MẠT THẾ CHI KHÔ LÂU NẮM QUYỀN

Edit: Cu

Dưới tình huống hai chọi một, đi bên trái là điều tất nhiên, Phương Lập Hiên nhún vai một cái, kỳ thực thì đi bên nào cũng không vấn đề gì, mấu chốt là phải ngáng chân Cao Sóc.

Xe chạy được một đoạn, đường hẹp hẳn lại, xa xa có một ít nông trại lọt vào tầm nhìn, mà xe cộ thì không có cách nào để qua, hình thể Mèo Bự bự như vậy, mà vẫn bị An Tử Lâu cố chấp nhét vào xe, khó chịu muốn chết, xe vừa dừng liền chạy biến ra ngoài.

An Tử Lâu nhảy xuống xe, không biết móc từ đâu ra một viên tinh hạch ném ra xa, Mèo Bự lập tức dùng tốc độ nhanh như một con báo nhảy lên, vồ một cái, ngậm tinh hạch chạy về, sau đó đem tinh hạch đặt vào lòng bàn tay An Tử Lâu, chờ An Tử Lâu cho ăn mới ăn, mọi người thấy cảnh này cạn hết cả lời, mày là hổ đó, không phải chó đâu, có một chút tôn nghiêm của một con hổ đi chứ.

Đi bộ không lâu, trong mắt La Dật và Lâm Thanh bắt đầu lóe lên ánh sáng lấp lánh, không ngừng nhìn bốn phía xung quanh, như là đang tìm gì đó, Cao Sóc âm thầm ghi nhớ trong lòng, xa xa bỗng truyền đến một tiếng gào kì quái, nghe như tiếng tru của sói, nghe kĩ thì lại thấy không giống, trong mắt Lâm Thanh và La Dật lóe lên vẻ vui sướng.

“Dường như phía trước có chuyện gì đó, mọi người cẩn thận một chút.” Cảm thấy sóng năng lượng truyền tới từ phía xa, Tiếu lên tiếng nhắc nhở mọi người.

“Mọi người chớ vội, để tôi đi dò đường.” An Tử Lâu tung người lên lưng Mèo Bự, cũng không cần cậu dặn, Mèo Bự dậm dậm chân, chạy về phía trước nhanh như chớp.

Cậu nói mấy lời này người khác không cảm thấy gì, Cao Sóc lại nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy có gì đó quai quái, Lâm Thanh và La Dật thấy An Tử Lâu vọt về phía trước, trong lòng quýnh lên, cũng chạy theo.

Xa xa có một con thú biến dị đang đuổi theo một người, nhìn tốc độ của con thú biến dị kia, nhiều lắm cũng chỉ cấp hai, mà người kia bước chân lảo đảo, trên người có mùi máu, mà thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, nhiều lần trong lúc thú biến dị chuẩn bị cắn được hắn, hắn dùng một góc độ khó mà tin được tránh thoát, thậm chí, trong tay còn cầm một khẩu súng, tạo chút trở ngại cho con thú biến dị.

Vào lúc này mà còn dùng súng, chắc chắn là người bình thường, mắt thấy hắn sắp vào miệng thú biến dị, Mèo Bự mang An Tử Lâu vọt tới bên cạnh, người còn chưa đến, gạch đã đi trước, cậu lấy viên gạch ra từ không gian ném về phía trước, viên gạch vẽ ra một độ cong hoàn mỹ, đập mạnh vào đầu con thú biến dị, đập đến nỗi trán nở hoa, máu tươi và óc bắn tung tóe đầy đầu đầy mặt.

Thế bay của gạch không giảm, tiếp tục phóng về phía trước, An Tử Lâu dựa vào đầu Mèo Bự một chút, xoay mình một cái trên không, rơi xuống đất, đã đỡ được cục gạch, đẹp trai đến nỗi lóa mắt một đống người, An Tử Lâu xoay người, tay phải ôm tay trái, ôm quyền cười với người này, nói: “Vị huynh đài này có khỏe hay không?”

Bất thình lình nghe được câu như thế Tống Thành Vũ ngẩn hết cả người, vậy mà cũng ôm quyền đáp lại: “Đa tạ huynh đài cứu giúp.”

“Đâu có đâu có.” An Tử Lâu quơ quơ viên gạch trong tay, bộc lộ ra biểu cảm hào hùng vạn trượng: “Ra tay trượng nghĩa là bổn phận của ta, huynh đài chớ có khách khí.”

Nguyên bản Tống Thành Vũ đang bị thương nên có chút mơ màng, gặp cái cảnh này, có chút bối rối, trố mắt nói: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ mình xuyên không?” nói xong câu này liền lăn đùng ra đất.

Lúc La Dật và Lâm Thanh dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, thấy An Tử Lâu đã cứu được người, chần chừ một lúc một trước một sau đem người đỡ dậy, ánh mắt chạm nhau, đều hận không thể đem đối phương ném đi, cơ mà người đang nằm trên đất này là một trong mười đại cao thủ, mặc dù bây giờ vẫn chưa thức tỉnh dị năng, mà chắc chắn là loại có tài cao nhưng phát triển muộn, sau này dị năng thăng cấp còn nhanh hơn cả tên lửa, ném xa người của cả thế giới này.

“Hay là để tôi đến giúp anh ta băng bó vết thương thôi, tay chân cậu vụng về chỉ sợ là không làm được chuyện này.” Lâm Thanh làm bộ lơ đãng đụng vào La Dật một chút, sau đó lấy ra nước sạch và băng gạc, La Dật vốn là người ít nói, nhưng hắn thuộc phái hành động, đoạt người từ trong lồng ngực Lâm Thanh về, Lâm Thanh ôm vô cùng chặt, không cẩn thận một xíu, áo khoác có chút rách nát của người kia vị xé thành hai nửa.

Lâm Thanh giận, cũng quên mất người này đang bị thương, túm chặt lấy chân người này, trên mặt còn mang theo nụ cười, mở miệng nói không phát ra tiếng với La Dật: “Mày thả tay ra cho tao!”

La Dật đưa lưng về phía sau, ỷ rằng mọi người ở xa không nhìn thấy rõ hành động của hắn, tay nắm tay Lâm Thanh hơi dùng sức một chút, một tia sét tím truyền qua, phải biết rằng dị năng hệ sấm sét là dị năng quần công tốt nhất, cùng trúng chiêu với Lâm Thanh, là Tống Thành Vũ bị bọn họ tóm lấy, Tống Thành Vũ đang ngất xỉu mà cả người cũng run lên, mê man mở mắt ra.

Tay Lâm Thanh tê rần, mà hắn vốn dùng sức rất mạnh, cứ buông ra như thế, lảo đảo ngã về sau, roẹt một tiếng, hắn cầm nửa cái ống quần của Tống Thành Vũ, Tống Thành Vũ còn có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác nhìn nửa người trên để trần và một nửa cẳng chân, Cao Sóc đi tới bên Tống Thành Vũ ném cho một ánh nhìn đồng tình, ho nhẹ một tiếng, nghe được âm thanh của hắn La Dật và Lâm Thanh thu hồi hành động, nghiêm túc băng bó cho Tống Thành Vũ.

Chờ tất cả mọi người đều tới, An Tử Lâu sờ sờ mũi, chậm rãi bước lên trước mỉm cười nói: “Trời cũng tối rồi, không bằng chúng ta tìm một nông trại để nghỉ ngơi, dù sao vị huynh đài trên đất đây đang bị thương, không biết ý của chư vị thế nào?”

“…” Mọi người ai cũng có biểu cảm chuyện quái gì đang xảy ra, cứng họng không còn lời nào để nói.

Mà Lục Thiến Nhi hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cô đĩnh đạc bước lên trước nói: “Anh An nói rất đúng, chúng ta nghỉ ngơi một lúc, vừa hay tôi cũng đang đói.”

Cao Sóc liếc mắt nhìn tình địch một cái, thôi, bây giờ vẫn chưa phải thời cơ tốt để giải quyết việc này, quan trọng là xương nhỏ nhà hắn, bị làm sao vậy? Hắn đi lên còn chưa kịp nói, An Tử Lâu đã ôm quyền nói với hắn: “Boss, khi nào dùng bữa đây, tôi đói.”

“Nói chuyện tử tế.”

Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên đầu An Tử Lâu, An Tử Lâu sờ sờ đầu lui ra phía sau hai bước, khó hiểu nói: ‘Boss, sao anh đánh tôi?”

Cao Sóc nhịn không được đỡ trán thở dài một tiếng, liền đem Tôn Dương vẫn luôn trốn sau lưng Dư Khôn ra hỏi: “Tôn Dương, vừa nãy ở trên xe, các cậu xem cái gì?”

Tôn Dương im lặng mở laptop, đưa Cao Sóc nhìn nói: “Anh Sóc tự anh xem đi, em đâu ngờ rằng Tiểu Lâu bỗng nhiên sử dụng kỹ năng cosplay.”

Cao Sóc liếc nhìn tiêu đề trên lap, [Sở Lưu Hương truyền kỳ], nhìn An Tử Lâu bước đi tao nhã như một quý công tử, hắn bỗng không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng chỉ khô khan nói một câu: “Đem mấy bộ phim này xóa hết, ngay lập tức.”

Vì vậy, Tôn Dương lại bị tầm mắt nghiêm nghị lạnh lùng của boss nhà mình bắn phá một lần, hắn xóa phim trước mặt Cao Sóc, thừa lúc đối phương không chú ý, lặng lẽ để lại một ít, so với ánh mắt giết người của boss, hắn càng sợ cái bộ xương đem người đánh gần chết rồi treo lên cây hơn, mỗi lần An Tử Lâu bảo hắn làm gì, đều vô cùng chờ mong hắn không làm, nói gì mà gần đây không có treo người lên cây rồi các loại, muốn làm như vậy quá đi.

Cái tên này có bao nhiêu kiên trì với việc đem người treo lên cây vậy!!!

Ở lại một nông trại được coi như khá sạch, mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi, Tống Thành Vũ được băng bó vết thương cẩn thận ngồi trong góc, Lâm Thanh vì lấy lòng hắn, không chỉ đổi cho quần áo mới, còn cố ý tìm túi ngủ, tuy rằng trên người Tống Thành Vũ có vết thương, lại không một ai có ý kiến phản đối cứu hắn, mấy người đang ngồi không có một ai là con gà nhớt, dù người này biến thành zombie lúc này, giải quyết một con zombie cấp thấp, chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Đàn em có dị năng không gian của Lục Thiến Nhi đang sắp xếp lại đồ ăn, nghe theo Lục Thiến Nhi chỉ đạo, lấy một đống đồ ngọt đặt lên bàn.

Lục Thiến Nhi bước đến trước mặt An Tử Lâu vẫn còn đang cosplay, cái câu người yêu trong mắt hóa Tây Thi quả thật không sai, lúc đầu chỉ vì nhan sắc của An Tử Lâu đã thích, nói gì đến màn anh hùng cứu mỹ nhân lúc trước, nhìn An Tử Lâu đang lôi kéo Tôn Dương đang thống khổ, cô càng nhìn càng thấy thích: “Anh An, em có chuẩn bị một ít đồ anh thích ăn, anh có thể cùng em ăn bữa cơm này được không?”

Nghe xong lời cô An Tử Lâu chậm rãi đứng lên, bày ra một bộ dáng phong lưu tiêu sái, nói với Lục Thiến Nhi: “Mỹ nữ có lời mời, há gì lại phải chối từ, nếu có thêm rượu thì lại càng hoàn mỹ.”

“Có rượu, nhưng mà chỉ là bia có độ cồn không nhiều, anh An đừng ghét là được.” Hoàng tử Bạch Mã nhận lời mời của mình, hạnh phúc quá, Lục Thiến Nhi vô ý thức nói theo điệu của An Tử Lâu, hai người càng nói càng thấy quái, người xung quanh đều nhìn họ như là hai kẻ dở hơi.

Nguyên bản Cao Sóc cho rằng An Tử Lâu sẽ từ chối, nào biết xương nhỏ nhà hắn lại nhanh nhẹn đi theo Lục Thiến Nhi, mặt hắn đã đen nay lại càng đen hơn, Trình Phỉ Phỉ nhẹ nhàng gõ Cao Sóc, nhỏ giọng nói: “Boss, phu nhânđoàn trưởng tương lai đã bị người lừa đi mất rồi, anh cứ nhìn thế thôi à?”

“Đúng rồi, anh Sóc, ngày ngày anh đều ở bên Tiểu Lâu, sao vẫn còn chưa tán được người ta? Bây giờ tình địch đã xuất hiện rồi, nhỡ đâu Tiểu Lâu phát hiện ra kỳ thực mình thích phụ nữ, anh Sóc anh chỉ còn nước khóc thôi.”

“Im miệng, ăn cơm.” Đôi đũa trong tay Cao Sóc bị bẻ làm đôi, hắn cảm thấy, mình cần tìm một lúc nào đó nói rõ ràng với xương nhỏ nhà hắn, không cần nói gì nhiều, ít nhất tâm ý đã xác định được rồi thì phải thông báo cho đối phương, hắn không hề e dè đi qua, ngồi cạnh An Tử Lâu.

An Tử Lâu đang rất vui, hành hiệp trượng nghĩa một lần, có nhiều đồ ăn ngon như thế, quá là tốt, Lục Thiến Nhi ân cần gắp đồ ăn cho cậu, rót tràn một ly rượu, tay trái ăn đồ ăn, tay phải nâng rượu, An Tử Lâu rung đùi đắc ý nói: “Rượu ngon trên tay, lại có mỹ nữ làm bạn, phải uống cạn một chén lớn.” Dứt lời uống cạn hết ly.

Tôn Dương không nhịn được cười khùng khục, vừa cười vừa đập vai Dư Khôn, tiếng nói đứt quãng tràn ra từ giữa tiếng cười, “Cậu ta thật sự… Ha ha… Có biết… Mấy lời này… Có ý nghĩa gì không… Ha ha……”

“Anh An, anh có bạn gái không?” Mấy cô gái còn sống sót trong tận thế đều là những người vô cùng thẳng thắn, thích thì phải nói, nếu không một ngày nào đó lỡ chết dưới vuốt zombie tâm ý của mình người ta chẳng biết, thì tiếc biết bao nhiêu, ít nhất thì Lục Thiến Nhi cho là vậy.

An Tử Lâu vừa ăn vừa lắc đầu, tuy rằng không biết bạn gái là gì? Nhưng nhưng mà sự thật thì cậu không có, ánh mắt vô tình liếc qua Cao Sóc, như là giờ mới biết hắn ngồi cạnh mình, đem miếng bánh ngọt còn dư lại cuối cùng bẻ một mẩu ra, là một mẩu thật, chỉ bằng một đồng tiền xu thôi, vô cùng lưu luyến đưa cho Cao Sóc, nhanh chóng đem chỗ còn lại nhét vào miệng, hành động này làm Cao Sóc hơi hơi xuôi xuôi một chút.

Trong mắt Lục Thiến Nhi lóe lên sự vui mừng, liếc nhìn Cao Sóc, nhớ tới mấy lời đồn trong căn cứ, lại hỏi: “Vậy anh có bạn trai chứ?”

An Tử Lâu lại lắc đầu, uốn hết rượu trong ly, ánh mắt đã có chút mơ màng, cơ bản là cậu chưa uống rượu bao giờ, uống hai chai bia vào là đã thấy quay quay, váng đầu hoa mắt, cái cảm giác này rất quái lạ, Cao Sóc càng nghe Lục Thiến Nhi nói, càng thấy không ổn, câu tiếp theo trăm phần trăm là tỏ tình, tuyệt đối không thể để đối phương nói ra.

Ý nghĩ này vừa mới bật ra trong đầu, người đã hành động, bỗng nhiên kéo An Tử Lâu lên sải bước bước ra ngoài, không thèm để ý đến tiếng gọi của Lục Thiến Nhi, An Tử Lâu nấc bia, mơ mơ màng màng bị Cao Sóc kéo đến góc tường, nghiêng đầu tò mò nhìn Cao Sóc.

Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng kia, tràn ngập hình bóng của mình, trong lòng Cao Sóc mềm nhũn, duỗi hai tay khoát lên bả vai An Tử Lâu, nhìn thẳng vào đôi mắt kia, trịnh trọng nói: “Tiểu Lâu, anh thích em.”

“Ừm, tôi cũng thích boss lắm.” An Tử Lâu trả lời rất nhanh, cậu tất nhiên là thích boss rồi.

Tất nhiên Cao Sóc biết thích trong lời của An Tử Lâu khác hẳn với thích của mình, hắn kiên trì giải thích: “Thích của anh khác với thích của em, anh yêu em, yêu, em đã hiểu chưa?”

“Yêu?” Trong đôi mắt đen láy lóe lên nghi hoặc, chớp chớp, sau đó tránh ra, nghiêm túc nói với Cao Sóc: “Em yêu anh yêu đến đau lòng!”

“Em?” Trái tim Cao Sóc đập mạnh một cái, chẳng lẽ người thanh niên trước mắt này có thể hiểu ý hắn, quá mức hạnh phúc.

Cao Sóc không nói gì làm An Tử Lâu không vui, cậu nhắc nhở: “Đáng ra anh phải nói em đau anh cũng đau, sau đó một người đẹp trai như tôi, sẽ cứu vớt kẻ vừa mập vừa sưng như anh.”

“…” Tất cả tình cảm dạt dào hóa thành mây khói ngay lúc đó, đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Lãnh Dạ, đại não của dị năng giả cấp bốn Cao Sóc trống không trong nháy mắt, hô hấp cũng ngừng mất một giây như thế, mặt đen ngang ngửa Bao Công.

Bóng ma tâm lý bao phủ tâm hồn đoàn trưởng Cao trong phút chốc!!!

“Boss sao anh không nói, em đau, anh cũng đau! Em đau, anh đau hơn! Anh đau lòng đến sắp chết rồi… Á…”

Mắt thấy An Tử Lâu còn đang lải nhải mấy cái khó hiểu, Cao Sóc liền hành động, hắn nâng khuôn mặt tinh xảo của thanh niên lên, cúi người dùng miệng ngăn lại lời thanh niên đang nói, mới đầu chỉ là đụng nhẹ, mà cảm xúc mềm mại kia quá tốt, đến nỗi hắn không có cách nào dừng lại, đầu lưỡi cạy mở bờ môi luồn vào, giữa mùi vị đặc biệt của thanh niên có lẫn mùi rượu ngọt ngào.

Hắn say mê trong đó, làm nụ hôn này sâu hơn, hônvô cùng thành kính và trịnh trọng, hắn hi vọng thanh niên có thể cảm nhận được, e rằng hắn làm những chuyện này thanh niên cũng chẳng hiểu được, nhưng hắn vẫn đem tình cảm chân thật nhất gửi vào nụ hôn này, hôn vô cùng cẩn thận, môi răng tương giao, trong lúc hô hấp hơi thở quấn quít, cơ thể ấm áp của thanh niên nằm trong ngực, nếu thời gian có thể dừng ở giây phút này thì thật tốt biết bao, nhận ra động tác đẩy của thanh niên, hắn vòng đôi tay cứng như sắt ghì cứng thanh niên trong ngực, hôn càng ngày càng kịch liệt.

Đến tận cả mình cũng thở không nổi, Cao Sóc mới buông người trong ngực ra, hắn thở hì phò nhìn thanh niên, phát hiện hô hấp của đối phương không hề bị loạn, cười cười bất đắc dĩ, xoa xoa đỉnh đầu thanh niên nói: “Tiểu Lâu, vừa nãy làm chuyện này, chỉ có thể làm với người mình yêu, em có hiểu không?”

“Đã hiểu!” Lúc An Tử Lâu nói có chút líu lưỡi, Cao Sóc nhìn kỹ, phát hiện ra ánh mắt thanh niên đã mơ hồ, đôi mắt đã tan rã, hơn nữa gò má vẫn đang ửng hồng, mới phát hiện ra là thanh niên đã say rồi, hắn thở dài một tiếng, cho nên nói, vừa nãy sao hắn lại nóng đầu đi tỏ tình, ít nhất phải đợi thanh niên hiểu nó là cái gì mới đi nói.

An Tử Lâu say thật, bây giờ ý thức cũng đã biến mất, hắn chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, vô cùng không thoải mái, vì vậy, liền biến thành xương khô, vung tay đem quấn áo xé thành mảnh vụn, kẽo kẹt nhảy lên.

Cao Sóc nhanh chóng kéo cậu lại dùng giọng ra lệnh nói: “Vào không gian đi!”

Vừa vào không gian An Tử Lâu liền bay nhảy khắp nơi, bộ xương khô vàng kim rải rác khắp nơi, lúc thì tách thành mười khối xương, lúc thì cầm chân trái lấy đùi phải làm thành thành tư thế kéo nhị, xương đùi ma sát với nhau tạo thanh âm thanh chói tai, Cao Sóc quả thực là dở khóc dở cười.

Chơi một hồi là thấy chán An Tử Lâu liền đâm đầu vào trong hồ, đem hồ nước xanh ngắt làm tung tóe bọt nước, bỗng nhiên vọt từ trong nước ra, chạy về phía Cao Sóc kêu lên: “Boss, giúp tôi tắm!”

Đập vào mắt là cơ thể khỏe khoắn và làn da lộ ra ngoài của thanh niên, vai rộng eo thon chân dài, giọt nước lướt theo đường cong chảy xuống dưới, Cao Sóc chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, chỗ nào đó ở dụng dưới bắt đầu ngóc đầu, hắn gian nan rời mắt, bây giờ hắn không có ngượng ngùng, mà sợ nhìn nhiều nhiều thêm chút hắn sẽ hóa thân thành sói, mà đáng tiếc thanh niên không cho hắn cơ hội bình ổn tâm tình, bổ nhào vào trong ngực hắn, ánh mắt dừng lại ở đầu vai trắng nõn của thanh niên, mấy giọt nước lấp lánh đang đong đưa trên đó, như là đang khiêu chiến sự kiên nhẫn của hắn, Cao Sóc nhịn không nổi hôn lên, sau đó, hắn hôn phải một mảnh lạnh lẽo.

Trong lòng của An Tử Lâu, tắm tự nhiên là phải tắm cho bộ xương cậu âu yếm, cho nên, sau khi nói xong câu đó, An Tử Lâu liền biến thành một bộ xương khô, chờ boss tắm giúp.

Cao Sóc ôm bộ xương tâm tình phức tạp!

Một bên khác thấy hai người lâu lắm rồi mà chưa trở về, Tôn Dương và Trình Phỉ Phỉ muốn xem kịch vui lén lút chạy ra ngoài tìm một vòng, sau khi tìm thấy quần áo An Tử Lâu nằm trên đất, Trình Phỉ Phỉ giơ ngón cái lên nói: “Boss quả thật là đàn ông đích thực.”

Tôn Dương cũng khen: “Boss thật là trực tiếp.”

Quay đầu lại nhìn Lục Thiến Nhi cô đơn đứng phía sau họ, Trình Phỉ Phỉ bước đến vỗ vỗ vai cô an ủi: “Hai tên cẩu nam nam kia đã sớm xác định đến cuối đời rồi, đừng buồn, em gái, tận thế nhiều đàn ông thế, tôi đây cũng không tin tên đàn ông tốt nào cũng là gay.”

Làm một đoàn viên, nói đoàn trưởng mình như thế có được hay không? Tôn Dương phun tào trong lòng.

“Đoàn trưởng Cao và anh An là loại quan hệ đó thật sao? Lời đồn là thật?” Trong mắt Lục Thiến Nhi đong đầy nước mắt, đây là mối tình đầu của cô, lần đầu thích một người, đối phương đã có người mình thích mất rồi.

“Thật ngang ngửa trân châu!” Trình Phỉ Phỉ không thèm đếm xỉa đến tương lai của đoàn trưởng nhà mình, “Cô không cảm thấy bọn họ rất xứng đôi à? Đặc biệt là lúc bọn họ đứng chung, dù không nói câu nào, mà bầu không khí đó cũng không có chỗ để chúng ta chen chân.”

Lục Thiến Nhi suy nghĩ một lúc, yên lặng gật đầu, Trình Phỉ Phỉ hào phóng đưa tay qua, mở tay ra trong đó có một viên kẹo, cô ngẩn ra, Trình Phỉ Phỉ cười nói: “Cho cô kẹo, ăn rồi sẽ không thấy buồn nữa, đây là Tiểu Lâu cho tôi, phải biết rằng bọn tôi biết nhau lâu như thế, đây là thứ duy nhất cậu ấy cho tôi, nhìn cô khó chịu như vậy, sau khi về tôi giới thiệu cho cô mấy người đàn ông tốt, đoàn lính đánh thuê Lãnh Dạ chúng tôi toàn đàn ông tốt thôi.”

“Thế sao cô vẫn còn độc thân?” Lục Thiến Nhi hỏi.

Mọe, còn tâm sự tiếp được hay không? Có người đạp thẳng vào cái chân đau của người khác thế à? Tay Trình Phỉ Phỉ nắm chặt lại, kẹo trong tay biến thành bột phấn biến mất theo gió.

Sau khi An Tử Lâu tỉnh rượu, đã qua mất mấy tiếng, làm Cao Sóc vui đó là, cái tên này không chơi cosplay nữa, sau khi hai người trở về, đón nhận rất nhiều ánh mắt mờ ám của mọi người, An Tử Lâu không hiểu nổi hàm nghĩa trong đó, mà Cao Sóc thì sao lại không hiểu cho được, trời mới biết mấy tiếng đồng hồ liền hắn ở cùng với một bộ xương khô.

Hai mắt Phương Lập Hiên như đèn pha, đánh giá từ đầu xuống chân Cao Sóc, lại nhìn An Tử Lâu một hồi, ánh mắt như là đang nhìn quái vật, Mèo Bự thấy chủ nhân đã về, ngoan ngoãn chạy tới, cọ cọ chân An Tử Lâu.

Tống Thành Vũ tỉnh rồi, hắn yên lặng ngồi một chỗ, mà Lâm Thanh và La Dật luôn đảo quanh chỗ hắn, muốn tạo mối quan hệ, nhưng Tống Thành Vũ đối xử lạnh lùng với bọn họ, cuối cùng bị làm phiền không chịu được mới lấy lí do cần nghỉ ngơi, đuổi người đi.

Mà hắn không quên, chuyện hai người đó làm trước khi mình hôn mê, khi đó hắn ngã trên đất, mà ý thức vẫn còn tỉnh táo, hai người kia muốn cứu mình, lại đem mình giằng co một hồi, quả thực như là bị thần kinh, cho nên, hắn muốn cách hai kẻ đó xa một chút, đỡ bị lây bệnh.

Nhìn thấy An Tử Lâu Tống Thành Vũ nhớ được là lúc đó cậu ấy cứu mình, mặc dù người này rất quái lạ, mà lại cứu hắn trong lúc hắn tuyệt vọng nhất, cho nên Tống Thành Vũ đi đến bên người An Tử Lâu cảm kích nói: “Cảm ơn cậu đã cứu tôi.”

An Tử Lâu chỉ ừ một tiếng xem như trả lời, cơ bản là không có ý định nói chuyện với Tống Thành Vũ, ngược lại Tôn Dương tò mò hỏi: “Một người bình thường như anh sao không ở trong căn cứ, lại chạy ra ngoài một mình?”

Hắn vừa nói câu này trên người Tống Thành Vũ lập tức tuôn ra sát ý thấu xương, dù là người bình thường, mà sát ý nồng nặc thế này cũng làm mọi người nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, có khí thế như vậy, người này trước đây tuyệt đối chẳng phải người thường.

Chuyện của Tống Thành Vũ rất đơn giản, cũng rất bình thường ở trong tận thế, chỉ là gặp phải vài kẻ vong ân phụ nghĩa, trước tận thế hắn là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, thân thủ rất tốt, mới tận thế chỉ dùng khả năng của mình thôi đã cứu được một vài người bạn hắn quen, cùng tập hợp thành một tiểu đội, hắn là đội trưởng, dẫn mọi người đi làm nhiệm vụ.

Dần dần, trong đội có người thức tỉnh dị năng, đến khi mọi người đều thức tỉnh được dị năng, Tống Thành Vũ vẫn chưa có, qua một quãng thời gian, mọi người bắt đầu có ý kiến với hắn, mới đầu chỉ là kéo hắn từ vị trí đội trưởng xuống, để hắn làm bên hậu cần, mà sau khi mấy dị năng giả này bắt đầu trở nên lợi hại, bọn họ liền xem Tống Thành Vũ như một kẻ kéo chân, cho nên, trong một lần làm nhiệm vụ, khi có một con zombie cấp hai đánh Tống Thành Vũ, không một ai ra tay cứu hắn, mà sau đó hắn bị zombie cào bị thương, mọi người đương nhiên là loại bỏ Tống Thành Vũ, nói rằng hắn là người bình thường sau khi bị zombie cào sẽ biến thành một con zombie.

Lý do chính đáng cỡ nào, những kẻ đó đều do hắn đánh bạc cả mạng sống mới cứu được, mà bọn hắn đối xử thế nào với mình, trơ mắt nhìn mình bị zombie cào, lại kiếm cớ vứt mình lại một cái thị trấn toàn zombie, để mặc mình tự sinh tự diệt.

Im lặng nghe hết chuyện cũ của Tống Thành Vũ, An Tử Lâu càng nghe càng thấy quen, mặt vô cảm nhìn chằm chằm La Dật, bị cậu nhìn đến nỗi cả người khó chịu, La Dật không nhịn được cả giận nói: “Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?”

An Tử Lâu nghiêm túc nói: “Tôi nhớ rằng khi tôi bị đẩy vào giữa bầy zombie, cậu chỉ đứng một bên nhìn, vì vậy, cậu chính là nhân chứng, khi về tôi muốn băm Mạnh Hân thành tám mảnh treo lên cây.” Lời này vừa được nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn La Dật bắt đầu quái lạ, Tống Thành Vũ chán ghét liếc nhìn La Dật một cái.

“Cậu! Lúc đó tôi chỉ không kịp cứu cậu mà tôi, mà chẳng phải bây giờ cậu đang sống rất tốt đó sao?” Sắc mặt La Dật trắng bệch biện giải cho mình, chỉ sợ An Tử Lâu không vui liền để con hổ biến dị xé xác mình, mà đáp lại hắn lại là ánh mắt lạnh nhạt của An Tử Lâu.

Cao Sóc rất vừa ý Tống Thành Vũ, mời hắn gia nhập đoàn lính đánh thuê Lãnh Dạ, Lâm Thanh cũng dùng vẻ mặt cuồng nhiệt nhìn đối phương, Tống Thành Vũ lễ phép từ chối, tỏ vẻ mình có thể đến căn cứ nhìn thử, nhưng mà, trước khi hắn từ chối, hắn vừa vặn biết Lâm Thanh là đoàn viên của Lãnh Dạ.

Cơm sáng là do Tống Thành Vũ làm, hắn biết khả năng nấu ăn của hắn không tệ, lại là người bình thường duy nhất ở đây, vô cùng tự giác đi giúp làm cơm, sau khi An Tử Lâu ăn cơm xong, đi đến trước mặt Tống Thành Vũ nói: “Tôi vừa ý anh, đi cùng tôi.”

Toàn trường im lặng…

Bình luận

Truyện đang đọc