MÈO NHỎ


Lâm Mặc đang ngồi xem ti vi ở sofa thì nghe có tiếng chuông cửa, bà rất vui mừng nhanh chóng đứng dậy đi ra mở cửa.

Lâu lắm rồi, cuối cùng cũng đã được gặp mặt nhau rồi, bà rất nhớ chồng.

Con hôm nay là được tròn năm tháng rồi, dạo này Lâm Mặc đi lại cũng có chút không được tiện như mấy tháng đầu.

Bà vui vẻ mở cửa, thế nhưng khi mở cửa ra lại không phải là người mà bà mong muốn được gặp hơn cả tháng nay.
Người đến là một người đàn ông mặc âu phục, nhìn đã lớn tuổi, tóc cũng đã bạc hơn phân nửa, tay chống gậy để đứng vững hơn.

Tuy đầu tóc người này đã bạc, tay cũng đã chống gậy, nhưng những thứ đó vẫn không làm cho người này già thêm.

Trái lại nhìn càng thêm phần được người khác kính trọng nể nang hơn.

Người này toát ra một khí chất sang trọng, khiến cho Lâm Mặc cảm thấy hết sức quen thuộc.
Tiêu Phong nói: “Tôi có thể vào nhà nói chuyện?”
Tuy là hỏi, nhưng đây như là một mệnh lệnh bắt buộc Lâm Mặc phải tuân theo và không được từ chối, “À vâng, dạ được ạ.”
Không biết người lớn tuổi này là ai, nhưng đến nhà thì Lâm Mặc vẫn xem như là khách.

Bà lấy đồ bấm tắt tivi đi rồi rót trà ra ly mời, cũng may là ngày nào bà cũng mong chồng về, nên pha trà trong ấm để sẵn.

Trà vẫn còn nóng, bà rót trà mời, nhưng lại không được để tâm mà bị phớt lờ đi như không thấy.
Tiêu Phong tính tình thẳng thắn liền nói thẳng: “Tôi không nói vòng vo, tôi chính là Tiêu Phong, bố của Phong Trác.

Hôm nay, tôi đến đây cũng chính là vì chuyện của nó.”
Thì ra chính là bố của Phong Trác, bảo sao Lâm Mặc lại cảm thấy quen thuộc với cái khí chất này như vậy.

Nghe lời nói này, Lâm Mặc có cảm giác cùng dự cảm gì đó không lành sắp xảy ra, “Là...!là chuyện đó sao ạ? Vậy, thì bác cứ nói...”
Tiêu Phong ho mấy cái khụ khụ, rồi nói: “Không biết con của tôi đã nói cho cô biết chưa? Nhưng tôi muốn cô hãy lập tức rời khỏi con trai của tôi ngay lập tức.


Tôi nghĩ, không ít thì nhiều, chắc là cô cũng đã biết nhà họ Tiêu của chúng tôi như thế nào rồi.”
Linh cảm của Lâm Mặc quả nhiên là không sai mà.

Mọi chuyện thật xấu!
Giọng nói ra lệnh này làm cho bà không quen, kèm theo đó là cảm thấy sợ người trước mặt mình hơn, “Vâng, con cũng có biết một chút.”
Tiêu Phong tiếp tục nói: “Tôi không muốn nó dính dáng đến cô, vì tôi thấy cô và nó không xứng gì với nhau.

Tôi đã sắp xếp cho nó một mối hôn sự rất môn đăng hộ đối rồi, nó còn phải gánh vác một sản nghiệp lớn trong tay nữa.

Nên tôi không muốn nó dính líu gì đến những người không rõ ràng, cô hiểu chứ?”
Lâm Mặc nghe đến chuyện hôn sự thì tim như thắt lại, bà cố gắng bình tĩnh hết sức mà không khóc.

Tiêu Phong không đợi cho đối phương nói gì, mà tiếp tục nói: “Nếu như cô thật sự yêu con trai của tôi, thì mong cô sẽ hiểu cho nỗi lòng của người làm bố này.”
Nói rồi Tiêu Phong lấy từ trong áo ra một tấm thẻ để trên bàn, “Cô cầm số tiền này, rồi hãy rời khỏi con trai của tôi càng xa càng tốt.”
Lâm Mặc nhìn tấm thẻ đó rồi đưa tay đẩy lại, “Con sẽ không lấy nó.”
Tiêu Phong nghĩ rằng Lâm Mặc đang chê quá ít, đúng là con người ai cũng có tham vọng, “Ít sao? Cô cứ việc nói số tiền mà mình mong muốn ra, tôi sẽ đáp ứng cho cô hết.

Con của cô, tôi sẽ không dành, nên cô cứ việc yên tâm.”
Lâm Mặc tay bấm chặt vào da, bà ngồi im lặng, một lát sau giọng nói hơi yếu ớt vang lên: “Con sẽ rời khỏi anh ấy, bác hãy yên tâm.

Con sẽ không lấy một đồng nào từ bác, con không phải là vì tiền mà mới rời khỏi anh ấy.”
Tiêu Phong có chút bất ngờ, không ngờ ông lại nghe được lời nói này, hoàn toàn khác so với những điều ông đã dự đoán trong đầu trước đó.

Ông cũng hiểu một phần lý do vì sao con trai của mình lại nhất quyết cố chấp không chịu rời xa người phụ nữ này.

Nhưng dù có tốt đi nữa cũng chẳng sao, thật sự cả hai không thể đến được với nhau.
Tiêu Phong nói: “Không ngờ cô lại rất hiểu chuyện, tôi cũng đã biết được vì sao con tôi lại không muốn bỏ cô như vậy.


Nhưng với cương vị một người làm bố, tôi mong cô cũng hiểu cho tôi.

Cô và nó, thật sự không xứng với nhau.”
Hai chữ ‘không xứng’ này Lâm Mặc biết chứ.

Quả thật rất không xứng.

Bà từ nhỏ đã mồ côi, không có ai là người thân hết.

Ngay cả khi ra ngoài sống, bà cũng chẳng có nổi tiền để mà mua một căn nhỏ để sống.

Chỉ khi gặp được Phong Trác, khi đó cuộc sống của bà mới như bước qua một trang mới, bao nhiêu năm trong cuộc đời, chưa bao giờ mà bà mong muốn có một gia đình hạnh phúc, một mái ấm như lúc này đây.

Nhưng bây giờ mọi chuyện lại đang trở lại giống như lúc ban đầu của nó rồi.

Lâm Mặc im lặng không nói gì, một lát sau ổn định hơn, bà nói: “Con biết rồi, con hiểu...”
Tiêu Phong đã đạt được ý muốn khi đến đây rồi, nói xong ông lập tức đứng dậy rời đi ngay.

Ông cũng chẳng may may nhìn vào bụng của Lâm Mặc một cái nào, dù gì đi nữa cũng là cháu nội của ông, nhưng ông lại không dành cho nó một chút gì đó thương hại.
Lâm Mặc rưng rưng vài giọt nước mắt, cho đến khi nước mắt rơi xuống, bà mới vội lấy tay lau đi.

Bà ngồi trên sofa thẫn thờ rất lâu, một lát sau có tiếng chuông cửa, nhưng lúc này đây bà lại không muốn đứng dậy đi ra mở cửa một chút nào.

.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||

Mãi sau, Lâm Mặc mới gắng đứng dậy rồi chậm chạp ra mở cửa, đây mới chính là người mà bà mong mỏi nhớ nhung suốt hơn một tháng qua.

Nhưng mà bây giờ thì lại khác rồi, bà không còn vui vẻ gì khi được như ý muốn nữa rồi.
Lâm Mặc không nói gì với chồng, bà chỉ để ông vào nhà.
Tiêu Phong Trác thấy thái độ của vợ như vậy, có phần rất lo lắng, “Bố của anh đã tới tìm em đúng không? Bố đã nói gì với em rồi, bố có kêu em nhận tiền rồi rời xa anh không? Em tuyệt đối không được nghe lời của bố rồi bỏ anh đấy.”
Lâm Mặc không ngờ chồng của bà cũng đã biết chuyện rồi, lẫy giờ bà cũng đã ngồi suy nghĩ rất nhiều, bà cố hết sức ổn định lại cảm xúc hơn không khóc, cắn chặt răng, bà nói: “Những điều bố anh nói thật sự rất đúng, chúng ta nên chấm dứt đi.

Em sẽ nuôi con, anh cũng không phải thấy áy náy gì với hai mẹ con em hết.

Dù sao thì, cũng xem như đó là một mảnh tình dang dở của chúng ta đi.”
Tiêu Phong Trác nắm lấy hai vai của Lâm Mặc lập tức phản đối: “Em nói gì vậy? Em đừng nói như vậy.

Em hãy tin anh đi, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa chuyện của bố anh mà.

Làm ơn tin anh đi!”
Lâm Mặc mím chặt môi, “Bố anh đã sắp xếp hôn sự cho anh rồi, đừng có giấu em nữa.

Anh không thể là đứa con bất hiếu được, bố anh đã dùng sức khỏe để uy hiếp anh phải nghe lời.

Nếu anh như vậy, chẳng khác nào làm cho bố anh sức khỏe thêm trầm trọng hơn sao? Bố anh nói rất đúng, chúng ta không xứng với nhau!”
Tiêu Phong Trác nghe lời này không còn nói thêm gì được nữa, chuyện kết hôn ông tính giấu vợ.

Cũng chỉ vì ông sợ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy đây.
“Em tạm thời cứ ở đây đừng đi đâu hết, anh sẽ giả vờ chấm dứt với em để qua mặt bố của anh, từ từ sẽ có cách thôi mà.

Em đừng có nói như vậy nữa.”
Lâm Mặc không trả lời vấn đề này, bà nói: “Anh về đi, làm ơn hãy về đi.

Em muốn ở một mình.”
Nói rồi, Lâm Mặc đi vào phòng bỏ mặc Tiêu Phong Trác ở ngoài.
Tiêu Phong Trác muốn đi theo, nhưng lúc này nếu có nói nữa, ông không biết Lâm Mặc có chịu nghe không.

Vợ đang rất buồn, nếu ông như vậy lại càng làm cho vợ buồn hơn, rồi sẽ ảnh hưởng đến con nữa.


Dù sao với thái độ này, thì ông cũng an tâm vợ sẽ không bỏ đi rồi.
Tay của Tiêu Phong Trác nắm chốt cửa rất muốn mở nó ra, nhưng cuối cùng ông lại vẫn chọn đứng ở ngoài mà nói: “Anh có mua món súp cua mà em thích ăn nhất, anh để ở bàn, khi nào em muốn ăn thi hâm lại nha.

Nhớ, phải ăn thì mới tốt cho hai mẹ con, nghe lời của anh, không được bỏ bữa biết chưa?”
Đáp lại lời của Tiêu Phong Trác, chính là sự im lặng.
Lâm Mặc ngồi trên giường khóc rất nhiều, bà lấy tay để lên miệng để không phát ra tiếng.
Hôm đó, Lâm Mặc đã nghe lời dặn dò của chồng mà ăn hết món súp cua đó.

Và cũng trong hôm đó, Lâm Mặc sắp xếp hết đồ đạc vào vali, rồi cả bức hình của cả hai chụp chung vào.

Bà đi lại xung quanh ngôi nhà rất nhiều lần, bà muốn nhớ kĩ từng kí ức tươi đẹp ở đây.

Phải nhớ thật kĩ, vì đây sẽ là lần cuối cùng bà được ở đây.
Hôm sau, Tiêu Phong Trác đứng trước cửa bấm chuông mãi nhưng lại không thấy Lâm Mặc ra mở cửa.

Gương mặt ông lo lắng, sợ sẽ có chuyện gì đã xảy ra rồi, ông vội lấy chìa khóa dự phòng mở cửa ra.
“Mặc Mặc.

Em đâu rồi?” Tiêu Phong Trác lo lắng gọi.
Vẫn không thấy tiếng Lâm Mặc trả lời, Tiêu Phong Trác vội vàng mở cửa phòng thì không thấy người ở trong đó.

Tiếp đó ông tìm khắp mọi chỗ trong nhà, nhưng cũng không thấy người.

Ông vào phòng mải mốt mở tủ ra, đồ của vợ đều không thấy đâu hết.
Tại sao lại không có?
Tiêu Phong Trác đau lòng đấm thật mạnh vào cánh cửa tủ làm bằng thủy tinh.

Mảnh vỡ của kính văng ra cùng dính với máu của ông trong đó, tay chảy máu, nhưng ông không quan tâm gì hết.
Sao lại thế? Sao lại bỏ đi rồi?
“Tại sao em lại đi rồi? Anh sẽ từ từ sắp xếp, nhưng mà...!tại sao em lại đi rồi? Em đi rồi, anh phải làm sao đây Mặc Mặc?”.


Bình luận

Truyện đang đọc