MAU XUYÊN KÝ CHỦ LÀ NGƯỜI KHÔNG THỂ TRÊU VÀO

"Bình tĩnh một chút, nhân vật phản diện cũng không phải ngốc, ngươi nhìn xem hắn giống như là tin tưởng sao?"

Thẩm Yên Nhi cúi đầu không nhìn thấy, Bạch Trạch Nhiễm nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng, trong ánh mắt lộ ra vài chút mâu thuẫn.

Ánh mắt kia rất khó làm cho người ta tưởng tượng sau này hắn sẽ yêu nữ chủ.

"Rồng thối, cậu xác định cậu không nhầm lẫn cốt truyện chứ."

[Cốt truyện được đưa lên trên chính là như vậy mà.]

Tiểu Kim Long lật qua lật xem tờ giấy trắng trên tay viết cốt truyện, đúng là như vậy mà!

"Quên đi, quên đi." Đến lúc đó binh đến chắn nước đến che đi.

"Đúng rồi, vậy thân thể này của tôi là thân phận gì."

[Chờ tôi điều tra]

Tiểu Kim Long ôm cái máy tính nhỏ nhìn kịch bản mà tổng cục gửi cho nó.

"Thân phận thân thể này của cậu là Ninh gia đại tiểu thư, Ninh Hiên, người nắm quyền hiện tại của Ninh gia, vì để quản lý Ninh gia tốt hơn, vẫn luôn lấy giả trang thành nam nhân, mọi người đều biết Đại thiếu gia Ninh gia, lại không biết Đại thiếu gia Ninh gia kỳ thật là nữ nhân.]

[Cậu còn bị bệnh tim từ khi còn nhỏ, nhưng gia đình tộc cũng cực kỳ có nhiều tiền, cuộc sống cực kỳ xa hoa, khiến người ta tức giận!]

Danh tính này · · ·

Ninh Hiên v.uốt cằm, ánh mắt sáng lên, không hiểu sao lại chờ mong nha.

"Khi nào tôi có thể thức dậy?" Cô không thể chờ đợi để tận hưởng cuộc sống mà mọi người ghen tỵ đó.

[Cậu vẫn đang được cấp cứu, khoảng một giờ sau cậu có thể tỉnh lại.]

······

Một giờ sau, trên giường bệnh siêu sang trọng, một người ngũ quan tinh xảo chậm rãi mở mắt ra.

"Tiểu thư rốt cục cô cũng tỉnh." Cô gái vẫn canh giữ trước giường bệnh nhìn Ninh Hiên mắt đẫm lệ: "Ngài mau nói ngài đi cứu thằng nhóc thúi kia làm gì! Ngài cũng không phải không biết bản thân ngài có bệnh này, tiểu thư không kêu người đi cứu được ngược lại tự mình đi vào, hơn nữa tiểu thư xem tên tiểu tử mà người liều mạng đi cứu kia, đến bây giờ tiểu tử kia đến thăm hỏi tiểu thư một câu sao?"

[Cô ấy tên là Lạc Cửu, là người biết thân thể nữ nhân của cậu, cậu có thể yên tâm tín nhiệm.]

Giọng nói của con rồng vàng nhỏ vang lên trong đầu.

"Tôi có phải luôn vẫn nói với tiểu thư gặp chuyện gì đều phải bảo vệ tính mạng của mình quan trọng hơn, sao tiểu thư lại không nghe chứ!"

Lạc Cửu lải nhải oán giận hơn nửa ngày.

Ninh Hiên xo.a xo.a huyệt thái dương có chút đau đớn: "Bảo người tìm thằng nhóc kia tới."

"Tìm tiểu bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa kia làm gì!" Lạc Cửu có chút kíc.h động.

"Đương nhiên là để cho hắn báo ân."

Không bao lâu sau Bạch Trạch Nhiễm liền được đưa đến trước giường bệnh của Ninh Hiên.

Hắn còn mặc bộ quần áo bồi bàn lúc rơi xuống nước, thời tiết rất nóng, hơi nước trên quần áo trên đường đến đã bị hấp khô, có hạt màu trắng phân ra, cả người có vẻ chật vật không chịu nổi.

Mà tiểu thiếu gia Ninh gia nằm bên cạnh giường bệnh đặt đầy loại hoa quả mà hắn ngay cả gặp cũng chưa từng gặp qua, đắp chăn mềm mại mịn màng, tựa như dùng mây trên trời dệt thành, không giống cái chăn mỏng rách đến nỗi không thể rách hơn nữa của hắn, lúc trời lạnh căn bản cũng không dùng được, hắn vì có thể làm cho bà nội ấm áp một chút thường xuyên đem chăn lén lút đắp lên người bà nội, chính mình cũng chỉ có thể dừa sức khoẻ mà chống đỡ.

Bạch Trạch Nhiễm vừa đến trong không khí liền có một mùi tanh như có như không.

Ninh Hiên nhịn không được nhíu mày, thân thể này vốn đã yếu, hơn nữa bình thường được nuông chiều, đối với mùi hương đặc biệt mẫn cảm.

Những nơi "xa hoa" này không thể nghi ngờ gợi lên cảm giác tự ti nồng đậm trong lòng Bạch Trạch Nhiễm.

"Nếu tiểu thiếu gia không ngửi được mùi vị trên người tôi còn bảo người ta "mời" tôi đến làm gì?"

Bạch Trạch Nhiễm đặc biệt tăng thêm chữ mời kia, Lạc Cửu biết hắn chính là thủ phạm làm hại Ninh Hiên ph.át bệnh, lúc "mời" hắn tới cũng không khách khí, đây vốn là hành vi cá nhân của Lạc Cửu lại khiến Ninh Hiên vô tội chịu trận.

Bạch Trạch Nhiễm không biết, Ninh Hiên càng không biết.

Bình luận

Truyện đang đọc