[MAU XUYÊN HỆ THỐNG] THANH MAI TRÚC MÃ NHÀ BÊN

"Vậy cậu nằm đây đi, tớ sắp xếp đồ một chút." Tử Bạch tiếp tục động tác trên tay, nghiêng đầu có điểm rối rắm nhìn.

" Được!" Vương Tiêm nằm, lúc nãy cô đã tắm rủa xong rồi. Không biết vì cái gì cô cảm thấy gường Tử Bạch rất ấm áp, không giống như giường của cô rất lạnh lẽo.

Vương Tiêm nghe âm thanh dọn dẹp, có chút tò mò nhìn về phía Tử Bạch, thấy Tử Bạch sắp xếp rất bừa bộn, những quần áo không biết có mặc hay không đều bỏ vào.

Cô có chút bất đắc dĩ, Tử Bạch rất thông minh, tập võ cũng rất lợi hại, nhưng không thể tự gánh vác sinh hoạt của mình được, cô thở dài bò dậy, đi đến bên cạnh valy.

" Tử Bạch, cậu xích qua đi." Vương Tiêm đẩy đẩy Tử Bạch qua một bên.

" Nga." Tử Bạch thực nghe lời ngồi một bên.

" Thời tiết ở thành phố A so với chỗ chúng ta thì lạnh hơn, nên mang quần áo ấm là được" Vương Tiêm cầm lấy hai chiếc quần bên trái." Còn có, đem theo vài bộ để thay đổi là được, cho nên đồ kia không cần mang theo." Vương Tiêm duỗi tay lấy mấy bộ trong hành lý ra.

" Mang theo đồ dùng hằng ngày, giày cũng phải mang theo một đôi, để có gì còn có giày thay." Vương Tiêm lại tủ lấy một đôi giày, bỏ vào túi rồi để vào trong hành lý. Cô nhìn bên trong để ý thấy còn thiếu áo khoác, lại chạy tới tủ đồ lấy chiếc áo khoác màu trắng. Thấy tất cả đã đầy đủ rồi nên cô đóng valy lại.

" Xong rồi này." Vương Tiêm ngồi trên Valy nhìn Tử Bạch cười.

Tử Bạch ôn hòa nhẹ nhàng gật gật đầu.

" Đêm nay tớ muốn ngủ ở đây, bên nhà tớ không thoải mái, còn ở đây rất thoải mái." Vương Tiêm nhào vào trên gường lăn.

" Ân, được." Tử Bạch tới của tắt đèn, hai người liền ngủ chung.

Này là thói quen từ nhỏ, cho nên Tử Bạch không có cảm giác gì, nhưng Vương Tiêm không suy nghĩ như vậy, cô dùng biện pháp tiến lại gần Tử Bạch, đựa vào lòng ngực Tử Bạch nói:"Tử Bạch người cậu thật ấm."

Chọc đến vẻ mặt người nào đó không được tự nhiên, tim đập nhanh.

Ngày hôm sau, Tử Bạch thức dậy trước, thấy người trước mắt còn đang ngủ, vững vàng tiếng hít thở.

Ánh mắt hắn tựa hồ mờ mịt nhìn chằm chằm vào nơi nào đó hồng nhuận, cảm giác yết hầu khô nóng lên, mà người nào đó vẫn còn đang ngủ.

Này hẳn là ăn rất ngon? Tử Bạch hơi hơi tiến tới gần, trái tim càng đập nhanh liên hồi.

" Ngô, Tử Bạch cậu làm sao vậy?" Vương Tiêm còn nhắm mắt lẩm bẩm một câu, bởi vì cô cảm nhận được cảm xúc của Tử Bạch.

Tử Bạch bị câu đó sợ tới mức lùi về sau, biểu hiện trên mặt như tiểu hài tử làm sai chuyện, cũng nhẹ nhàng rời gường đến phòng tắm, để một mình Vương Tiêm ở gường ngủ.

Tới khi Tử Bạch từ phòng tắm ra, thì thấy Vương Tiêm ngồi trên gường xoa xoa mắt, mơ màng nhìn về phía hắn, âm thanh có chút nghẹn ngào nói:" Tử Bạch, mới sáng sớm có chuyện gì sao?"

Tử Bạch bị âm thanh này làm trong lòng trở nên nhộn nhạo, nhưng trên mặt vẫn đạm nhiên trả lời: " Không có a."

Không có? Vương Tiêm sờ trái tim mình, cô hiện tại cảm nhận rõ ràng tâm tình hiện tại cuat Tử Bạch, tim đập giống như muốn nhảy ra ngoài cơ thể.

Nàng đi xuống gường, đi đến trước mặt Tử bạch, duỗi tay đặt trên ngực hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc