MẠT THẾ NỮ PHỤ HẰNG NGÀY ĐỀU BỊ SỦNG

"Được rồi, đưa kìa khoá cho ta là được." Nguyễn Ninh thay Cố Diệc Thừa nhận lấy chìa khoá, lúc này mới nhìn thấy sắc mặt nhân viên kia đỡ hơn một chút. Ít nhất lần này tay hắn không run lên.

Nhân viên công tác dùng tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ mà nói:" Phòng ở ra cửa rẽ phải ngay ở dưới ba toà nhà, số nhà dán ở trên chìa khoá."

"Hai vị chậm rãi, đi thong thả."

Thời điểm hai người rời đi cửa sổ, còm có thể nghe được thanh âm thở dài nhẹ nhõm một hơi của nhân viên công tác kia. Nguyễn Ninh đi chưa được vài bước, quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, nhân viên công tác kia không nghĩ tới nàng còn sẽ nhìn lại, cho rằng bọn họ đối với không hài lòng hoặc là muốn truy cứu hắn chậm trễ lúc trước, sợ tới mức thiếu chút nữa ghế liền đều ngồi không xong.

"........" Nguyễn Ninh thấy vậy lại đem đầu xoay trở về, kỳ thật nàng vốn là muốn hỏi một chút nếu phòng ở đó không ổn, chìa khoá này làm sao bây giờ. Hiện tại xem ra vẫn là đừng hỏi đi, nàng liền nhìn thoáng qua hắn như vậy, nàng thật sợ nếu sau đó nàng quay trở lại lại đem người này doạ đến bệnh.

Nguyễn Ninh đi theo bên người Cố Diệc Thừa, hưởng thụ đãi ngộ đi đến nơi nào nơi đó liền tự động nhường ra một con đường.

Từ trung tâm phục vụ đi ra, lúc đi xa một chút, mới không có người dùng loại ánh mắt sợ hãi nhìn bọn họ.

Nguyễn Ninh nghĩ thầm, chỉ sợ hôm nay qua đi, nếu nàng cùng nam chủ đi ở trên đường, ở địa phương nhảy cũng không có mấy người dám đánh chủ ý lên người bọn họ. Một hồi vũ lực vừa rồi hiệu quả kinh sợ quá lợi hại. Tình huống này Cố Diệc Thừa vẫn không có sử dụng dị năng, nếu là dị năng hắn lộ ra tới, những người thường này còn trốn tránh bọn họ giống như ôn thần? Tố chất tâm lý của người thường trong căn cứ này vẫn là không tốt lắm.

........... Nàng cùng Cố Diệc Thừa rõ ràng lớn lên cũng không có hung thần ác sát như vậy đâu a.

Nguyễn Ninh sờ sờ mặt chính mình, hiện giờ nàng mang khẩu trang nhìn không thấy rõ diện mạo lắm, gương mặt kia của Cố Diệc Thừa vô luận đặt ở niên đại nào, đều có thể trêu hoa ghẹo nguyệt.

Nhưng từ khoảng thời gian nàng xuyên qua đến nay, Nguyễn Ninh giống như chưa từng nhìn thấy có người khác phái chủ động mà hướng bên người nam chủ. Ngay trong trong tiểu thuyết cũng như vậy, nam chủ cơ bản hằng ngày chính là sát tang thi cùng xử lý phiền toái, một chút phấn hồng đều nhìn không tới. Có đôi khi thật vất vả mới có người khác phải lên sân khấu, nếu không phải có tâm tư khác, thì chính là coi trọng đồng đội hắn.

Không thể không nói, anh trai này của nàng vận đào hoa cũng quá không tốt, thật là phí một gương mặt soái như vậy.

Nguyễn Ninh rất là đáng tiếc mà nhìn thoáng qua nam nhân bên người. Nếu cứ như vậy, đến khi nào nàng mới có thể có chị dâu.

Cố Diệc Thừa đối với ánh mắt của người khác rất là mẫn cảm, nhận thấy người bên cạnh nhìn chằm chằm vào hắn, cười hỏi: "Làm sao vậy?"

Nguyễn Ninh chớp chớp mắt, nói một tiếng không có việc gì, Nàng cũng không thể nói chính mình ở trong lòng cân nhắc khi nào hắn mới có thể đi tìm cho nàng một cô chị dâu.

Vẫn là nên chừa chút mặt mũi cho nam chủ, loại không đào hoa này vẫn là không nên nói ra. Vạn nhất hắn thẹn quá quá giận thì làm sao bây giờ.

Đều sống hai đời, thế nhưng một người bạn gái đều không có.

Ai! Thật là thay hắn phát sầu.

.........

Nguyễn Ninh theo lời của nhân viên công tác kia, hướng vị trí phía nhà lầu ba tầng kia đi đến.

Có người vội vàng đi qua, không cẩn thận đụng phải bả vai Nguyễn Ninh một chút.

"Cẩn thận." Cố Diệc Thừa kịp thời duỗi tay ôm bả vai nàng, đem người tới hắn bên này, mới tránh cho nàng bởi vì đứng không vững mà phát sinh ngoài ý muốn.

Nguyễn Ninh bắt lấy tay áo hắn trợ giúp chính mình đứng vững thân thể:" Ta không có việc gì."

"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!" Người đụng vào Nguyễn Ninh là một thiếu niên cùng tuổi giống nàng. Hắn cúi đầu, cúi người xuống mà xin lỗi, trong giọng nói tràn đầy bàng hoàng bất an.

Ở giữa khu nhà lầu kiểu cũ này có con đường hẹp, mặt đất lại cao thấp, xác thật đi lại không tốt lắm.

Hơn nữa vừa rồi Nguyễn Ninh vẫn luôn quan sát hoàn cảnh quanh thân, cũng không để ý ngoài lộ, cho nên trách nhiệm của không phải của mỗi người này.

"Không có việc gì, về sau đi đường chú ý một chút." Nguyễn Ninh nói.

Thiến niên thấy hai người kia có ý tứ không muốn truy cứu, thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại thái độ thành khẩn cùng với vài câu thực xin lỗi, mới nhanh chóng giấu đi chiếc túi đồ ăn hướng chỗ ở đi đến.

"Người này thật kỳ quái." Nguyễn Ninh nhìn thiếu niên rời đi vẻ mặt khó hiểu. Rõ ràng nàng đều nói không truy cứu, như thế nào người này còn xem nàng là bộ dáng hồng thuỷ mãnh thú, nàng thiếu chút nữa sinh ra ảo giác đã khi dễ hắn.

Nàng lắc đầu, xoay người lại nhìn Cố Diệc Thừa đứng một bên cũng đang nhìn phương hướng người kia đi xa.

Nguyễn Ninh tò mò hỏi:" Anh trai, ở nơi này có gì bất thường sao?" Nam chủ không giống nàng, nếu hắn chú ý tới một người, mười thì có tám chín phần là bởi vì người này có vấn đề.

" Không có việc gì, có thể là anh nhìn lầm rồi." Trực giác của Cố Diệc Thừa cảm thấy người này có chút quen mắt. Vừa rồi thiếu niên luôn cúi đầu, căn bản vẫn không thấy rõ bộ dáng của hắn.

"Đi thôi, phòng ở chúng ta ở ngay trên tầng lầu này." Cố Diệc Thừa ôn hoà nói.

Nguyễn Ninh cũng không đem chuyện này để trong lòng, dù sao có chuyện gì thì nam chủ sẽ ra mặt thu phục, nàng liền đi theo bên người lão đại hắn cổ vũ cố lên là được rồi.

Đại khái là sợ bọn họ tới tìm, nhân viên công tác ở trung tâm phục vụ kia cũng không tuỳ tiện có lệ mà chọn phòng ở cho bọn họ, điều kiện phòng ở đây xác thật không tồi.

Ít nhất vẫn tốt hơn những nhà lầu sơn tường đã bong tróc ở chung quanh, căn nhà này đều được trải gạch men từ trong ra ngoài cũng biết là cao cấp hơn không ít. Chắc cũng là nhà lầu mới xây cách đây không lâu.

Theo số chìa khóa căn hộ của bọn họ là căn 602, vẫn là ở tầng cao nhất.

Căn phòng được trang trí gọn gàng ngăn nắp, nhìn rất thoải mái. Nàng cùng Cố Diệc Thừa kỳ thật ở lại đây không được mấy ngày rất mau sẽ rời đi, căn phòng này so với thời điểm Nguyễn Ninh nghĩ thì tốt hơn rất nhiều.

Chỉ là có một chút, làm Nguyễn Ninh không vừa lòng.

Căn hộ này vốn dĩ là hai phòng ngủ, một phòng khách, chính là chủ phòng trước đã đem hai phòng hợp thành một, chính vì thế nơi này chỉ có một phòng.

Nguyễn Ninh:"........."?? Một gian phòng ngủ thì như thế nào ngủ đây?! Chẳng lẽ nàng cùng nam chủ cùng ngủ chung một phòng?

Nàng cùng Cố Diệc Thừa lại không phải huynh muội ruột, ở chung một căn hộ còn được, còn việc ngủ chung một phòng nói như thế nào cũng thấy không được a. Liền tính nàng chấp nhận đi, còn nam chủ có ý thức lãnh địa mạnh như vậy thì nói cái gì cũng đều sẽ không vui.

Nguyễn Ninh trộm mà giương mắt nhìn thoáng qua nam chủ bên cạnh, chỉ thấy sắc mặt hắn không có biến hóa gì, tựa hồ cũng không phát hiện việc chỉ có một gian phòng ngủ này là vấn đề nghiêm trọng gì.

Nguyễn Ninh đang ở trong lòng suy xét có nên cùng nam chủ bàn bạc một chút, bọn họ lại đi tới trung tâm phục vụ đổi một căn hộ khác, Cố Diệc Thừa liền mở miệng nói:" Đêm nay anh ngủ ở sô pha phòng khách."

Nguyễn Ninh nghe xong sửng sốt một chút:"A?" Như vậy không tốt lắm đâu.... Để nam chủ ngủ sô pha, nàng ngủ giường, có thể hay không sẽ bị giảm thọ a.

Thời điểm nàng phát hiện chỉ có một gian phòng ngủ, ý tưởng duy nhất của nàng chính là đi đổi một căn hộ khác, nàng không hề nghĩ ngợi qua điều gì khác! Nếu chuyện phát sinh như vậy, còn không bằng nàng chủ động xin ngủ ở sô pha?! Ở trong không gian ủa nàng còn một bộ sô pha mềm mại ngủ cũng rất thoải mái, vừa đủ lớn để nàng có thể ngủ ngon.

" Anh trai, buổi tối phòng khách sẽ rất lạnh, kỳ thật phòng ngủ của căn hộ này rất lớn, bằng không em đem sô pha đặt ở nơi đó?" Nguyễn Ninh lanh mồm lanh miệng, vừa lơ đãng đem lời trong lòng nói ra.

A phi! Nàng đây là vừa nói bậy cái gì vậy!! Như thế nào nàng có thể nói nam chủ cùng nàng ở trong một gian phòng!

" Không đúng không đúng, ý của em là em hình thể nhỏ nhắn, có thể ngủ trên sô pha." Thấy mình nói không đúng, nàng nhanh chóng bổ sung một câu.

Bất quá câu này nghe thế nào cũng có cảm giác kì quái. Câu này không phải cùng câu phía trước tính chất cũng không sai biệt lắm sao? còn không phải vẫn là muốn ở chung một căn phòng ngủ hay sao a!

" Sô pha vẫn là để anh ngủ đi." Cố Diệc Thừa nhìn thiếu nữ trước mặt chân tay luống cuống, mặt mang ý cười, giải thích nói:" Buổi tối hôm nay hẳn là sẽ có người tới đây, ngủ phòng khách cũng tiện lợi."

" Người nào?" Nguyễn Ninh căn bản còn có điểm mê mang, cẩn thận nghĩ lại, đột nhiên bừng tỉnh.

Đúng vậy, nàng như thế nào quên mất trước đó việc Cố Diệc Thừa ở trước trung tâm phục vụ đã phế đi đôi tay tráng hán kia. Theo như lời người kia nói hắn có một đệ đệ hình như là thành viên của tiểu đội Long Hổ.

Lúc trước thời điểm Nguyễn Ninh ở cùng với tiểu đội cứu mấy người nam nữ hỏi thăm tình huống cơ bản ở căn cứ, từ trong miệng bọn họ nghe qua nhiều nhất chính là tiểu đội có tên Long Hổ này. Đội ngũ này có danh tiếng lớn nhất ở căn cứ Số 3, thực lực của bọn họ rất mạnh, mỗi lần ra ngoài là nhiệm vụ đều rất ít khi có thành viên thương vong.

Đương nhiên Nguyễn Ninh không cho rằng tiểu đội Thần Hi của bọn họ sẽ kém hơn. Thực lực những người trong đội ngũ không thể nghi ngờ.

Chẳng qua không phải có một câu nói như này sao, cường long khó áp địa đầu xà, người trong tiểu đội Long Hổ ở trong căn cứ so với bọn họ là người mới tới vẫn là có nhiều chỗ đứng hơn.

Người tráng hán kia có thể ỷ vào có đệ đệ là dị năng giả cùng là thành viên của tiểu đội Long Hổ mà có thể hành sợ kiêu ngạo như thế. Hiện giờ anh trai của mình bị bọn họ phế đi đôi tay, dị năng giả kia khẳng định sẽ tìm tới cửa.

Nếu người này lại không nói lý, người thâm độc một chút, nói không chừng còn sẽ đem theo một số người lại đây, vì báo thù cho anh trai hắn mà giết chết hai người bọn họ.

Buổi tối đêm đen ít người, xác thật là thời cơ tốt để vứt xác.

nàng là một dị năng năng không có tính công kích, nếu là ngủ ở phòng khách, địch nhân lúc buổi tối trộm lẻn vào, chính là có chín cái mạng đều không đủ cho người ta giết.

Ngẫm lại, nam chủ ngủ ở phòng khách cũng rất có đạo lý.

Bình luận

Truyện đang đọc