MANH THÊ PHÚC HẮC


Cẩn Dao lạnh lùng nhìn cô ta.

Ánh nhìn của cô khiến cô ta rợn sống lưng.

Lộ Na có cảm giác trước mắt cô không còn là Cẩn Dao tuy bình tĩnh nhưng lại vô cùng quan tâm cô gái kia, mà là một người không quan tâm sống chết nữa.

Như thể hoàn toàn biến thành một con người khác, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng khiến cho người khác cản thấy nghẹt thở.
Tiểu An mở ti hí mắt ra nhìn, cô sợ đến tái mét mặt đi.

Lần đầu tiên cô thấy Cẩn Dao như vậy.

Tiểu An quen biết và làm ở chỗ Cẩn Dao cũng là nhờ Diệp Minh.

Hôm đó là vào ngày tổng kết sơ trung năm hai trời mưa lớn, Diệp Minh và cô là bạn cùng lớp từ hồi cấp hai nên Diệp Minh đưa cô về nhà mình lánh tạm.

Nhà Diệp Minh ở gần nên hai người mới quyết định về nhà cậu.
Khi hai người vừa mở cửa nhà, đập vào mắt là Cẩn Dao vừa mới ngủ dậy xong.

Cẩn Dao quay qua nhìn rồi cười cười.
- Em dẫn bạn về chơi hả?? Cô bé vào đây đi.
Tiểu An như bị cuốn hút bởi nụ cười của cô.

Tuy vẫn mặc đồ ngủ, tóc thì loà xoà, mặt không son phấn nhưng vẫn không che được vẻ đẹp của người con gái trước mặt cô.

Nụ cười của người con gái mới 16 tuổi ấy vô dịu dàng, lịch thiệp.
Diệp Minh nhìn thấy Cẩn Dao thì có chút ngạc nhiên.

Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm lên người Cẩn Dao.
- Hôm nay chị không đi học à??
Cẩn Dao tới kéo Tiểu An vào nhà.
- Hôm nay chị được nghỉ!
Nói xong chuyện với Diệp Minh, Cẩn Dao ấn Tiểu An xuống ghế sofa.

Ánh mắt đầy vẻ tò mò nhìn cô bé.
- Bé đáng yêu, em tên gì?
Hai má Tiểu An hơi phiếm hồng.
- E...em tên Hạ An!
Người con gái ấy đối xử với cô rất nhiệt tình.

Khiến cô bé nhanh chóng thân quen được với cô, hay đến nhà cô chơi hơn, cũng dần thân thiết với Diệp Minh.

Lúc Tiểu An lên cao trung, có từng nhắc đến việc muốn tự kiếm tiền với Cẩn Dao, người con gái lúc đó mới vừa tốt nghiệp đại học y đã mời cô về làm nhiên viên của cửa tiệm bản thân mở.

Tiểu An vô cùng ngưỡng mộ Cẩn Dao, vẫn đang học đại học mà vẫn có thể tự mở tiệm, lúc tốt nghiệp thì tiệm đã rất có tiếng trong giới học sinh cao trung bọn cô.

Từ lúc quen Cẩn Dao tới giờ, cô ấy vẫn luôn nhiệt tình với mình.


Vậy mà bây giờ cô gái trước mắt khiến cô cảm giác có chút xa lạ.

Nhưng cô hiểu, Cẩn Dao chỉ cố gắng để cứu mình ra, nên chỉ lén quan sát.
Lộ Na sợ hãi túm lấy cổ Tiểu An, quát lớn.
- Cô mà lại gần đây là tôi sẽ bóp c.hết con nhỏ này đấy!
Cẩn Dao vẫn lạnh lùng nhìn cô ta, giọng điệu mang theo một luồng sát khí vô hình, khiến cho người đối diện phải sởn gai ốc.
- Điều kiện là gì??? Nói nhanh!
Lộ Na cười đắc thắng.
- Tôi muốn cô li hôn với Lục tổng.

Rồi quỳ xuống cầu xin tôi.

Và cái con tiện nhân Bạch Dao cũng phải vậy.
Cẩn Dao không thèm liếc mắc nhìn cô ta, mà chỉ chăm chú nhìn Tiểu An.

Tiểu An nghe thấy lời Lộ Na nói, liền không chịu được nữa, cô bé mở choàng mắt.

Cô bé không muốn vì mình mà Cẩn Dao mất đi hạnh phúc và tôn nghiêm.

Đã vậy cô ta muốn gì không muốn lại muốn Bạch Dao, người cô luôn sùng bái phải cầu xin cô ta.

Tuy không biết rốt cuộc tại sao cô ta lại hận hai người họ đến vậy nhưng nếu muốn lấy cô ra uy hiếp bọn họ phải thực hiện điều kiện vô lí đó thì đừng có mơ, nghĩ cũng đừng nghĩ tới.

Tiểu An giận dữ hét lớn.
- Cô nằm mơ đi.

Chị Cẩn Dao, chị rời khỏi đây đi.

Chị nhất định không được vì em mà đồng ý điều kiện vô lí đó.
Lộ Na hất hất tay, ra lệnh cho người của mình bao vây Cẩn Dao lại.

Tiểu An thấy tình thế bất lợi với Cẩn Dao, cô bé cố hết sực vùng vẫy, hét lớn.
- Chị đừng lo cho em, chạy đi.
Cẩn Dao cười một nụ cười nhạt với cô bé.
- Em đừng lo.

Chị nhất định sẽ cứu được em mà! Đợi chị một chút nha.

Nhanh thôi, chị sẽ đưa em ra khỏi cái nơi ghê tởm này.
Lộ Na thấy Cẩn Dao không chịu thoả hiệp liền ra lệnh cho đám thuộc hạ tấn công cô.

Ba, bốn tên nhào vào tấn công cô.

Cô cũng không phải dạng vừa, cô đánh nhau như cơm bữa rồi, cô còn được học mấy môn võ cổ từ mấy năm trước nên trước giờ cô đánh nhau chưa bao giờ thua.
Rất nhanh một cú đá mạnh đáp vào bụng tên đầu tên lao đến.


Cú đá đó làm hắn đau điếng lùi về sau.

Những tên khác có chút e ngại, hơi thở bắt đầu có chút hỗn loạn và xương quai hàm căng cứng.
Mọi thứ sau đó thật lộn xộn, một tên khác lao tới đấm cô nhưng cô nhanh chóng bắt lấy cẳng tay và vai hắn ta, giật mạnh về phía sau.

Hắn ngã đập mặt xuống đất một cú khá mạnh.

Một người đàn ông lực lưỡng trong bốn tên đó vung gậy tiến về phía sau cô.

Khi hắn đập chiếc gậy xuống, cô đã nhanh chóng lé qua một bên.

Cứ thế cả cây gậy sắt đập vào người tên bị cô kéo ngã.

Cô nhân cơ hội hắn chưa kịp phản ứng, đập cùi chỏ vào lưng hắn làm hắn ngã khuỵu, đè lên người tên kia.

Hai tên còn lại định lao tới đánh cô, nhưng cô nhanh hơn một bước.

Cô dẫm lên người hai tên bại trận quát lớn.
- Ai dám manh động, tôi sẽ dẫm chết hắn ta.

Hai người lùi lại!
Hai tên kia e sợ lùi lại phía sau như lệnh của cô.

Mặc cho Lộ Na có quát tháo như thế nào thì hai tên đó vẫn không dám hành động.

Chúng có thể không nhận tiền nhưng quyết không để mất người anh em đồng sinh ra tử với mình.

Với lại có đánh tiếp thì tỉ lệ thắng của chúng cũng rất nhỏ.

Chúng không bao giờ ngờ tới, một cô gái mảnh mai như vậy lại có thể nhanh chóng hạ gục hai người đàn ông to con.
Cẩn Dao lạnh lùng nhìn họ.
- 3...2...1!
Chúng còn chưa kịp hiểu rốt cuộc tại sao cô lại đếm thì Diệp Thiên dẫn đầu một đám cảnh sát xông vào.

Cẩn Dao tỏ vẻ đầy sợ hãi.

Cảnh sát nhanh chóng tóm gọn đám người Lộ Na lại và giải cứu Tiểu An.

Tiểu An khóc nức nở nhào vào lòng Cẩn Dao.
- Em sợ quá.

Em cứ nghĩ chị em mình không thể thoát được cơ.


Em sợ chị bị thương nữa.
Cẩn Dao vỗ về an ủi cô nhóc đang ôm chặt lấy mình.

Tiểu An bỗng ngẩng đầu lên nhìn cô.

- Chị biết võ sao??
Cô hơi chột dạ, bịa đại một lí do.
- Là hồi trước Tử Dương dạy cho chị đó!
Cô nói vậy cũng đúng nhỉ? Quả thật hồi nhỏ sau khi biết Lục Tử Dương có võ, cô liền đòi anh dạy cô.

Chẳng qua là tập được mời mấy phút là cô lại than mệt rồi đòi nghỉ vài phút, sau đó kéo anh đi chơi luôn.
Tiểu An đã ngưỡng mộ nay lại càng ngưỡng mộ cô hơn.

Tiểu An chỉ luôn nhìn thấy bộ dạng hoạt bát, vui tươi của Cẩn Dao chứ chưa bao giờ thấy mặt này của cô.

Lúc nhìn Cẩn Dao đánh bại đám người đó, uy hiếp ngược lại đối phương, cô thấy Cẩn Dao cực kì, cực kì ngầu.
Diệp Thiên nhân lúc Cẩn Dao đang an ủi cô bé liền đi ra chỗ mấy viên cảnh sát.
- Anh cảnh sát, anh có thể cho tôi mượn chủ mưu một lúc được không??
Anh cảnh sát lúc đầu cũng có e ngại nhưng rồi vẫn đồng ý.

Bởi vì anh nghĩ mấy cô gái dáng người nhỏ nhắn như họ chắc cũng không có gan làm gì đâu.

Viên cảnh sát đã đồng ý, Diệp Thiên liền nhờ họ đưa Tiểu An về hộ.
- Anh cứ gọi cho số điện thoại này là có người đến đón cô bé.

À, nếu mọi người muốn lấy lời khai thì cử một người đợi ở ngoài, lát bọn tôi đến khai báo.

Chứ đừng làm phiền cô bé, chắc giờ nhóc đó vẫn đang sợ lắm.
Viên cảnh sát nghe cô nói vậy thấy có chút hợp lí.

Anh cử một viên cảnh sát khác đợi hai người họ, còn những người khác dẫn tội phạm về.

Tiểu An đi theo cảnh sát vẫn ngoái lại nhìn hai chị gái của cô.

Cẩn Dao cong môi cười để cô bé yên tâm.
Mọi người đã đi hết rồi, bây giờ trong căn nhà chỉ còn lại ba người.

Diệp Thiên đợi chị gái mình hành động trước.

Cẩn Dao nhìn cô ta với ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Cảm giác mà cô ta phải đối diện có thể ví như đang đối diện với diêm vương vậy.

Ánh mắt lạnh lẽo, vô tình khiến người khác phải sởn gai ốc.

Cô ta run rẩy sợ hãi.
- C....cô muốn...l....làm...gì???
Cẩn Dao ngồi xuống chiếc ghế mà cô ta đã trói Tiểu An, lười biếng liếc mắt nhìn cô ta.
- Cô có muốn biết kết cục của những người đã động vào người của tôi không???
Cô ta tuy run rẩy sợ hãi, nhưng vẫn bán tín bán nghi câu nói của Cẩn Dao.

Cô ta gào thét như một kẻ điên.
- Cô chỉ là một người bình thường, nếu không dựa vào Lục tổng, cô có đủ năng lực làm vậy với tôi sao???

Diệp Thiên cười nhạt một cái rồi ghé sát vào tai cô ta nói gì đó.

Cô ta tái xanh mặt lại.
- Tôi không tin! Tôi không tin.
Cẩn Dao đứng dậy, tiến về phía cô ta.

Cô giơ tay tát cái bốp phát vào mặt cô ta.

Một vết bạt tai đỏ ửng in rõ ràng trên mặt cô ta.

Cô ta thẫn thờ một lúc, cảm giác đau rát trên mặt khiến cô ta sợ hãi, mặt trắng bạch như cắt không còn giọt máu.
“ Đây là lực mà một cô gái có thể làm được hay sao??? Cô ta chính là ma quỷ mà”
Cẩn Dao cảnh cáo cô ta xong liền quay gót rời đi.

Diệp Thiên gọi viên cảnh sát vào áp giải cô ta đồn.

Diệp Thiên lái xe chở Cẩn Dao về đồn lấy lời khai.
Viên cảnh sát nhìn Cẩn Dao chằm chằm.
- Xin cô hãy kể chi tiết lại hiện trường vụ án!
Cẩn Dao nhiệt tình kể lại.
- Cô ta gọi điện báo tôi là cô ta đang giữ An bảo bối.

Tôi vừa lên đến nơi thì mọi người ập vào.
Viên cảnh sát dừng bút lại, ngẩng lên nhìn cô.
- Vậy còn hai tên nằm dưới đất thì sao???
Cô nghiêm túc nhìn cảnh sát.
- Hai tên đó có xích mích với hai tên còn lại.

Chúng đánh nhau toán loạn.

Chứ ngài nghĩ một cô gái nhỏ như tôi có thể hạ gục được hai người to con như vậy hông??
Viên cảnh sát thở dài một hơi.
- Trùng khớp với lời khai của chủ mưu.

Cảm ơn cô đã hợp tác, giờ cô có thể về được rồi!
Cô cúi đầu chào viên cảnh sát rồi mới quay về.

Diệp Thiên lấy lời khai xong trước đã đỗ xe trước cổng đồn.
- Em làm tốt lắm.

Cho em một nụ hôn tình yêu nha.
Diệp Thiên không thèm liếc cô đến một cái.
- Chị dẹp đi!
Người báo cảnh sát là Diệp Thiên.

Cô và Diệp Thiên đã bàn xong kế hoạch từ trước.

Cẩn Dao sẽ để điện thoại ở chế độ gọi video cho Diệp Thiên quan sát tình hình ở ngoài.

Trong lúc đợi thì Diệp Thiên sẽ báo cảnh sát, chờ Cẩn Dao ra lệnh là cứ thế ập vào.

Cảnh sát đến nhanh là do khi Diệp Thiên báo án đã lấy lí do là cô nhìn thấy kẻ sát nhân.


Bình luận

Truyện đang đọc