Tráng hán tên là Ngô Kim Xuyên, trước mạt thế là một tay quyền anh, hắn tưởng rằng ca ca của nữ nhân này chính là một con tôm chân mềm không có năng lực gì, căn bản không để trong lòng, ai ngờ đến tay hắn lại có sức lực mạnh đến vậy, hắn ta dựa vào mình là tuyển thủ chuyên nghiệp cho rằng mình sẽ thắng, thế nhưng sẽ ở trước mặt người này hắn còn không thể có sức đánh trả, lại còn bị người ta bắt quỳ gối trên mặt đất.
Chuyện này đối với Ngô Kim Xuyên quả thực chính là vô cùng nhục nhã.
Chính là không đợi hắn ta tìm được cơ hội trả thù, người trước mắt này liền trực tiếp phế đi tay phải của mình.
"Tay của ta!!" Đau đớn làm thanh âm hắn đều thay đổi âm điệu.
Đối với một tay quyền anh, tầm quan trọng của đôi tay không cần nói cũng biết. Tuy rằng Ngô Kim Xuyên không có dị năng, nhưng dựa vào một thân sức lực lúc trước cũng có thể ở trong đám người thường mà hô mưa gọi gió, huống chi hắn còn có một người đệ đệ ruột là dị năng giả.
Ngày thường hắn ở tại khu B, ngẫu nhiên sẽ tới khu D đem một ít nữ nhân xinh đẹp trẻ tuổi trở về chơi đùa. Mạt thế đối với loại người như Ngô Kim Xuyên này mà nói quả thực chính là thiên đường, ở thời đại này, diện mạo cùng gia thế đã trở nên không quan trọng. Ai có đồ ăn, ai có giá trị vũ lực cao, thì người đó chính là lão đại. Nữ nhân ở khu D lại là những người dễ bị dụ dỗ nhất, chỉ cần một chút lợi ích là có thể câu được, hơn nữa các nàng vô quyền vô thế lại không có chỗ dựa, nếu xảy ra chuyện, cũng không cần lo lắng sẽ đắc tội với người nào, rước lấy phiền toái gì.
Căn cứ Số 3 có trên vạn người sống sót, chỉ cần hắn không ở trước công chúng mà giết người, căn bản sẽ không có người đi quản việc nam nữ này. Ngay cả những người cấp cao trong căn cứ cũng sẽ không nhàn hạ đến mức có công phu quản mấy chuyện này.
Đây cũng là lí do lúc hắn nhìn thấy hai người Nguyễn Ninh tính toán ở lại khu D, sau khi đoán bọn họ không có dị năng, liền dám ở địa phương trung tâm phục vụ có nhiều người này trực tiếp động tay động chân.
Hiện giờ Ngô Kim Xuyên đau đến eo đều không thẳng được, ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn Cố Diệc Thừa, cổ tay phải của hắn bị người ta cứng rắn mà bẻ gãy, mềm mụp mà rũ xuống bên cạnh người, hai chân hắn mất đi sức lực, như thế nào cũng đứng dậy không nổi. Thậm chí hắn đều có thể nghe thấy những tiếng cười nhạo chung quanh hắn.
Ngô Xuyên Kim không cam lòng cứ như vậy bị người ta đánh bại, cắn chặt răng, uy hiếp nói:" Nhãi con, ngươi đừng đắc ý, đệ đệ ta hắn chính là dị năng giả, còn là thành viên của tiểu đội Long Hổ. Ngươi cũng đã nghe nói qua, nếu ngươi thương tổn ta một sợi lông, đệ đệ ta khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Thức thời hiện tại liền ngoan ngoãn buông ta ra, hơn nữa dập đầu xuống mà nhận sai với ông nội ta đây, nói không chừng ta còn có thể suy xét thả ngươi một con đường sống, lưu lại cho ngươi một cái mạng nhỏ."
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, trong lòng Ngô Kim Xuyên lại nghĩ chờ hắn đem đệ đệ hắn tìm tới, liền nhất định phải đem hai tay hai chân người này đều phế đi, làm hắn muốn sống không được muốn chết cũng không xong, sau đó lại ném vào đàn tang thi ở ngoài căn cứ sống không bằng chết. Chỉ có như vậy mới có thể báo thù cho cánh tay phải bị phế của hắn.
Cố Diệc Thừa nghe được lời uy hiếp của người trước mặt, biểu tình bình tĩnh, trở tay đem cánh tay còn lại của người kia dùng một ít thủ đoạn, ngữ khí nhàn nhạt nói:" Nếu như vậy, ta đây chờ hắn tới tìm ta."
Tiếng kêu của Ngô Kim Xuyên so với tiếng kêu phía trước còn thảm thiết thê lương hơn vài phần làm cho cả trung tâm phục vụ nháy mắt an tĩnh xuống, tất cả mọi người đều dừng động tác trên tay, sợ hãi mà nhìn nam nhân tuấn mỹ kia đứng bên cạnh người tráng hán.
Vừa rồi không có người nào đứng ra thay Nguyễn Ninh nói chuyện, hiện tại càng sẽ không vì Ngô Kim Xuyên mà ra mặt. Rốt cuộc cái tên Ngô Kim Xuyên này dựa vào có một đệ đệ là dị năng giả mà ở khu D làm ra nhiều chuyện thiếu đạo đức có rất nhiều người đều nhìn thấy.
Nguyễn Ninh sớm biết thực lực nam chủ, nhìn tráng hán giống như bùn lầy đang tê liệt mà ngã xuống trên mặt đất, cả người đau đến hôn mê bất tỉnh, trong lòng một chút cũng không dao động, ngược lại cảm giác rất hả dạ. Nàng trước nay đều không phải là người tốt lấy ơn báo oán.
Loại người này vừa thấy liền biết là thường xuyên làm ra loại chuyện đùa giỡn nữ nhân, nàng mặc kê những người từng bị hắn đùa giỡn có nguyện ý tiếp thu cái mà hắn ta gọi là " điều kiện bao dưỡng", nếu lần này hắn đem chủ ý đó đánh lên người nàng, như vậy chỉ có thể là hắn tự nhận lấy xui xẻo.
Hiện tai nàng chính là người có người che chở a! Ai bảo hắn không có mắt tìm tới nàng.
Bất quá không thể không nói, nam chủ hôm nay quả thực là quá soái a a a!
Nguyễn Ninh chưa từng thấy nam chủ soái giống như hôm nay đến vậy, nhìn cái thân thủ kia, động tác kia, sạch sẽ nhanh nhẹn, cũng không cần dị năng, vừa ra tay cũng làm cho người ta một chút lực phản kích đều không có.
Cố Diệc Thừa thoải mái mà giải quyết xong phiền toái trước mắt này, từ trong túi lấy ra khăn tay, thong thả ung dung mà chà lau sạch sẽ ngón tay chính mình, giương mắt nhìn đến Nguyễn Ninh đang đứng bên cạnh, vẻ mặt còn đang ngơ ngác mà nhìn hắn, không biết suy nghĩ cái gì.
" Ninh Ninh?" Nguyễn Ninh phục hồi lại tinh thần, nhấp miệng cười cười, đem chuyện nàng nghĩ trong lòng nói ra:" Anh trai thật lợi hại." Là đặc hiệt lợi hại!
Nghe được tiếng nói mềm mại của nàng, giữa mày lạnh lùng Cố Diệc Thừa bớt đi một chút. Nhận thấy được người chung quanh đang nhìn về phía bên này, đặc biệt là sau khi nhìn thấy mắt cười cong cong của thiếu nữ, hắn nheo nheo mắt, nhìn chung quanh một vòng.
Ánh mắt sắc bén của Cố Diệc Thừa đã dọa sợ nhưng người nhìn lén nhanh chóng thu hồi tầm mắt, sợ người này nhìn trúng. Ca ca ruột của tiểu đội Long Hổ hắn đều dám đối đãi như vậy, bọn họ là người thường liền càng sẽ không để vào trong mắt.
Cố Diệc Thừa ánh mắt đen tối, lần này hắn xác thật suy nghĩ không chu toàn, thiếu nữ đã che đi dung mạo hơn người, những cũng vẫn là tránh không ít người có tâm tư. Kỳ thật hắn cũng không cần mang theo Nguyễn Ninh, dị năng giả hệ chữa khỏi kia hắn có thể một mình tìm, để Nguyễn Ninh ở lại trong đội ngũ, ở nơi đó, Lâm Dương Giang Cảnh Siêu bọn họ không có khả năng khi dễ nàng.
" Đợi lát nữa anh đưa em trở về đội ngũ." Cố Diệc Thừa nói.
" Anh trai, em không quay về, em muốn cùng ở với anh trai." Lần này Nguyễn Ninh không do dự, lập tức nói. Một màn vừa rồi kia làm nàng xem nhẹ vài phút trước, nàng cũng thật không vui khi ở địa phương này.