc một thân cẩm bào xanh nhạt, mắt che bằng lụa trắng, khóe miệng hơi mỉm cười từ xa bước đến..."

Trong lòng Bát Bảo cảm thấy chua xót, vài giọt nước mắt rơi xuống, chạm vào khóe miệng. Vị đắng chát chậm rãi lan tỏa.

Bát Bảo tiếp lời "Phu nhân, ngài không biết, ngày hôm đó điện hạ gặp ngài ở trà lâu, lúc trở về điện hạ vui vẻ mấy ngày liền. Vương gia gặp ai cũng khen ngài tốt, bảo giọng nói của ngài rất êm tai, ngài cũng rất khả ái... Thỉnh thoảng, thỉnh thoảng Vương gia lại ngồi xuất thần ở trong viện. Điện hạ nói, ngài tốt như vậy, đáng tiếc lại phải gả cho một kẻ mù..."

Bát Bảo không nói nên lời, nàng cắn chặt môi, đôi vai khẽ run rẩy.

Từ Nam Phong cười, nhẹ giọng nói "Hôm nay trước lúc ta ra khỏi phủ nhìn thấy hồ sen nở rộ. Nhớ ngày đó chàng mặc áo giáp rời thành từng hứa với ta, đến khi sen nở, chàng nhất định sẽ thắng trận trở về... Đáng tiếc, năm nay ta không thể cùng chàng thưởng trà rồi."

"Phu nhân!"

Bát Bảo gấp gáp, mở to đôi mắt to tròn ngập nước hỏi "Ngài thật sự muốn rời khỏi điện hạ sao?"

Từ Nam Phong trầm ngâm một lúc mới trả lời "Với tình thế trước mắt, nếu không chịu thỏa hiệp chỉ sợ sẽ liên lụy tới càng nhiều người vô tội."

"Nhưng mà..."

"Bát Bảo, em phải tin tưởng ta, cũng phải tin tưởng Vương gia."

Thời gian một nén nhang cuối cùng cũng cháy hết, Hoàng đế lạnh lùng xuất hiện ở cửa điện.

"Thế nào, suy nghĩ kĩ chưa?" Hắn hỏi

"Đã suy nghĩ kĩ càng, như ngài muốn, ta sẽ rời khỏi chàng. Nhưng cần phải có một điều kiện."

"Ngươi nói thử trẫm nghe."

"Mong bệ hạ buông tha cho người hầu trong phủ và Hiền phi nương nương."

Hoàng đế không do dự gật đầu "Đó là tất nhiên."

Từ Nam Phong trầm tĩnh nói "Nói miệng không có bằng chứng."

"Ngươi yên tâm, trẫm không nói giỡn."

Từ Nam Phong nhìn chằm chằm ông, không nói thêm lời nào.

"Được rồi, trẫm viết cho ngươi một mật hàm. Chỉ cần ngươi không gây sự, các nàng sẽ an toàn."

Dứt lời, Hoàng đế bước đến kỷ án, cầm bút lưu loát viết một tờ sách lụa giao cho Từ Nam Phong.

Nàng nhận lấy, xác nhận không có sai lầm mới để Hoàng đế đóng dấu, giao đến tay Hiền phi nương nương.

"Việc này đã làm xong, trẫm sẽ phái người bí mật dẫn ngươi rời đi." Nói xong, Hoàng đế vỗ tay một cái, lập tức có ba bốn nam nhân mặc võ bào đen xuất hiện hành lễ với hắn.

Hoàng đế nói với Từ Nam Phong "Bọn họ sẽ chiếu cố ngươi rời đi an toàn. Mau đi đi, đừng quay đầu lại."

Từ Nam Phong không ngờ tới động tác của Hoàng đế lại nhanh đến vậy. Nhìn mấy nam nhân lạnh lùng kia chắc chắn không phải hạng người lương thiện, thậm chí còn để lộ vài phần sát khí.

Nàng lấy lại bình tĩnh, liếc mắt sang Bát Bảo, nói với Hoàng đế "Hoàng thượng, Bát Bảo và ta tình như tỷ muội, ta muốn mang nàng đi cùng."

Hoàng đế suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu đồng ý "Có thể."

Giải quyết xong xuôi, Từ Nam Phong bị ép rời khỏi cung điện âm mưu trùng trùng.

Một chiếc xe ngựa giản dị, lặng yên chở một bí mật không muốn để người khác biết từ cửa hông rời đi.

"Phu nhân, ngài nên để nô tì lưu lại, như vậy nô tì mới có cơ hội nói với điện hạ rằng ngài không có bị bệnh qua đời mà là do Hoàng thượng đuổi ngài đi."

Không rõ là do xe ngựa lắc lư hay do vô cùng sợ hãi, giọng nói của Bát Bảo run như cầy sấy.

Từ Nam Phong vỗ nhẹ lên tay nàng để trấn an, hơi vén một góc rèm lên, quả nhiên hai bên trái phải đều có hai gã nam nhân áo đen cưỡi ngựa đi theo. Nếu lúc này muốn nhảy qua cửa sổ chạy trốn cũng là chuyện không thực tế.

"Bát Bảo ngốc, nếu ta không mang em đi cùng, ta dám cam đoan không quá một khắc sau, Hoàng thượng sẽ giết người diệt khẩu."

"A..." Sắc mặt của Bát Bảo trắng bệch trong nháy mắt.

Từ Nam Phong đè thấp giọng nói giải thích "Vừa rồi ở trong cung lâu như vậy, Hoàng thượng không hề nhắc đế việc ở bãi săn thú mùa thu ta từng cứu Thiếu Giới chứng tỏ ông ấy đã động sát tâm. Còn nữa, vừa rồi Hoàng thượng nói phái người đưa ta đi, cũng không nói rõ sẽ đưa ta tới nơi nào, điều này có nghĩa là căn bản ông ấy không chuẩn bị đường lui cho ta, hiểu chưa?"

Nàng cười khẩy một tiếng "Tất nhiên ông ấy không đinh để cho chúng ta sống."

"Ý phu nhân là..."

"Suỵt." Từ Nam Phong đè ngón trỏ lên môi "Lạc Dương nhiều người, cũng có một đống cặp mắt nhìn chằm chằm, ít nhất Hoàng thượng sẽ không chọn động thủ trong thành, chúng ta còn có cơ hội."

Mấy hắc y nhân cầm theo lệnh bài, một đường thuận lợi ra khỏi cung.

Đến cửa thành Lạc Dương, cấm vệ dừng xe kiểm tra theo thông lệ, lúc này xe ngựa mới chậm lại.

Từ Nam Phong vén rèm xe, vẻ mặt khổ sở nói "Dừng xe, ta chóng mặt, muốn xuống xe nôn."

Mấy hắc y nhân liếc mắt nhìn nhau, nói với Từ Nam Phong "Rất nhanh sẽ ra khỏi thành, xin Vương phi nhịn một chút."

Từ Nam Phong làm bộ muốn nôn, Bát Bảo quát lớn "Không nghe thấy phu nhân nhà ta nói không thoải mái sao? Còn nói nữa, các ngươi muốn làm lớn chuyện ở đây sao?"

Ở cửa thành nhiều người, còn có nhiều con buôn, hắc y nhân sợ người khác nhìn thấy sẽ gặp họa, vội vàng hạ giọng "Ty chức thất lễ, nhưng mà..."

Tên cầm đầu đưa tới một cái khăn lụa màu đen, đưa cho Từ Nam Phong "Để tránh rắc rối không cần thiết, phiền nương nương tạm thời che mặt lại."

Từ Nam Phong không nói nhiều, cầm khăn che mặt lại, để Bát Bảo đỡ xuống xe, bước nhanh đến một gốc cây đại thụ sần sùi ngoài cửa thành.

Cây đại thụ kia ước chừng đã mấy trăm năm tuổi, cành lá rậm rạp, thân cây to đến mức ba bốn người ôm cũng không hết. Đó cũng là nơi phù hợp để tránh ánh mắt người khác.

Hắc y nhân canh chừng nàng vô cùng chặt chẽ, Từ Nam Phong cũng không dám đi quá xa. Nàng dựa vào thân cây, quay lưng về phía hắc y nhân giả bộ nôn khan.

Bát Bảo bày ra bộ dáng quan tâm, thực ra nàng điều chỉnh góc độ vô cùng chính xác, dùng lưng chặn ánh mắt giám sát của hắc y nhân.

Trong nháy mắt, Từ Nam Phong lấy phi tiêu trong tay áo ra, khắc trên thân cây một chữ "Thập" (十)

Bình luận

Truyện đang đọc