MÊ TÌNH BERLIN

Phàn Hi xem đồng hồ, mới bốn giờ chiều, nhưng trời tối đen như mực.

Bên ngoài tầm nhìn rất ngắn, không có ánh nắng nên nhiệt độ cũng giảm theo. Phàn Hi nhếch môi tự giễu, tình cảnh này giống như bộ phim về ngày tận thế. Không có diễn viên chính, mọi người đều giống nhau.

Cô xoa xoa tay, đề nghị, “Tôi hơi lạnh, anh đốt lửa cho ấm được không?”

Niels không phản đối, làm theo ý cô.

Lửa bùng cháy, bốn phía sáng sủa hơn nhiều. Hai người yên lặng hút thuốc.

Phàn Hi đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Niels. Thấy anh cầm bút ôm sách, hình như đang viết gì đó. Cô tò mò, liền lếc qua nhìn trộm. Trên trang giấy là một khối màu trắng, còn có chữ số chằng chịt, Phàn Hi liếc một cái liền không muốn xem nữa.

Một cơn gió lớn thổi tới, ánh lửa chập chờn, mấy cọng rơm rạ bay tứ tung. Cô nhân cơ hội đổi chỗ, ngồi xuống trước mặt anh, ở đây có thể nhìn anh rõ hơn.

Bóng của cô hắt lên bức tường đối diện, đúng vị trí của anh, chỉ cần ánh lửa bập bùng, cái bóng cũng chuyển động lên xuống.

Một nam một nữ, khó khiến người ta không suy nghĩ lung tung.

Nhưng từ đầu đến cuối Niels luôn bình tĩnh, cho dù cô giở trò gì, anh vẫn vững như bàn thạch, chăm chú chơi trò con số của mình.

Có thể xem cô như không khí, Niels là người đầu tiên!

Phàn Hi không thích cảm giác bị xem nhẹ này, tiện tay sờ trúng cái bật lửa, liền ném về phía anh.

Anh không tránh, nhưng bật lửa cũng không ném trúng, cô không thích chọc giận anh, nhưng lại không muốn anh lơ mình đi.

“Anh từng đến Trung Quốc chưa?” Cô hỏi.

Vẫn là người tiếp cận, giờ lại chủ động bắt chuyện, sau khi nói ra câu này, cô mới nhận ra làm vậy không phù hợp với tiêu chuẩn của nữ vương.

Không nghĩ tới anh sẽ để ý, ai ngờ anh gật đầu, “Đến rồi.”

Hứng thú của cô tăng lên, tiếp tục hỏi, “Vậy từng có bạn gái Trung Quốc chưa?”

Anh lắc đầu, nhưng ánh mắt lóe lên một tia.

Cô nhướng mày, “Sao lại chia tay? Là cô ấy đá anh, hay anh đá cô ấy?”

Niels không trả lời.

Phàn Hi đột nhiên tò mò, rốt cuộc cô gái kia là người thế nào, lại có thể hấp dẫn một thiên tài luôn lý trí, tỉnh táo. Quan trọng hơn, lại là người Trung Quốc.

“Anh là vì cô ấy mới đến Afghanistan.” Câu hỏi của cô là vô dụng, bởi cô biết anh sẽ không đáp, nên mới một câu mà khẳng định.

Anh ngẩng đầu, cau mày, “Đừng đoán mò.”

Giọng cô mang theo ý trào phúng, “Cuối cùng cũng chịu để tôi vào mắt. Tôi còn tưởng mình là yêu quái, anh không dám nhìn tôi cơ.”

Là ma nữ, lại không phải yêu quái, mà là yêu tinh.

Niels buông sách, nhìn cô nói, “Vậy cô thì sao? Sao lại tới nơi này?”

“Không biết.” Cô tùy ý nhạt một sợi rơm, quấn ở ngón giữa.

Ánh mắt anh vô thức nhìn ngón tay cô, mười ngón thon dài, trắng nõn xinh đẹp, xem ra chưa từng làm việc nặng nhọc.

Niels nói, “Cô thấy đấy, ở đây có thể mất mạng bất cứ lúc nào, nếu muốn thay đổi không khí, cô có thể tới nước khác mà.”

Phàn Hi mỉm cười, “Tôi không sợ chết, chỉ sợ cuộc sống nhạt nhẽo.”

Niels nói trúng tim đen, “Không, cô sợ chết, ai cũng sợ, chỉ là có chịu thừa nhận không thôi.”

Cô nhún vai, không định nói tiếp chuyện này, “Anh có khả năng đã nhìn qua là nhớ, tại sao không ở một nơi hòa bình, lại tìm tới chỗ này? Ngộ nhỡ anh chết, vậy chẳng phải lãng phí thiên tài hay sao?”

Cô rất thông minh, tạo một cái vòng luẩn quẩn, rồi lại quay về chỗ cũ.

Niels biết rõ cô có ý đồ gì, cũng biết nếu không trả lời, sau này chỉ cần gặp nhau, chỉ cần cô còn hứng thú với anh, nhất định sẽ không từ bỏ.

Vì vậy anh đáp, “Vì tiền.”

Phàn Hi ném rơm vào đống lửa, “Lừa đảo.”

“Tôi không lừa cô.”

Phàn Hi ngẩng đầu, chỉ thấy anh nhếch môi, vẻ mặt nghiêm túc, nhất thời không phân biệt được thật giả.

Có điều, dù nhìn không ra, cô cũng có cách để kiểm tra, “Tôi có tiền, anh muốn bao nhiều tôi cũng cho anh được.”

“Nhưng.” Cô như cười như không, “Anh trở thành người của tôi, ngủ với tôi.”

“...”

Sắc mặt anh trầm xuống, “Tôi từng nghĩ rằng phụ nữ Trung Quốc đều rất dè dặt.”

Cô không đồng ý, “Tôi rất dè dặt, nên chỉ khi có tôi và anh, tôi mới dám hỏi.”

“...”

“Cho nên anh có đồng ý không?”

“...” Niels tự cảm thấy mình có thể kiểm soát được mọi chuyện, nhưng, đó là chuyện trước khi anh gặp Phàn Hi.

Phàn Hi lơ đãng hất tóc, nói, “Anh không muốn nói, nên anh nói dối.”

Niels tự thấy mình nói không lại cô, dường như cô nói bất cứ cái gì cũng là đạo lý, cho dù là ngụy biện.

“Không muốn trả lời cũng được. Ép quá anh lại chạy mất.” Cô phủi tay. Nữ vương giơ cao đánh khẽ, tha cho anh một lần.

Miệng của anh như bị khóa, nói chuyện nãy giờ cũng gần như là cô nói, Phàn Hi không khỏi cảm thấy nhàm chán.

Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, vừa nãy xem là bốn giờ, bây giờ đã sáu giờ, vẫn trong dự kiến của cô.

Thấy cô đứng lên đi ra ngoài, Niels hỏi, “Cô đi đâu thế?”

Phàn Hi quay đầu, nở nụ cười tà mị, “Đi giải quyết nhu cầu sinh lý, anh muốn đi chung không?”

Nụ cười của cô vô cùng khiêu khích, anh nhíu mày rồi cúi đầu. Dường như biết rõ anh sẽ không đi, cho nên cô không kiêng nể gì cả.

***

Phàn Hi đi rồi, bốn phía lập tức yên tĩnh, Niels mở sách, lại viết viết tiếp, nhưng không tài nào tập trung được. Trong đầu hiện lên khuôn mặt như cười như không của cô, anh quay đầu lại, nhìn thấy bật lửa zippo rơi cách mình không xa, ma xui quỷ khiến thế nào, anh liền đưa tay nhặt lấy.

Bật lửa lên, dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô.

Ngón tay của cô, đôi môi của cô, bộ ngực của cô...Anh từng chạm vào cơ thể cô, cảm giác ấy vẫn rõ mồn một trong đầu. Lần đầu tiên anh căm ghét chính mình, sao lại có trí nhớ tốt như thế.

Niels rút điếu thuốc, ngậm vào miệng, muốn đè nén cảm giác của mình.

Hút hết một điếu, cô vẫn chưa trở lại, anh vô thức hút tiếp điếu thứ hai.

Nhưng mà, cô cũng không xuất hiện.

Anh đảo mắt, nhìn ra bên ngoài.

Đột nhiên, một tiếng hét truyền tới, anh nghe rất rõ, là tiếng của Phàn Hi.

Ném tàn thuốc vào đống lửa, anh nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.

Phàn Hi tựa trên vách tường, đầu tóc rối bời, nhưng gương mặt vô cùng tỉnh táo.

Niels hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

Cô hất cằm về phía góc tường, “Hỏi cậu ta.”

Niels đưa mắt nhìn, thì thấy một cậu thanh niên chừng 17, 18 tuổi ngồi cạnh góc tường.

Trong anh ta còn thảm hại hơn Phàn Hi, trên tóc còn có dấu giày.

Niels không tin nổi, quay lại hỏi Phàn Hi, “Cô đánh cậu ta à?”

Phàn Hi, “Cậu ta muốn giở trò đồi bại, tôi chỉ tự vệ thôi.”

Hóa ra lúc nãy cô định đi WC, có một người bám theo cô, định làm chuyện xấu, kết quả bị Phàn Hi đánh cho một trận.

Cậu ta bị đánh thảm rồi, ôm đầu trốn vào góc tường.

Niels dùng tiếng Pashto nói chuyện với cậu ta.

Nghe Niels nói tiếng giống mình, cậu ta lập tức khoa chân múa tay nói luôn mồm, hình như có chút ủy khuất.

Phàn Hi lạnh lùng nhìn, chờ hai người họ nói xong mới hỏi, “Cậu ta nói gì?”

Niels do dự một hồi, cuối cùng đành giải thích với cô, “Cậu ta nói thích cô, muốn dùng mười hai đầu con la trao đổi cô.”

“...”

***

Rạng sáng, Mark tỉnh dậy, đi ra đổi vị trí với Niels.

Phàn Hi ngồi cạnh đống lửa, lim dim ngủ.

Mark cười nói, “Lúc trước còn bảo muốn trực đêm. Con gái thì vẫn là con gái.”

Niels đưa tay lên môi, ra hiệu im lặng.

Mark hạ giọng, “À ừ, không được để cô ấy nghe thấy, nếu không thì...Cô gái này thật ghê gớm.”

Niels không muốn bình luận nên không tiếp lời.

Mark tuy vóc người cao lớn, nhưng rất thích nói chuyện bát quái, “Cô ấy rốt cuộc là thần thánh phương nào nhỉ?”

Thần thánh phương nào? Yêu tinh phương nào thì có!

“Đến từ Trung Quốc.”

“Ầy, tôi đương nhiên biết cô ấy là người Trung Quốc, nhưng cô ấy làm nghề gì? Nghề nghiệp nào có thể tạo ra cái tính cách này nhỉ?”

Nghe vậy, Niels nói, “Diễn viên.”

Mark lắp bắp kinh ngạc, anh ta chưa bao giờ xem phim Châu Á, cho nên trong đầu chưa từng nghĩ đến nghề này, lần đầu tiên gặp đã thấy cô vô cùng gợi cảm xinh đẹp, nhưng không ngờ cô lại là đại minh tinh.

Lần đầu tiếp xúc với đại minh tinh, lại khoảng cách gần như vậy, nghĩ lại thấy không tin nổi, liền hỏi lại, “Là diễn viên thật à?”

Niels gật đầu.

Mark thở dài, “Tôi nói rồi, xinh đẹp lại cá tính, nhìn là biết không phải người bình thường.”

Điểm đó, Niels cũng tán thành.

Đột nhiên nghĩ ra gì đó, Mark ra vẻ nghi hoặc, “Tại sao cô ấy lại đến nơi khỉ ho cò gáy này? Đại minh tinh, đi đâu chẳng được, việc gì phải chạy đến đây chịu khổ.”

Niels không muốn nói nhiều, “Đợi cô ấy tỉnh, cậu tự hỏi là được.”

“Thế có mà toi, khác gì tự tìm chỗ chết.” Mark ngừng lại, rồi nói tiếp, “Nhưng mà lão đại, tôi thấy cô ấy rất hợp với anh.”

Thấy Niels cau mày, Mark vội giải thích, “Anh thông minh, cô ấy lại xinh đẹp, nếu hai người có con thì đứa bé quá tuyệt vời.”

“...”

Mark cười hì hì, “Anh thấy cô ấy thế nào? Tôi thấy cô ấy có ý với anh đấy.”

Anh liếc qua Phàn Hi, quát nhỏ, “Đừng nói bậy.”

“Đâu có. Nhóm chúng ta nhiều đàn ông như vậy, nhưng với ai cô ấy cũng chướng mắt, cứ bám lấy anh. Trên xe bus, ở đây, việc gì cũng tìm anh, bảo cô ấy không thích anh, có chết tôi cũng không tin.”

Ngay cả người đầu gỗ như Mark cũng nhận ra, người tỉ mỉ như Niels sao có thể không biết.

Thấy anh không đáp, Mark hỏi, “Vậy còn anh?”

“Tôi làm sao?”

Mark hất cằm về phía cô, hỏi, “Có cảm giác gì với cô ấy?”

Bình luận

Truyện đang đọc