MẬT NGỌT PHA CHÚT PHÈN CHUA


Cầm trên tay bức thư từ biệt cảm xúc sẽ ra sao?
Lòng đau như thắt lại, con tim đang yêu không chịu nổi sự đả kích này mà đớn đau, nó đau vô cùng.

Lục Cảnh Sâm, chúng ta kết thúc tại đây đi! Xin lỗi, em đã đem lòng yêu người đàn ông khác mất rồi!
Nét chữ đẹp đẽ đập thẳng vào mắt hắn, sống mũi hắn bắt đầu cay cay, khoé mắt đỏ ửng, con mắt hằn lên vệt đỏ ngầu.

Một tay hắn vò nát bức thư từ biệt tay còn lại siết chặt sợi dây chuyền tình yêu, kỷ vật hắn đã tặng cho người con gái mình yêu suốt ba năm qua.

Nhưng hôm nay, hắn sốc đến lỗi hồn lìa khỏi thân xác, không tin vào những gì đang diễn ra.

Hắn không ngờ người con gái hắn yêu lại để lại lời nhắn chia xa, không để cho hắn kịp phản ứng ra mọi chuyện.

"Đừng mà...!đây...!em đang đùa đấy sao? Tôi không cho phép chuyện này xảy ra."
Ngày mai hắn sang Mỹ công tác một thời gian, tưởng chừng sẽ xong xuôi mọi công việc để ở cạnh bên người con gái mình thương, ai ngờ đâu vào đêm hắn chuẩn đi công tác lại nhận được bức thư tay của cô ấy.

Lục Cảnh Sâm không chịu nổi sự đả kích, hốc mắt hắn đỏ hoe như muốn rơi lệ, tay siết chặt thành nắm đấm, siết chặt đến nỗi hiện rõ đường gân xanh trên mu bàn tay.

Hắn không thể nào ngồi yên được nữa, tức tốc vội khoác trên mình chiếc áo vest mà chạy vội ra ngoài.

Tâm trí của Lục Cảnh Sâm hiện tại rất rối, đọc bức thư tay của cô gái hắn chỉ sợ bản thân đến muộn vài bước thì sẽ đánh mất người mình thương.

Lục Cảnh Sâm không bận tâm đến ngoài trời đang mưa lớn lập tức lao như tên lửa đến chỗ để xe, tức tốc lái xe rời khỏi biệt thự.

Khi hắn lái xe vừa rời khỏi, phía cửa nhà xuất hiện một người phụ nữ trung niên.


Bà ta nhìn bóng xe vừa khuất dạng trong cơn mưa, đường cong bờ môi nở rõ, nhếch lên một nụ cười đắc ý.

Lục Cảnh Sâm đến nơi người yêu mình hiện đang sinh sống.

Hắn không quản trời đang mưa rơi như trút mà đứng trước cửa nhà, nhưng có điều căn phòng đó đã khoá cửa, ổ khoá vẫn đang đọng lại từng giọt nước mưa.

Hắn tuyệt vọng khuỵu gối xuống, ngửa khuôn mặt đẹp trai hứng chịu từng giọt mưa rơi đập, hai tay siết chặt lại mà hét to lên.

"Aaaaa!"
Tiếng vọng vang lên dưới cơn mưa như đang muốn gột rửa đi một tấn tâm trạng sầu bi đang tồn đọng trong trái tim tuyệt vọng này.

Đau lòng lắm!
Rất là đau...!
Còn gì đau hơn hai chữ "chia tay" này chứ...!
Có nỗi đau nào đau hơn khi người mình yêu đột ngột nói lời chia tay mà chính bản thân mình không biết lý do tại sao.

"Lâm Phi Đào!"
Lục Cảnh Sâm gọi tên người con gái hắn đem lòng yêu dưới cơn mưa, toàn thân hắn từ đầu đến cuối ướt như chuột lột.

Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao em lại chia tay? Tại sao? Lý do vì cái gì? Hả?
Đáp lại lời tuyệt vọng của Lục Cảnh Sâm chỉ là tiếng mưa rơi và tiếng gió vù vù làm lay động những tán lá ven đường.

Trên nền trời đen khịt thi thoảng xuất hiện những tia chớp làm sáng bừng một khoảng trời trong giây lát.


Ở dưới nền gạch ướt át, người đàn ông vẫn quỳ gối trước căn phòng, anh ta đang chờ đợi, chờ đợi một bóng hình thân quen trở về.

Nhưng đợi mãi, đợi mãi...!bóng hình thân quen ngày nào không có xuất hiện, trước mặt hắn vẫn còn là bóng tối mờ mịt, cơn mưa mát lạnh đầu mùa thu.

Có phải mùa thu là mùa chia xa? Lá cây xa lìa cành cây cũng giống như lòng người đổi thay, ruồng bỏ một trái tim nguyện yêu suốt kiếp của một kẻ đáng thương.

Hắn vẫn đứng đây chờ cô, nhưng chờ đợi hoài mà không thấy cô gái ấy trở về.

Nếu như con người ta đã thay lòng đổi dạ rồi thì bản thân mình còn gì để níu kéo lại cô ấy?
Có địa vị, có danh tiếng, có tiền tài, có trong tay một sản nghiệp kế thừa từ người cha.

Hắn có tất cả chỉ cần những thứ hắn muốn, nhưng người hắn yêu lại không hẹn mà chia xa.

Lục Cảnh Sâm thiết nghĩ sẽ nắm gọn trong tay trái tim của cô gái nhưng không hiểu sao lại bị đánh mất giữa chừng khi hắn đang trong độ tuổi đẹp nhất, thành công nhất.

Ấy chính là độ tuổi hai mươi tám!
Lục Cảnh Sâm như đã nghĩ thấu được lòng dạ người đổi thay, hắn cất tiếng cười thê lương vang vọng một khoảng trống.

Đồng thời trên nền trời rực sáng lên, những tia chớp giăng tơ một không gian rộng.

Hahaha, thật nực cười! Phụ nữ các người đều dối trá thay lòng đổi dạ nhanh như vậy sao?"
Hôm qua còn mỉm cười, hôm nay nói những lời mật ngọt yêu thương, ngày mai đã nói lời chia tay, không từ mà đã biệt tăm!
Đào, em dám rời bỏ tôi sao? Vậy thì hãy trốn cho kỹ đừng để tôi tìm được ra em, bằng không lúc đó đừng trách tại sao tôi vô tình!

Ở một nơi khác, có một người con gái đang mang một tấn tâm trạng sầu bi.

Cô gục mặt vào đầu gối khóc nức nở, toàn thân dầm mưa ướt sũng, bộ váy trắng bó chặt lấy thân hình hoàn mỹ của cô, trên lưng để lộ ra vết thương chằng chịt ứa ra máu hoà loãng cùng cơn mưa dữ dội.

Đào Đào, đừng buồn nữa! Hai người nên kết thúc tại đây, đừng vì tình yêu mà để bản thân mình bị dày vò.

Lâm Phi Đào không bận tâm đến lời nói đó, cô vẫn khóc nức nở dưới cơn mưa đang trút xuống.

Cô đang khóc để cơn mưa này rửa trôi đi nỗi đau trong tim của mình, nhưng không hiểu sao, càng khóc cô cảm thấy tim mình đau nhưng ngàn con dao vô hình đâm xuyên qua.

Cậu đã chịu khổ nhiều rồi, rời xa hắn ta thì bà ta mới tha thứ cho chúng ta!
Vẫn là lời nói an ủi như ban nãy, lời nói buồn bã xen lẫn nỗi uất ức nghẹn ngào.

Cánh tay vẫn còn vết xước rỉ ra máu chạm nhẹ vào đôi vai đang run rẩy của Lâm Phi Đào như đang chấn an nỗi buồn tủi của cô.

Phi Phi, mối tình đầu trải qua gần ba năm của mình cứ kết thúc như vậy ư? Mình...!mình không thể nào quên đi được anh ấy...!
Lâm Phi Đào bất giác nức nở lên tiếng.

Mối tình đầu của cô phút chốc tan thành mây khói chỉ vì lý do gia thế của mình không bằng người mình yêu ư?
Hai người tình nguyện đến với nhau cơ mà, vậy sao người đó lại nhẫn tâm ép cô phải nói lời chia tay với người cô yêu? Thật là nhẫn tâm không có tính người!
Vy Tố Phi nhẹ nhàng ôm từ phía sau lưng cô, lấy tấm thân không bị đả thương của mình đội mưa che đi vết thương trên lưng của Lâm Phi Đào, tránh cho hạt mưa nặng hạt rơi đập mạnh vào miệng vết thương.

Khóc nhiêu đó là đủ rồi! Cậu đã khóc ở dưới mưa gần hai mươi phút rồi đó! Khóc như vậy có giải tỏa được nỗi buồn của cậu đâu, chỉ khiến cho cậu thêm phần tổn thương."
"Hãy về nhà cùng mình, quên đi tất thảy những thứ được gọi là tình yêu, hãy cùng mình làm lại cuộc sống đơn thuần của một người con gái mới lớn.

Còn hơn ba tháng nữa là đến kì thi tốt nghiệp rồi, đừng để chuyện riêng của cá nhân mà ảnh hưởng đến cuộc thi quyết định con đường trưởng thành của mình.

Vy Tố Phi không cầm được nước mắt nữa rồi, đôi mắt của cô đã đỏ hoe, giọt lệ mặn chát tuôn trào ra khỏi hốc mắt, hoà loãng dưới cơn mưa tầm tã đang trút xuống.


Đào Đào, nghe mình đi! Mạnh mẽ lên, đừng để bản thân mình yếu đuối! Nhất định..."
Không một lý do gì mà nói lời chia tay trái tim Lâm Phi Đào đớn đau không kém phần.

Đây là mối tình đầu của cô, sao cô có thể lỡ để nó kết thúc trong một nốt nhạc cơ chứ? Nhưng số phần của cuộc đời cô không cho phép, nếu còn ở bên cạnh anh ấy, cô cũng chẳng được vui vẻ gì đâu.

Cô từ bỏ tấm chân tình không phải do lòng dạ cô thay đổi, cũng không phải anh ta phũ phàng với cô, mà do một thế lực khác hiên ngang hiện diện, chèn cô phải rời xa anh ta.

Mưa cũng là những giọt nước mắt.

Đàn ông sẽ không bao giờ hiểu được trong những giọt nước mắt chứa đựng bao nhiêu tình cảm và suy nghĩ phức tạp của phụ nữ, cũng không bao giờ hiểu được khi chia tay phụ nữ khóc phần nhiều là vì chính bản thân họ.

Vì những lời thề non hẹn bể yếu ớt.

Vì nỗi đau và sự tuyệt vọng tràn ngập trong lòng.

Vì sự phẫn nộ cho cái giá đã bỏ ra không đáng có.

Vì tương lai mờ mịt và bất định.

(Trích "Nghe nói anh yêu em" của Thuấn Gian Khuynh Thành)
Chia tay trong sự thương tích, trút nỗi uất ức này dưới cơn mưa rào đầu mùa.

Từng hạt mưa lạnh lẽo rơi xuống tựa hồ như đang rửa trôi đi nỗi đau da thịt, rửa trôi đi giọt nước mắt sầu bi, rửa trôi đi trái tim biết yêu của người con gái.

Mưa trút xuống ào ạt từng đợi hệt như đang gột rửa đi tất thảy sự đau thương mất mát của người thiếu nữ, để cho cô có thể trở lại cuộc sống ban đầu.

Chưa từng biết rung động từ ánh nhìn đầu tiên, chưa từng biết nhớ nhung một người, chưa từng nói yêu một ai...!tất cả đều quay lại điểm xuất phát từ đầu..


Bình luận

Truyện đang đọc