MẠT THẾ CHI KHÔ LÂU NẮM QUYỀN

Edit: Cu

Vài ngày sau Cao Sóc liền sắp xếp lại đống thuốc rồi đem ra ngoài, hắn đưa một phần nhỏ đến chỗ ở của Lục Lâm, cũng giải thích luôn chỗ tốt của thuốc, Lục Lâm để Tiếu dùng thử ngay tại chỗ một lúc, đôi mắt lập tức trở nên nóng bỏng nhìn Cao Sóc, loại thuốc không có tác dụng phụ này vừa ra, thuốc của căn cứ Nhật Diệu kia liền thành chẳng ma nào thèm nữa.

Chỉ là Cao Sóc lấy từ đâu ra thứ thuốc này, hình như dưới tay hắn không có đội ngũ nghiên cứu, mà nếu như có, thì cũng chưa thấy công khai hay bị người phát hiện, Cao Sóc không hề lo lắng Lục Lâm sẽ tìm ra được cái gì, mấy ngày này truyền đến tin các căn cứ ở khắp nơi bị zombie tấn công, đã có căn cứ thứ hai dưới sự tấn công của zombie mà biến mất.

Hắn đem thuốc lấy ra sớm, cũng là để ngừa vạn nhất, thứ này vừa đem ra có thể giúp Lục Lâm giải quyết rất nhiều phiền phức, lúc ấy, Lục Lâm vì căn cứ Quang Minh, cũng có thể ngắn trở một vài chuyện không đáng có cho hắn, các căn cứ khác nhận được thông báo, cũng sẽ tưởng là đội ngũ nghiên cứu của Lục Lâm làm ra được, nhưng mà, để xóa sổ ý nghĩ muốn điều tra của Lục Lâm hắn vẫn phải nói rõ.

“Tư lệnh Lục, thuốc này do tôi may mắn mới có được một ít, để tránh tình trạng căn cứ bị zombie tiêu diệt tôi đành phải lấy ra một chút, nhưng mà, tôi không hi vọng có kẻ nào đến quấy rồi đoàn lính đánh thuê của tôi, tư lệnh Lục là người cầm quyền của căn cứ Quang Minh, chút chuyện nhỏ này chắc cũng không khó phải không.”

Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn, Cao Sóc chỉ bang quơ nói một câu như thế, Lục Lâm để Lục Thiến Nhi đem thuốc cất cẩn thận, cười lớn một tiếng nói: “Tất nhiên, chú Cao cứ yên tâm, họ Lục tôi đã nhận được chỗ tốt của chú rồi thì tuyệt đối sẽ không chơi qua cầu rút ván đâu.”

“Ý của tôi là, nếu sau này dược hiệu của thuốc có lỡ truyền ra ngoài, cũng không hi vọng có người đến quấy rầy, dù sao thì vận may của tôi khá tốt, không chắc khi nào vận may lại đến nữa, tư lệnh Lục xem thử xem.” Có mấy lời nhất định phải nói rõ, không thì con hồ ly già đời này lại đem mình tính kế.

Sắc mặt Lục Lâm không hề thay đổi, trong lòng lại xoay chuyển vạn lần, xem ra thứ thuốc này Cao Sóc cũng có không ít, không thì cũng không nói như thế, tiện tay đưa cho Cao Sóc một điếu thuốc, bản thân mình cũng đốt một điếu.

Lục Lâm cười nói: “Nếu chú Cao đã nói thế, tôi cũng sẽ không quanh co lòng vòng, thuốc đã ở trên tay tôi thì tôi đảm bảo chỉ có mấy người chúng ta ngồi đây biết, mà chú Cao cũng phải hưa lấy, nếu sau này căn cứ Quang Minh gặp phải hiểm nguy, cần đến thuốc, tôi hi vọng đoàn trưởng Cao đừng keo kiệt, dù sao, gốc rễ của chúng ta đều ở đây cả, trứng cùng một ổ thì há còn quả nguyên.”

“Chuyện này tất nhiên là không có vấn đề gì cả, đây cũng chính là mục đích mà tôi lấy thuốc ra.” Cao Sóc nhàn nhạt nói.

“Vậy dễ rồi, đoàn trưởng Cao đã nói đến mức này, thì người đứng đầu căn cứ Quang Minh là tôi đây há gì lại còn keo kiệt.” Lục Lâm hào sảng nở nụ cười, lấy ra một tờ giấy từ trong tủ, đẩy đến trước mặt Cao Sóc, “Đây là tạ lễ, tin rằng đoàn trưởng Cao sẽ thích.”

Cao Sóc cầm giấy lên nhìn, là địa điểm của một nơi để vật tư, nguyên bản Lục Lâm là tư lệnh quân khu, tự nhiên là biết đến những việc của quân đội mà người khác không biết, ví dụ như một vài khu vực cất trữ vật tư chuẩn bị khi có chiến tranh, hắn cũng không khách khí mà nhận lấy, dù sao Lục Lâm cũng chỉ đưa ra địa điểm, không đưa vật tư ra ngay, quả thực là một con cáo già, không chịu thiệt một chút nào.”

Cầm giấy vật tư đi về, Cao Sóc hi vọng từ tận đáy lòng, trong đống này phải có đồ ngọt, nếu không, nếu không, xương nhỏ nhà hắn hết đồ ăn thì làm sao bây giờ? Thời tận thế có một người yêu thích đồ ngọt, quả thực là một chuyện khiến người ta đau đầu không thôi.

An Tử Lâu không hề biết về nỗi lo của Cao Sóc, cậu xung phong dẫn một đội dị năng giả ra ngoài căn cứ để tuần tra, những dị năng giả này còn có định nghĩa mơ hồ đối với năng lực của An Tử Lâu, nghe nói là một người rất mạnh.

Chỉ là nhìn đôi tay nhỏ nhắn đôi chân cũng nhỏ nhắn, dù làm thế nào cũng khó mà tin nổi, để tránh xảy ra vấn đề là boss đau lòng, dị năng giả cấp ba duy nhất trong đội liền kè kè bên người An Tử Lâu.

An Tử Lâu cũng không quan tâm mấy người này nghĩ thế nào, cậu cười Mèo Bự ra khỏi căn cứ, con hổ biến dị cấp bốn dưới sự chỉ huy của cậu, ngoan như một con mèo, ở cổng lớn căn cứ, vừa hay gặp Phương Lập Hiên cũng mang đội ra ngoài.

Trong mắt của Phương Lập Hiên, đây chính là một bộ xương khô đang diễu võ giương oai trên lưng một con hổ đồng thời cũng đang chạy ầm ầm về phía hắn, cảnh thế này, dù có nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần đều chẳng quen nổi, Phương Lập Hiên dụi dụi con mắt, cười cười hỏi thăm An Tử Lâu một chút, thuận tiện để dị năng giả không gian đang bên cạnh ném cho An Tử Lâu một thứ.

An Tử Lâu bắt lấy xem thử, là một túi kẹo sắc màu rực rỡ, nể tình túi kẹo, cậu dừng ở cửa hai phút, chờ Phương Lập Hiên nói cùng lúc ấy, cũng cắn viên kẹo làm cái rộp.

Phương Lập Hiên sờ sờ cằm, nhìn kẹo từ miệng bộ xương khô rơi vào khu giữa xương sườn, sau đó biến mất không còn tăm hơi, cái cảnh kia, không khác gì gặ phải ma, hắn cúi xuống nhìn bụng theo bản năng, bỗng nhiên quay người nhanh chân đi mất.

“Anh Hiên, không phải anh có ý gì với tên đó đó chứ? Cơ mà cậu ta là người của Cao Sóc, cái tường này không có dễ đào đâu à.” Nhạc Hằng vẫn cảm thấy, boss nhà hắn đối xử với An Tử Lâu khá đặc biệt, không chỉ riêng gì thái độ, ngay cả ánh mắt cũng không giống, ít nhất là cái bộ dáng chăm chú kia, trước giờ chưa từng thấy anh Hiên nhìn người nào như thế.

Phương Lập Hiên ha ha hai tiếng, nói một câu mà mọi người không tài nào hiểu nổi: “Anh các cậu không có hứng thú với chuyện yêu đương vượt chủng tộc, để Cao Sóc làm thôi.”

Hắn không thể ngừng suy nghĩ mấy điều ác ý, nếu Cao Sóc cùng bộ xương khô này làm vận động của loài người, đối phương đột nhiên biến thành một bộ xương khô bốn cánh thì sẽ có hiệu quả thế nào, Cao Sóc liệu có thể không cứng nổi nữa hay không, hoặc là bắn sớm vân vân, càng nghĩ hắn lại càng vui, biểu cảm hả hê kia có muốn giấu cũng không giấu nổi, sau đó liền tự nhiên cười ha hả luôn.

An Tử Lâu bình tĩnh nhìn bóng lưng Phương Lập Hiên đang đi mất, liền nhìn kẹo ở trong tay, lẽ nào Phương Lập Hiên đang có ý muốn được mình thu làm đàn em, cũng không phải là không được, có một đàn em vừa biết đánh nhau mà khả năng lại không tệ, mà anh Sóc không hợp với người ta, hay là thôi đi.

Chân đập vào bụng Mèo Bự một cái, Mèo Bự như phát điên lao ra, tốc độ nhanh như chớp, nhân viên tuần tra ở sau lưng kêu khổ không ngừng.

Gặp phải mấy con zombie lẻ tẻ An Tử Lâu sẽ chỉ huy Mèo Bự xông tới, sau đó dùng một viên gạch đập nát đầu của đối phương một cách dứt khoát, một đường đi qua, tinh hạch đầy đất.

Nhân viên của đội tuần tra thu nhặt tinh hạch ở phía sau cuối cùng cũng có nhận thức về sức mạnh của An Tử Lâu, má nó, đây trăm phần trăm là một cao thủ, zombie cấp mấy cũng chỉ có một giây, kẻ nào dám nói người ta là nam sủng, quả thực là mắt mù. Nam sủng lợi hại thế này, tên nào muốn tên nào muốn hả.

Rất nhanh An Tử Lâu đã chán cái nhiệm vụ tuần tra này, chút khiêu chiến cũng chẳng có, trên đường toàn zombie cấp thấp, nhưng mà mang đội đi tuàn tra, phải tuần tra nửa ngày, đi về sớm hình như không được tốt cho lắm.

An Tử Lâu dừng lại tại chỗ, chuyển viên gạch từ tay trái sang tay phải, biểu cảm trên mặt đã ít lại càng ít, nhìn cái dáng này, kiểu gì cũng ra loại sắp bùng cháy, dị năng giả chung quanh nuốt nước bọt, chỉ sợ không cẩn thận viên gạch kia liền rơi xuống gáy bọn họ.

Mèo Bự nhàm chán bào qua bào lại trên đất, cái cảnh này cả nó cũng chán, nói chi là An Tử Lâu, nhận ra được động tác của Mèo Bự, ánh mắt An Tử Lâu sang lên, nhảy xuống đất, sờ lên đầu Mèo Bự một cái, ra lệnh: “Mèo Bự đi tuần tra với bọn họ nhé, không được lười, lười tao đập dẹp mày đó.”

Nhìn viên gạch đang treo ở trên đầu kia, Mèo Bự run lên, ngao một tiếng, oan ức gật gật đầu, chủ nhân quá là bạo lực máu me, mệt mỏi quá cảm thấy không được thương yêu.

An Tử Lâu quơ gạch bạo lực mở ra một con đường giữa những bụi cây rậm rạp, đâm thẳng về căn cứ, chuẩn bị đi tìm đàn em mới thu lấy đồ ngon, đi ngang qua hành lang, vừa lúc lấy Dư Khôn đè Tôn Dương lên tường, miệng chạm miệng Tôn Dương, mạnh mẽ cắn đối phương, như là muốn ăn Tôn Dương vậy.

An Tử Lâu dừng bước, nghiêng đầu tò mò nhìn cảnh này, sờ miệng mình theo bản năng, hình như trước đây boss cũng cắn qua miệng mình rồi.

“A a…” Nụ hôn thô bạo cuối cùng cũng kết thúc ngay lúc Tôn Dương sắp không thở nổi, Tôn Dương co quắp trong lồng ngực Tôn Dương thở không nổi, hai má hắn ửng đỏ, khóe mắt còn có vệt nước óng ánh cho nghẹt thở quá lâu sinh ra, thẹn quá hóa giận nói: “Mẹ kiếp Dư Khôn anh làm cái gì thế hả?”

“Anh biểu hiện rõ như thế, em còn hỏi anh làm gì?” Khóe miệng Dư Khôn lộ ra một nụ cười đắng chat, duỗi tay ra giam Tôn Dương vào giữ tường và mình, nhìn sâu vào hai mắt đối phương, “Lẽ nào đến giờ này em vẫn còn hi vọng anh sẽ nói, anh chỉ không cẩn thận mà đụng vào môi em, đây chỉ là bất ngờ, hoặc là anh nhìn lầm, coi em là người khác.”

“Cái này… Cái này…” Ánh mắt Tôn Dương hốt hoảng, nhìn chung quanh, không dám nhìn thẳng vào mắt Dư Khôn, lắp ba lắp bắp không biết nên nói gì cho phải, thấy Dư Khôn còn định nói nữa, hắn liền vội vàng cắt đứt lời của đối phương, khổng thể để Dư Khôn nói ra, không thì sẽ không tưởng tưởng được chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo, cho nên, hắn dùng sức đẩy Dư Khôn một cái nói: “Tôi còn có việc, đi trước.”

Đáng tiếc lần này Dư Khôn không định thả hắn ra dễ dàng như thế, liền thẳng tay kéo Tôn Dương lại, hắn còn dùng cả dị năng, sức mạnh của dị năng giả cấp bốn, Tôn Dương là cấp ba thì sao có thể là đối thủ, hắn nâng mặt Tôn Dương lên, trong mắt tràn đầy tình cảm, nói từng chữ từng câu: “A Dương, lần này anh sẽ không để em trốn tiếp nữa.”

“A Dương, anh thích em, không phải thích giữa bạn bè với nhau, mà là thích giữa người yêu với nhau, em nghe rõ đây, anh muốn cùng em, với thân phận là người yêu, anh không cần biết em có chấp nhận hay không, anh sẽ không bỏ qua.”

Dư Khôn nói câu đó xong, mắt nhìn chằm chằm, chòng chọc vào đôi mắt Tôn Dương, muốn nhìn thấy tất cả cảm xúc của cậu, chỉ cần Tôn Dương có chút chán ghét hoặc là giận dữ, hắn liền từ bỏ mà yên lặng bảo vệ đối phương, Tôn Dương chợt hét lên một tiếng, tay run run chỉ vào An Tử Lâu đứng cuối hành lang,: “Cậu cậu cậu… Cậu đứng đó từ khi nào?”

“Tôi vẫn luôn ở đây mà.” An Tử Lâu bình tinhc trả lời.

Cảm xúc của Tôn Dương vào lúc này quả thực quá là phức tạp, lại lần nữa dừng sức đẩy Dư Khôn ra, hắn trịnh trọng nói với An Tử Lâu: “Vừa nãy cậu không nghe thấy gì cả, không nhìn thấy gic cả, có đúng hay không?”

“Tôi nhìn thấy anh ta cắn miệng cậu.” An Tử Lâu cảm thấy đây là một chuyện không có gì là xấu hổ cả.

Tôn Dương bụm mặt, cảm thấy mình quả thực không có cách nào đi gặp người khác được nữa, một tên thẳng nam như hắn bị một tên giai cong cường hôn xong lại còn bị người khác bắt gặp, chuyện này là sao, Dư Khôn nhìn thấy hắn thế này, ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ là xù lông thôi, cũng không có cảm xúc nào khác, có thể hiểu là đây chính là cơ hội cho hắn, bây giờ đã thấy tàm tạm rồi, nếu tiến lên thì sẽ gây tác dụng ngược, Dư Khôn đi về phía trước một bước.

Tôn Dương thấy động tác này của hắn liền hỏa tốc lùi lại phía sau, bày ra tư thế phòng ngự, Dư Khôn thấy thế cũng không đi về phía trước nữa, dừng tại chỗ nói:”A Dương, tình cảm của anh sẽ không thay đổi, anh sẽ vẫn chờ em.”

Nhìn bóng lưng rời đi của Dư Khôn, nhìn kiểu gì cũng có chút cô đơn và buồn thương, trong lòng Tôn Dương có chút không nỡ, lại lập tức lắc đầu, không thể sản sinh ra suy nghĩ như thế, hắn quay ại nói với An Tử Lâu: “Tất cả những điều cậu nghe thấy lúc nãy đều là ảo giác, nhanh quên đi biết chưa?”

“Tôi nhìn rất rõ, cũng nghe rất rõ, Dư Khôn nói thích cậu yêu cậu, muốn cùng với cậu dù thế nào cũng không muốn bỏ qua.” An Tử Lâu vô tình đánh gãy ảo tưởng của Tôn Dương.

Tôn Dương quả thực muốn chết, hắn tức giận nói: “Cậu biết mấy điều đó có nghĩa là gì sao?”

An Tử Lâu gật gật đầu.

Mắt Tôn Dương lóe lên tia kinh ngạc, “Cậu biết thật!” Rõ ràng mấy ngày trước mặt vẫn còn hồ đồ ngốc nghếch, sao nhanh như thế đã biết rồi.

An Tử Lâu ung dung thong thả nói: “Không biết.”

“Không biết thì gật đầu cái quái gì chứ hả!” Tôn Dương gào lên một tiếng, hận không thể túm An Tử Lâu lại đánh cho một trận.

An Tử Lâu bình tĩnh nhìn chằm chằm Tôn Dương, đổi viên gạch từ tay trái sang tay phải, nhìn thấy ánh mắt này của cậu, Tôn Dương khóc ròng ròng ôm đùi An Tử Lâu, một tay dâng đồ ăn vặt: “Em sai rồi, boss ơi anh coi như vừa nãy em chỉ đánh rắm thôi.”

Viên gạch biến mất ở trong tay, đôi tay trắng nõn như ngọc lại cầm đồ ăn lên ăn, Tôn Dương lau mồ hôi trán đi vào trong nhà, An Tử Lâu ngồi lên ghế, đàn em số khổ liền nhanh chóng dâng đồ ăn đồ uống, vừa vuốt xuôi lông của cái bộ xương khô biến thái này, thì cái vấn đề lúc nãy lại hiện lên trong đầu.

Tôn Dương gấp đến nỗi đi tới đi lui trong phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Thật là, mình chính là giai thẳng, chẳng phải tên Dư Khôn kia cũng biết à, sao sao lại thích mình cơ chứ, nhưng mà, lúc hắn hôn mình, thế mà mình lại khôn thấy ghét, lẽ nào, trong lúc vô tiinhf, mình cong?”

Điều này làm Tôn Dương trợn mắt ngoác mồm, nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng, hắn đột nhiên nhảy dựng lên hét lớn: “Không thể, sao mình có thể cong được, nhất định là do ngắm mỹ nữ không nhiều, mụ Trình Phỉ Phỉ quá đàn ông, làm mắt của mình phát mệt, mình phải làm gì đó.”

Tôn Dương lôi laptop ra, mở ra tệp mình chọn lọc cẩn thận, đây chính là tác phẩm của Aoi Sora, có mã hóa, mà đối với một hacker, làm mấy thứ này, quá sức đơn giản, trên màn hình lập tức xuất hiện hình ảnh trắng toát, kèm theo cả âm thanh kì quái vang vọng khắp phòng.

Âm thanh này lôi kéo sự chú ý của An Tử Lâu, cậu đi đến trước màn hình, chỉ vào hai người đang vận động mãnh liệt bên trong hỏi: “Đây là thể loại phim gì thế? Sao tôi chưa xem bao giờ? Bọn họ đang làm gì?”

Tôn Dương đắc ý nói: “Tất nhiên là cập chưa xem rồi, trong tận thế muốn tìm thứ này quá khó, đây gọi là phim hành động, tất nhiên là bọn họ đang vận động rồi.”

“Vận động?” An Tử Lâu liền nhìn chằm chằm hình ảnh này, cô gái bị đè ở dưới phát ra âm thanh rất kì quái, mà người đàn ông ở phía trên, cũng làm hành động kì quái, trong màn hình vừa hay là cảnh đặc tả, an nhìn giữa hai chân mình.

Nhìn hành động của cậu Tôn Dương bỗng nhiên ý thức được, vị trước mặt hắn đây là một người có tĩnh hướng không rõ ràng, hắn tò mò hỏi: “Tiểu Lâu, cậu xem mấy hình ảnh này thì có thấy có phản ứng gì không?”

An Tử Lâu lắc đầu một cái, không hiểu nói: “Soa phải là vận động thế này, đánh nhau dù không cần gạch, thì chỉ cần mỗi một cục xương của tôi cũng đủ để đánh chết bọn họ, quá yếu.”

Cậu chỉ vào cô gái trong hình nói: “Tuy nhìn cô ta có vẻ rất khổ sở, mà lâu thế rồi còn chưa chết, chiêu thức này cũng thật là quá yếu.”

Tôn Dương trầm mặc nhìn An Tử Lâu một lúc rồi quyết định làm chuyện tốt giúp Cao Sóc, mười ngón tung bay trên bàn phím, sau đó mở ra bộ phim khác, trong phim chuyển thành hai người đàn ông, hắn chỉ vào phim này nói với An Tử Lâu: “Vậy cái này thì sao? Có cảm giác gì đặc biệt không?”

An Tử Lâu vuốt cằm, xoắn xuýt nhíu mày, lắc đầu một cái, phim hành động kiểu này phức tạp quá à, đánh nhau còn phiền phức như thế, phải đem người lăn qua lăn lại à? Sao cứ phải đánh vào một chỗ thế? Ấy, sao nước tiểu của bọn họ lại thành màu trắng?

Tôn Dương cảm thấy, đây là lần đầu tiên An Tử Lâu tiếp xúc với chuyện như vậy, cho nên vẫn chưa ngộ ra được, hắn nhìn cậu thanh niên nhìn có vẻ hoa nhường nguyệt thẹn nhưng thực chất ngây thơ vô cùng, trong thế giới quan của một bộ xương khô, không thể phân biệt nam với nữ, dù sao tất cả xương khô đều giống nhau cả.

“Yêu là cái gì?”An Tử Lâu đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Tôn Dương sững sờ run lên, lời này văn nghệ quá đi mất, hắn suy nghĩ cẩn thận mất một lúc, “Yêu một người, là một cảm giác rất là lạ, khi cậu yêu một người, cả một ngày cậu đều muốn thấy hắn, lúc nào cũng muốn hai người ở bên nhau, không thích hắn đối tốt với người khác, muốn hắn mãi mãi đặt mình ở vị trí số một, đương nhiên, cậu cũng phải tình nguyện làm chuyện như vậy.” Tôn Dương chỉ lên màn hình.

Lần đầu tiên An Tử Lâu cảm thấy, thế giới loài người thật phức tạp, vẫn là xương khô đơn giản hơn, boss nói yêu chính là nghĩa thế này à? Nói cách khác boss muốn cùng cậu làm loại chuyện như ở trên phim kia, thế thì làm một đàn em xuất sắc, cậu phải phối hợp mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc