" Các người làm gì chậm chạp vậy!" Trương Vũ trên xe mở sổ với ra kêu lên.
" Kêu cái gì! Không phải đã tới rồi sao!" Vương Tiêm khẩu khí không tốt phản kích.
Vốn dĩ Trương Vũ định nói cái gì đó, nhưng thấy Tử Tuệ ngồi bên cạnh, cảm thấy tổn hại hình tượng, liền một mặt kêu ngạo hừ một tiếng.
Vương Tiêm cũng biết biến hóa này, cười gian một tiếng," Ai da nha, Trương đại thiếu gia hiện tại không để ý đến tiểu nhân vật tôi đây rồi sao? Vẫn là nói bên mỹ nhân, cậu khiến người ta chán ghét tính tình liền thu diễm lại?" Cô kiều tay hoa lan trước mặt Trương Vũ lúc ẩn lúc hiện.
Khuôn mặt Trương Vũ tức khắc cố lấy tới, thở phì phì nhìn Vương Tiêm, ánh mắt dường như muốn bốc hỏa tới nơi.
" Ngoan, đừng nháo." Tử Bạch kéo bàn tay kia ấn vào tay mình, cảm xúc mềm mại chạm đến trái tim hắn.
" Hắc hắc." Vương Tiêm theo lực đạo kéo cánh tay Tử Bạch, liếc mắt khiêu khích nhìn Trương Vũ, ý bảo hắn dám làm với Tử Tuệ như vậy không.
Trương Vũ cúi đầu xuống, chỉ là ánh mắt đặt ở trên đùi Tử Tuệ.
Tử Tuêh đương nhiên không biết tiểu tâm cỏ này của Trương Vũ, chỉ nhìn phía bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến gì đó quay đầu nói:" Tử Bạch cùng với Vương Tiêm muốn đi thành phố A để thi đấu phải không?"
" Chỉ có Tử Bạch thi đấu mà thôi, còn cô ấy làm gì có cơ hội tham gia." Trương Vũ rốt cuộc cũng bắt được một cơ hội để trào phúng Vương Tiêm.
" Tớ là bồi Tử Bạch đi thi, Tử Tuệ không phải mấy ngày nữa thi Olympic Toán sao, người nào đó không thể đi cùng thì cũng đừng toan người khác." Vương Tiêm không thèm để ý phản kích, lại vẻ mặt thẹn thùng cọ Tử Bạch." Tử Bạch, cậu nói xem có phải không."
Tử Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, hai người kia từ nhỏ đến lớn đều cãi nhau.
Cái này thật đánh trúng tim đen của Trương Vũ, vốn dĩ hắn muốn bồi Tử Tuệ đi thành phố A thi đấu, mà Tử Tuệ lại không cho hắn đi cùng.
" Tử Tuệ, cho tớ bồi cậu đi thi đi ~ " Trương Vũ ủy khuất nhìn Tử Tuệ, lại dựng thẳng ba ngón tay:" Tớ thề, tớ sẽ thực an tĩnh."
Tử Tuệ cũng là vẻ mặt cười khổ, nghic thầm ba người bọn họ đều đi thành phố A, chỉ chừa một mình Trương Vũ lại thì thực đáng thương, chỉ có thể gật đầu.
Trương Vũ lập tức kích động lên, trên mặt không dấu được vẻ tươi cười.
" Tử Bạch, cậu thi đấu vào cuối tuần phải không?" Tử Tuệ không để ý tới hành động của Trương Vũ, nhìn về phía Tử Bạch.
" Ân, Olympic toán cũng thi đấu cuối tuần sao?"
" Đúng vậy."
" Đến lúc đó tới nhà tớ đi, nhà tớ có phi cơ riêng, đi thành phố A rất nhanh!"
Vẻ mặt ba người ghét bỏ nhìn người này khoe giàu.
Lúc này bên trong ngõ nhỏ nhà ba người họ không có gì biến hóa, nhưng Trương Vũ là nam xứng, trong có sự nghiệp lớn, hiện tại đều có vài căn nhà. Nhưng mà hừ hừ! Tử Bạch nhà cô về sau là một nam nhân có sự nghiệp. Gia sản so với hắn còn tốt hơn vài lần, hiện Trương Vũ cứ như vậy khoe khoang mấy năm đi.
Nhưng lại đảo mắt nghĩ đến sự việc đi cùng thành phố A, tấm tắc một tiếng, không hổ là nam chủ, nữ chủ, trùng hợp như vậy chỉ có vai chính mới có thể a.
" Tử Bạch, về sau tớ gả cho cậu." Vương Tiêm đột nhiên thông báo.
" Cái.....cái gì a!" Không phải Tử Bạch nói trước, mà là Trương Vũ vẻ mặt khiếp sợ nhìn Vương Tiêm, lại nghẹn nửa ngày, rốt cuộc nói một câu nữa.,"Vương Tiêm, cậu không có một chút e lệ nào sao!"
" Sự e lệ của tôi đối với Tử Bạch bị người khác đoạt lấy mất rồi." Vương Tiêm không thèm để ý hừ một câu.
Tử Bạch lúc này thân thể cứng đờ mặt đỏ bừng, thấy người kia không biết xấu hổ còn đảo mắt qua nhìn hắn, hắn một phen giữ chặt Vương Tiêm trong lòng hắn, Tử Bạch không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ này của hắn.