MÊ TÌNH BERLIN

Ngày hôm sau, sức gió không giảm, bão cát vẫn chưa tan.

Gió quá lớn, tầm nhìn lại ngắn, thời tiết như vậy không tiện cho việc di chuyển. Sau khi bàn bạc một hồi, mọi người quyết định ở lại thêm một ngày nữa, xem qua ngày mai có chuyển biến tốt hơn không.

Người Afghanistan cho bọn họ trú chân tên là Hamid, nhìn bề ngoài giống như đã hơn 60 tuổi, nhưng thực chất mới ngoài 30, mấy nhếp nhăn trên mặt anh ta tựa như có thể kẹp chết muỗi. Anh ta và vợ có bảy đứa con, năm gái hai trai, ngoại trừ người con thứ hai đang ở bên ngoài, còn lại đều mù chữ, chưa từng biết đến trường học là cái gì.

Niels trả cho anh ta 1000 Afghani, gồm phí ăn ở.

1000 Afghani là số tiền chi tiêu cả một năm của anh ta, vợ chồng Hamid cười không ngậm được miệng, mời bọn họ ở lại.

Phàn Hi đi vào xem xét, gọi là phòng nhưng thực chất chỉ có bốn bức tường đất, ngay cả một cái bàn một cái ghế cũng không có. Trên mặt đất trải một tấm thảm, coi như là giường, nghèo nàn khổ cực hơn cả Trung Quốc năm ngàn năm về trước.

Thôi thì, thà buổi tối cô ở chuồng ngựa còn hơn.”Chương Tuyệt”thấy cô cau mày, liền hỏi, “Điều kiện ở đây gian khổ như thế, em đã hối hận chưa?”

Cô dường như không do dự mà đáp, “Không hối hận.”“Chương Tuyệt”kinh ngạc, “Không hối hận thật à?”

Ánh mắt cô đảo qua đôi vợ chồng chủ nhà đang nói chuyện với Niels, nếu không gặp người đàn ông này, chắc chắn ngày mai cô sẽ về Trung Quốc, nhưng bây giờ, hứng thú chinh phục anh ta của cô ngày càng cao, khiến cô có thể vượt qua mọi gian khổ.”Chương Tuyệt”vỗ vỗ vào túi đựng máy ảnh, nói, “Trên đường đã xảy ra không ít chuyện, anh đã đoán trước nên đều chụp lại, chờ sau khi em về Trung Quốc, tung mấy cái này lên mạng, có thể gây được tiếng vang lớn, đưa em trở lại ảnh đàn.”

Anh ta không có nghĩa vụ làm mấy chuyện này...nhưng đều tự làm. Phàn Hi mỉm cười, khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ xinh đẹp động lòng người, “Cảm ơn anh.”

Lời cảm ơn thật lòng, không có ý gì khác.”Chương Tuyệt”giật mình, nói, “Nếu có thể chụp lại nụ cười vừa rồi của em, vậy càng đẹp.”

Nhìn thấy Niels đi đến, Phàn Hi liền chắn trước mặt anh, “Tôi muốn nước.”

Anh còn tưởng cô muốn uống, liền nói, “Chờ một lát, tí nữa bọn họ sẽ mang bữa sáng và trà đến.”

“Tôi muốn đánh răng, rửa mặt.”

Niels nói, “Sợ là không được, bây giờ đang bão cát, không ai đi xa được để lấy nước từ giếng đâu.”

“Bọn họ không có đồ dự trữ à?”

Anh lắc đầu, “Đối với họ nước vô cùng quý giá, ngoại trừ nấu cơm pha trà, bình thường đều không dùng tới.”

Phàn Hi nhíu mày, “Đánh răng rửa mặt là điều tối thiểu nhất.”

“Với bọn họ thì không.”

Cô nhìn Niels, không nói thêm gì nữa. Một đống đàn ông, một tháng không tắm rửa đánh răng cũng không sao, nhưng cô thì không được. Không có hào quang, không có vệ sĩ,...cô đều chịu được, một hai ngày không tắm rửa cũng có thể chấp nhận, nhưng không được đánh răng thì không thể.

“Trong xe có nước không?”

Niels nói, “Không thể dùng.”

“Vì sao?”

“Đấy là nước chuẩn bị để dùng trên đường.”

Phàn Hi nói hai chữ, “Đưa tôi.”

Niels không đáp, cô cũng không chịu buông tha, “Nếu là chuẩn bị để đi đường, thì đem phần của tôi cho tôi.”

“Đừng cố tình gây sự nữa.”

Phàn Hi nhìn anh một lúc lâu, cười lạnh, “Đối với anh, sống còn quan trọng hơn chuyện sạch sẽ, còn với tôi, nếu không sạch sẽ, còn khó chịu hơn cả chết. Người phương Tây các anh chú trọng nhân quyền, vậy dựa vào cái gì mà quyết định thay tôi?”

Niels không muốn cãi nhau, đành nhượng bộ, đi tới cạnh xe, lấy mấy bình nước khoáng đưa cho cô.

Cô đưa tay nhận lấy, “Nhớ trừ phần của tôi một chai.”

Anh không lên tiếng.

Phàn Hi rửa mặt sạch sẽ, rồi thay quần áo, thời tiết ở sa mạc vô cùng khô nóng, môi cô không được thoa dưỡng liền bị nẻ. Vì vậy, Phàn Hi lấy son ra, soi gương cẩn thận thoa một lớp. Mắt cô lơ đãng nhìn xung quanh, vô tình bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Niels.

Cô nghĩ thầm, nếu anh muốn nhìn, cô sẽ cho anh quang minh chính đại nhìn.

Phàn Hi cất đồ trang điểm vào túi, đi về phía anh.

Thấy vậy, mặt Niels biến sắc, vô thức quay đi tránh cô. Nhưng không còn kịp nữa.

Cô đi về phía Niels, túm lấy thắt lưng anh, khiến anh không thể không đối mặt. Lúc này, cô đột nhiên ghé sát mặt lại, anh tưởng cô có ý đồ không tốt, liền quay mặt né tránh.

Nhưng cô chỉ ghé sát lại, thổi nhẹ vào mặt anh, mùi kem đánh răng nhẹ nhàng thoang thoảng, còn có mùi thơm của mỹ phẩm dưỡng da, hòa quyện lẫn nhau, phả thẳng vào mặt anh, kích thích khứu giác và vị giác của Niels, khiến anh không tự chủ được, ánh mắt rơi xuống bờ môi đỏ mọng kiều diễm của Phàn Hi...Cơ thể như có một làn sóng trào dâng, nói chính xác hơn, là một cảm giác không gì ngăn cản được.

Dường như nhìn thấu tâm tư của anh, Phàn Hi mỉm cười, nụ cười có chút lẳng lơ mê hoặc, mà cũng có một tia trào phúng nhàn nhạt.

Anh lập tức thấy xấu hổ, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cô gái này xuất hiện, đảo lộn cuộc sống, phá vỡ tự chủ của anh.

Đột nhiên, Hamid và vợ xuất hiện. Bọn họ bưng đồ ăn đến, có thịt có cơm, còn có súp và phomai, nhìn vô cùng phong phú.

Mọi người đều nhịn đói cả ngày, giờ nhìn thấy đồ ăn thì vô cùng hưng phấn.

Mark nhìn sắc mặt không tốt của Niels, vỗ vỗ vai anh, “Lão đại, mau tới ăn cơm.”

“Mọi người ăn trước, tôi ra ngoài hút điếu thuốc.” Vừa dứt lời, anh liền đi ra ngoài.

Ngược lại, Phàn Hi vô cùng vui vẻ, ngồi bên cạnh Mark, cầm lấy đồ ăn của Niels, cắn một miếng, nhai từ tốn.

Mark không được chứng kiến cảnh vừa rồi, nhịn không được, liền huých vai Phàn Hi, hỏi, “Cô với lão đại vừa xảy ra chuyện gì thế?”

Phàn Hi xé bánh ngô, nói, “Không có gì.”

“Tôi không tin. Tôi chưa bao giờ thấy bộ dạng anh ấy như thế.”

Cô không đổi sắc mặt, “Bộ dạng gì?”

“Tức giận. Anh ấy trước giờ vô cùng ấm áp, đừng nói là tức giận, ngay cả nói to tiếng một chút cũng chưa từng.”

“Ồ, vậy à?”

Mark giơ ngón cái, “Cho nên cô thật giỏi, có thể khiến anh ấy lộ cảm xúc thật, tôi phục cô.”

Phàn Hi cười, “Lão đại của anh có bạn gái không?”

Mark lắc đầu.

“Vậy có thích ai không?”

Mark vẫn lắc đầu.

Phàn Hi cười, “Anh nói dối.”

Mark luống cuống, “Đâu có.”

Phàn Hi đảo mắt trên người anh ta một vòng, “Người thông minh như Niels, lại không có người theo đuổi sao?”

“Sao lại không có? Trong doanh trại có nhiều nữ binh thích anh ấy lắm.” Mark rất tự hào, như nói chính bản thân mình.

“Vậy anh ấy thì sao? Không thích ai à?”

“Không biết, Niels chẳng tỏ thái độ gì, đều giữ khoảng cách với họ.”

Phàn Hi, “Hay anh ấy là gay?”

Mark kêu lên, “Tất nhiên không phải rồi.”

“Sao anh biết chứ?”

“Bởi anh ấy có sở thích như những người đàn ông khác.”

Phản Hi, “Lái máy bay à?” [1]

[1] Ý nói tự giải quyết nhu cầu sinh lý.

“Khụ” một tiếng, ngụm nước Mark ngậm trong miệng phun ra từ lỗ mũi, suýt thì sặc chết.

Cô bình tĩnh liếc một cái, không chịu từ bỏ, “Sao? Anh ấy tự lái máy bay, bị anh nhìn thấy à?”

“!!!” Mark uống một ngụm nước, thở hổn hển, “Đương nhiên không phải!”

“Vậy thì vì sao?”

“Trong máy tính của anh ấy có rất nhiều ảnh người đẹp. Có một lần tôi còn thấy anh ấy vẽ tranh.”

“Vẽ phụ nữ á?”

Mark nói, “Nếu là gay, anh ấy sẽ không xem ảnh hay vẽ con gái đâu, mà sẽ nhìn đàn ông, vẽ đàn ông.”

Cô uống một ngụm trà, “Tôi cũng không tin anh ta là gay, anh ta...ham muốn cao không?”

Mark lại bị sặc, kêu lên, “Cái này sao tôi biết được!”

Phản Hi hỏi, “Vậy tự anh thấy thế nào?”

“...” Mark từ chối trả lời.

Thấy anh ta không đáp, Phàn Hi lại nói, “Tôi cảm thấy rất cao.”

Anh ta hiếu kỳ, “Vì sao?”

“Bởi mấy người đàn ông ngoài lạnh trong nóng, đều rất mãnh liệt.”

“Vì sao?”

“Áp chế lâu ngày, một khi bộc phát, tất nhiên kinh người rồi.”

“...”

Mark trầm mặc một hồi, mới nói, “Tôi đã hiểu tại sao cô cứ chọc giận Niels rồi.”

Phàn Hi nhẹ nhàng mỉm cười, tán thành câu nói của anh ta.

Đột nhiên cô nhớ tới một chuyện, hỏi, “Bạn gái cũ của Niels là người Trung Quốc à?”

Mark lắc đầu, “Làm gì có.”

“Có khi lúc anh ấy có bạn gái người Trung Quốc, hai người chưa quen nhau.”

“Đừng đùa, chúng tôi là chiến hữu mười năm rồi. Tôi chỉ biết bạn gái cũ là người Đức, bạn gái cũ cũ cũng là người Đức.”

“Không có bạn gái người Trung Quốc thật à?”

Mark nói, “Không có, tôi chắc chắn luôn. Nhưng anh ấy có một người bạn Trung Quốc rất tốt, tôi từng gặp một lần.”

Cô nhíu mày, “Là nữ à?”

“Ừ, nhưng đã kết hôn rồi, con của cô ấy cũng đã ba tuổi.”

Phàn Hi, “Đơn phương không có kết quả.”

“Đừng nói linh tinh. Bọn họ là tình cảm bạn bè trong sáng.”

Phàn Hi nheo mắt, “Chưa từng thấy loại tình cảm này.”

Mark bất mãn, “Cô thật thông minh, rõ ràng đầu tiên là tôi hỏi cô, lòng vòng thế nào lại thành cô hỏi tôi.”

Phàn Hi nói, “Vậy anh muốn biết cái gì?”

“Chuyện giữa cô và lão đại.”

Phàn Hi thẳng thắn, “Tôi muốn theo đuổi anh ấy.”

Mark “A” một tiếng, “Cô thích lão đại à?”

“Đàn ông thông minh, tôi đều thích.” Đây là lời thật lòng.

“Hai người mới chỉ biết nhau vài ngày thôi?”

“Vừa thấy đã yêu, chỉ cần một giây là đủ.”

Mark lườm cô một cái, “Tôi lại thấy cô không phải loại người vừa gặp đã yêu.”

Phàn Hi bình tĩnh, “Vậy, anh nhìn lầm rồi.”

Trước kia cô không tin, nhưng sau khi quen biết Niels, cô tin.

Bình luận

Truyện đang đọc