MANH THÊ PHÚC HẮC

Diệp Cẩn Dao lôi Đường Dạ từ trong xe ra, bế anh lên. Vân Tịch phối hợp ăn ý với Diệp Cẩn Dao tựa như hai người cùng suy nghĩ.

Khi nhìn thấy chiếc xe, Vân Tịch không chạy lại đó mà chạy lại chiếc xe của mình, mở cửa ghế sau, vừa qua vài phút Diệp Cẩn Dao bế Đường Dạ từ phía đó qua đưa vào trong xe.

Diệp Ly thấy người được bế từ trong xe ra, ánh mắt không dấu được sự kinh hoàng, cô vội vã chạy theo sau, lên ghế lái phụ. Từng việc làm đều nhanh chóng không một động tác thừa để không làm mất thời gian.

Người vừa lên xe hết, Vân Tịch lái xe rời đi, bỏ lại phía sau ánh mắt từ kinh hãi đến ngạc nhiên của những người xung quanh.

Bình thường họ lái xe nhanh, hôm nay lại càng lái xe nhanh hơn nữa nhưng con đường trước mắt lại cứ như dài ra, dường như là vô tận mãi không đến vạch đích, càng làm cho người ta cảm thấy bứt rứt, tâm can như ngàn con kiến cắn, vô cùng khó chịu. Diệp Cẩn Dao ở phía sau không ngừng làm tất cả các bước sơ cứu có thể làm để cầm máu, sơ cứu khẩn cấp cho Đường Dạ.

Không khí trên xe trở lên im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng khóc nấc của Diệp Ly. Mà tiếng khóc nấc này lại làm cho Vân Tịch vốn đã cố khống chế cảm xúc khóe mắt cũng đỏ hoe. Chỉ có Trên gương mặt nhỏ xinh đẹp của Diệp Cẩn Dao chỉ có sự lo lắng, ngoài ra không có thể một chút cảm xúc khác. Dường như còn có sự bình tĩnh đến lạ thường.

Cuối cùng cũng đến điểm dừng, Diệp Cẩn Dao không quan tâm điều gì bế Đường Dạ một mạch vào trong tòa nhà lớn. Vừa thấy cô, người bên trong trực tiếp đẩy giường bệnh đến. Diệp Cẩn Dao cùng những người bên trong đẩy xe vào thang máy. Thang máy lần nữa mở ra, họ đẩy xe vào một phòng phẫu thuật. Bên trong cũng đã có Diệp Thiên và một vài bác sĩ khác chờ sẵn.

- Sắp xếp người đưa cô ấy về nhà, tôi đến phòng phẫu thuật.

Vân Tịch cho người sắp xếp ổn thỏa. Cũng nói với Diệp Ly rằng đây là nhà một vị bác sĩ nổi tiếng họ quen biết. Suy cho cùng chuyện đây là căn cứ, hay đại loại những chuyện khác liên quan đến loại thân phận này của họ cũng không thể bại lộ.

- Chị quay về biệt phủ nghỉ ngơi, ổn định lại cảm xúc trước đi. Đừng lo, Đường Dạ anh ấy sống tốt như vậy, chắc chắn sẽ vượt qua được thôi!

Vân Tịch an ủi Diệp Ly mấy câu rồi rời đi. Khi mở cửa vào cuộc phẫu thuật đã bắt đầu. Nhưng một điều kì lạ là cả Diệp Thiên và Diệp Cẩn Dao đều không tham gia trực tiếp, chỉ đứng cạnh hỗ trợ.

- Vân Tịch, chị đến rồi! Chị muốn tham gia sao? Cũng tốt, có chị em cũng bớt lo. Bọn em hơi mệt không thích hợp để tham gia.

Diệp Cẩn Dao càng nói, giọng nói càng nghẹn ngào, lời cũng càng nhỏ lại.

- Ừm, Đường Dạ anh ấy tốt số lắm, lúc nào cũng hóa nguy thành an, chắc lần này cũng vậy thôi!


Giọng nói Diệp Thiên khản đặc, khó khăn lên tiếng, lại cách một lớp khẩu trang y tế càng thêm khó nghe. Cũng khó nhận ra được trong lời nói cô mang theo tư vị như nào.

Vân Tịch vào, Diệp Cẩn Dao và Diệp Thiên đều rời đi.

Ở ngoài phòng phẫu thuật Lãnh Nam và Poseidon đã chờ sẵn ở đó. Hai người đàn ông lúc nào cũng lông ba lông bông nay lại ngồi im mỗi chỗ, trầm tư. Họ không ngờ Đường Dạ chỉ đi đón Diệp Cẩn Dao, lúc về lại thành người sắp chết.

Trên người mỗi người trong tổ chức đều có một thiết bị theo dõi trạng thái cơ thể, việc này là do Diệp Cẩn Dao nghĩ ra. Cô nói như vậy mới dễ dàng ứng phó mọi tình huống, cũng tránh việc thành viên tổ chức phải hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ.

Khi hệ thống báo lại tình trạng cơ thể của Đường Dạ cả căn cứ đều chấn kinh. Chẳng biết xảy ra chuyện gì mà hệ thống báo Đường Dạ bị gãy xương cột sống, phần xương cột sống ở gáy, Cánh tay, vai, xương đòn, xương chậu, khớp háng, xương đùi chịu lực tác động lớn dẫn tới tổn thương nghiêm trọng. Cả căn cứ vội vã chuẩn bị phòng phẫu thuật và chờ đợi.

Không ai ngờ tới vị đại lão này lại gặp chuyện không hay.

Vừa thấy Diệp Thiên cùng Diệp Cẩn Dao ra ngoài họ vội chạy tới hỏi thăm tình hình. Nhưng hai người họ chỉ nhận lại sư im lặng, cả người Diệp Cẩn Dao cứ như người mất hồn, hệt như cái xác biết đi, Diệp Thiên thì đỡ hơn vẫn theo thói quen ân cần quan sát Diệp Cẩn Dao nhưng cũng chả buồn chả lời họ. Họ cũng chả đợi trước cửa phòng phẫu thuật mà rời đi luôn.

Lãnh Nam cũng chạy theo họ, để lại một mình Poseidon ở lại.

Mấy tiếng trôi qua, ruột gan ai nấy đều nóng hết cả lên, cuối cùng người trong phòng cũng bước ra ngoài. Poseidon vội tiến lại chỗ Vân Tịch mặt trắng bệch vì mật mỏi mất tiếng làm phẫu thuật. Dù sao loại chuyện này cũng không phải chuyên môn của cô ấy, tất nhiên năng lực không bằng Diệp Cẩn Dao hay Diệp Thiên, chỉ có thể cố gắng hơn.

Poseidon đỡ lấy Vân Tịch đang lão đảo, Vân Tịch cũng chả buồn để ý đến thể chất của bản thân, giữ một trong các bác sĩ hỗ trợ lại.

- Trước lúc tôi vào đã xảy ra chuyền gì sao?

Tất cả khâu chuẩn bị phẫu thuật đã sẵn sàng để bắt đầu, Diệp Cẩn Dao cũng thay xong đồ phẫu thuật. Chỉ là trong lúc mọi người lên dây cót cho cuộc chiến không khói súng này thì vị bác sĩ chính là đứng yên, bàn tay cầm dao khé run rẩy, mọi người cũng theo đó căng thẳng hơn mấy phần.

Diệp Cẩn Dao bỗng quỳ sụp xuống, khóc nấc lên, bờ vai run lên từng cơn theo tiếng khóc.


- Làm sao đây, chị không làm được! Tại sao chị lại vô dụng đến như vậy chứ?

Diệp Cẩn Dao ôm mặt khóc nấc không thôi. Diệp Thiên đứng im lặng từ nãy đến giờ cuối cũng cũng lên tiếng.

- Xin lỗi, là em cũng không có can đảm để một mình gánh vác trách nhiệm nên mới khiến chị phải cảm thấy tội lỗi như vậy!

Diệp Thiên ngẩng đầu giao phó mọi việc cho các bác sĩ khác, còn họ sẽ ở bên cạnh hỗ trợ.

- Lần đầu chúng tôi nhìn thấy hai vị đại lão như vậy, ngay cả Satan cũng đã rơi lệ.

Khi Diệp Thiên nói Đường Dạ sẽ không sao đâu bọn họ đều nhìn thấy nước mắt tuôn rơi trên gương mặt luôn mang dáng vẻ không màng thế sự của cô ấy. Cho dù đã bị khẩu trang che chắn nhưng giọng nói vốn phải lạnh buốt như băng lại bất giác trở nên yếu đuối đôi chút. Rõ ràng Diệp Thiên vẫn là dáng vẻ bình tĩnh giao việc cho họ như thường, nhưng họ đều nhìn thấy khóe mắt đỏ ửng của cô ấy.

Lần đầu họ thấy cảnh này, trong lòng không khỏi thất kinh, lại cảm thán: tình cảm của các vị đại lão giành cho nhau, rốt cuộc sâu nặng đến mức nào!

- Ừm, Dạ không sao đâu, chị đừng lo! Ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Chắc chị cũng sợ hãi nhiều rồi, mọi chuyện em và chị Cẩn Dao sẽ giải quyết. Chị cũng đừng nói cho ba mẹ, được không?

Diệp Thiên bình tĩnh an ủi Diệp Ly, cũng tiện nhắc nhở vài câu. Diệp Ly tất nhiên hiểu, cô cũng không có ý định nói cho ba mẹ hay người nào khác, chỉ làm họ thêm lo lắng. Lại nói nếu ba mẹ biết Đường Dạ xảy ra chuyện chắc sẽ ngất mất.

Vốn cô chỉ thấy trong lòng cứ mãi bất an, đứng ngồi không yên lên về trước xem. Không ngờ tới thật sự xảy ra chuyện. Cũng không lường trước sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Haiz, lẽ nào năm nay là năm vận hạn của em gái cô sao? Mới chưa tới nửa năm đã xảy ra tai nạn tới hai lần, nếu lần này không có Đường Dạ, không biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì nữa! Chỉ là Đường Dạ lại phải xui xẻo làm kẻ thế mạng thay.

- Diệp tiểu thư, cô ăn chút gì đi ạ! Từ lúc về cô đã khóc suốt rồi, giờ chắc đói rồi ha! Trước tiên phải lo bụng đã mới có sức làm chuyện khác, không phải người ta thường nói có thực mới vực được đạo sao?


Người giúp việc chân thành khuyên giải. Từ lúc có người đưa Diệp Ly về cũng đã giải thích đại khái mọi việc xảy ra, cũng nhờ người giúp việc trong biệt phủ đặc biệt chú ý Diệp Ly chút.

Diệp Ly gật đầu, nói cứ để đấy lát cô ăn còn cô ấy cứ đi làm việc của mình đi. Không bao lâu sau thì Diệp Ly nhận được video call của Cố Thiên Thành.

Diệp Ly chuyển đổi chế độ video call thành cuộc gọi thường mới bắt máy, lại điều chỉnh lại cảm xúc mới lên tiếng trả lời.

- Em sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?

Cố Thiên Thành hoài nghi, dò hỏi.

Diệp Ly sững người một lúc, tâm trạng dồn nén vì câu hỏi quan tâm này mà vỡ òa, nước mắt lại lần nữa lăn dài trên gò má. Qua một lúc, cô đè ép giọng xuống, trả lời.

- Không sao, cũng không có chuyện gì cả!

Lúc này Cố Thiên Thành đã chắc đến tám chín phần là đã xảy ra chuyện gì đó rồi. Anh và Diệp Ly đã bên nhau nhiều năm như vậy, anh còn không hiểu cô sao?

Nhưng Diệp Ly không muốn nói anh hỏi cũng như không.

- Ừm, anh nhớ em rồi! Chúng ta đã xa nhau 4 tiếng 54 phút rồi đó.

Cố Thiên Thành khéo léo đưa đẩy sang chủ đề khác. Nói chuyện một lúc lâu thấy tâm trạng Diệp Ly tốt lên mấy phần, Cố Thiên Thành âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cậu thiếu niên ở phòng thông tin chỗ Poseidon đứng ngay ngắn báo cáo.

- Tên tài xế đã chết rồi! Có lẽ họ là đề phòng trước việc chúng ta sẽ điều tra.

Poseidon nhíu chặt mi tâm đ ến mức có thể kẹp chết con ruồi, khó chịu.

- Đúng là gừng càng già càng cay mà!


Diệp Thiên vẫn ngồi xoay xoay cây bút trong tay, thích thú nghịch mãi không rời, qua một lúc lâu mới lên tiếng.

- Lưới trời lồ ng lộng, tuy thưa mà khó lọt. Mà nếu có lọt... vậy chỉ có chết!

Chiếc bút trong tay Diệp Thiên bị bóp vụn, từng mảnh vụn rơi xuống bàn thể hiện rõ sự bất mãn trong lòng cô. Ánh mắt Diệp Thiên sắc lẹm như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù, hệt như một con dã đói khát đang chờ đợi thời cơ vồ lấy con mồi.

- Neil, bây giờ, lấy danh nghĩa hoàng thái tử gửi lời hỏi thăm tới Mạc gia. Nhớ, thời gian là sáng mai và nhất định phải nhấn mạnh việc sẽ cho bác sĩ hoàng ra tới thăm khám cho vợ chồng Mạc phu nhân!

Diệp Cẩn Dao lạnh lùng nói. Hiện tại cô đã chẳng còn chút hứng thú chơi trò mèo vườn chuột với họ nữa rồi, động tới người của cô vậy chính là động vào quả bom sắp nổ.

 Thời cơ vừa đến...

  BÙM một tiếng

Thịt lát xương tan.

Trong hàng lang tối tăm, tiếng bước chân cộp cộp vang lên trong không gian trống vắng khiến người ta rợn tóc gáy.

Tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, bỗng dừng lại trước một của phòng làm bằng chất liệu cao cấp. Người đó vươn cánh tay ra nhẹ nhàng mở cửa, bước vào trong.

Bên trong phòng tăm tối chỉ có ánh trăng mập mờ chiếu sáng từ cửa sổ vài trong, tiếng tí tách từ túi truyền chảy xuống, tiếng máy điện tâm đồ và tiếng máy thở là những tiếng động duy nhất trong phòng.

Người bí ẩn kia nhìn xuống đôi vợ chồng mặt mày xanh xao trên giường bệnh một lúc, rồi xoay người lại gần chiếc túi truyền nước vẫn đang từ từ chảy kia, lấy từ trong túi áo blouse ra một chiếc kim tiêm chứa một chất lỏng màu xanh lam kì dị.

Chiếc kim tiêm từ từ từng chút được tiêm vào trong ống truyền nối với tay người đàn ông trên giường bệnh. Chất lỏng trong ống tiêm vừa được bơm vào hết, người kia liền dứt khoát rút ông tiêm ra đi đến chỗ túi truyền của người phụ nữ, lấy một chiếc ống tiêm khác từ túi ra, lặp lại hành động ban nãy.

Xong xuôi, liền rời đi. Hắn vừa ra đến cửa, đôi vợ chồng trong phòng liền lên cơn co rút kịch liệt. Nhịp tim hiện trên điện tâm đồ cũng tăng nhanh đột ngột.

Chuông báo động réo liên tục, kinh động đến các bác sĩ trong bệnh viện. Người bí ẩn kia nhanh chóng rời đi, hắn lập vào một góc khuất chờ đợi các bác sĩ chạy qua mới bình tĩnh như không rời đi.


Bình luận

Truyện đang đọc