MÈO NHỎ


Tiêu Thừa Minh bị ăn những cú đấm liên tiếp chỉ biết lấy tay chặn lại.

Anh trai thế mà lại tung đấm không nương tay, cứ như vậy mà tới tấp.

Tiêu Thừa Minh lúc này đây muốn khóc luôn rồi, cậu cũng chỉ biết phòng thủ lại anh của cậu thôi, chứ không còn cơ hội đâu mà tấn công lại.

Anh trai quá ác!
Tiêu Thừa Minh vừa né vội vừa nói: “Này! Thôi thôi! Dừng lại ngay! Em không đánh với anh nữa!”
Tiêu An gương mặt không cảm xúc như không nghe thấy, đấm thêm vài cái mạnh nữa, cậu mới chịu dừng tay lại.

Tiêu Thừa Minh lúc này chỉ biết chửi thầm mình ngu quá đi, tại sao hôm nay lại rảnh rỗi đi theo anh cậu đến phòng Boxing làm gì? Rồi còn hùng hổ mở miệng thách đấu nữa.

Anh của cậu đánh ác như vậy, hôm nay cậu mới được mở mang tầm mắt.

Thì ra trước kia đều là anh của cậu không chịu thể hiện ra, làm cậu cứ nghĩ bản thân hơn anh mình được ở mảng này.

Sai lầm rồi!
Cậu thật sai lầm!
Tiêu Thừa Minh ngồi thở hồng hộc không ra hơi, “Mệt quá, anh bị cái gì mà đánh ác thế? Cái gương mặt này của em còn dùng để tán gái nữa đấy.

Anh mà đánh bị thương, thì em còn mần ăn được gì nữa.”
Đáp lại Tiêu Thừa Minh là không có câu trả lời nào, Tiêu An gỡ găng tay vứt xuống rồi cầm balo lên.

Tiêu Thừa Minh nói: “Này.

Anh đi đâu thế?”
Tiêu An mặc áo khoác vào, rồi đeo balo đi một mạch ra ngoài không nói năng câu nào.

Tiêu Thừa Minh cũng nhìn ra được tâm trạng đang không tốt của anh mình, cậu cũng chỉ biết ngồi thở cho hết mệt.

Tiêu An đi bộ ở công viên, thì thấy có một bé trai và một bé gái đang ngồi chơi đồ hàng với nhau.

Không hiểu sao, cậu chợt dừng bước chân lại nhìn hai đứa nhỏ chơi đồ hàng.

Bé gái nói: “Mẹ tớ mới mua cho tớ một con diều đó, mai tớ sẽ rủ cậu đi thả diều nha.

Chắc chắn cậu sẽ thấy thả diều rất là vui luôn.”
Bé trai nói: “Được nha, khi đó để tớ cầm dây cho cậu chạy.”
Bé gái vui vẻ cười, “Ừm...”
Nghe được cuộc nói chuyện này, khiến Tiêu An liền nhớ ngay đến Trạch Lan, cậu nhớ lại cái cảnh hồi nhỏ cả hai cùng đi thả diều với nhau.


Trạch Lan cũng nói là muốn cậu cầm dây diều, còn Trạch Lan sẽ cầm diều chạy đi.

Tiêu An nắm chặt tay khi nhớ đến cái cảnh thân thiết của Trạch Lan với Nhu Nhu kia, nó cứ mãi hiện lên ở trong đầu của cậu mà không chịu mất đi.

Càng ngày nó cứ hiện lên càng rõ ràng.

Bằng mọi cách hay bất cứ giá nào, cậu sẽ giành lại Trạch Lan, những vui vẻ kia đều phải là của cậu, người khác đừng hòng có được.

Trạch Lan là của cậu.

****
[Nhu Nhu: Mai phải chuyển đồ lên kí túc xá rồi, hay chúng ta đi cùng xe luôn nha, tui kêu tài xế nhà chở cho tiện luôn nè.]
[Nghi Niên: Vậy Tiểu Cường với Trạch Lan hai cậu chuyển đồ giúp bọn tui nha.

Cảm ơn hai cậu nhiều lắm luôn á.]
[Tiểu Cường: Thưởng gì cho tôi và Trạch Lan này.

Bọn tôi chẳng làm không công đâu đấy.]
[Nghi Niên: Thế cậu muốn thưởng gì?]
[Tiểu Cường: Cậu thì không cần, bảo Nhu Nhu heo kia ạ tôi một tiếng đi, tôi đồng ý.]
[Nhu Nhu: Mơ đi, tôi không nhờ cậu chuyển, tôi nhờ anh của tôi.

Lêu lêu cái đồ đáng ghét khó ưa.]
[Nghi Niên: Vậy giờ chơi bời mấy ngày cuối cho vui trước khi đi học đi mọi người.

Đi xem phim nhé, được không hả?]
[Trạch Lan: Vậy thì mai chúng ta chuyển đồ xong, rồi đi xem phim luôn.

Thế nhá.]
[Nhu Nhu: Ok ok.

Chốt kèo.

Để tui tìm phim rồi đặt vé.]
Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Trạch Lan nhắm mắt mà mò điện thoại, cậu nhấn nút nghe để lên tai, “Alo.”
Trạch Yến Nhu nghe giọng thôi là biết liền anh của cô còn chưa rời giường, giọng cô liền giục, “Anh còn chưa dậy nữa sao? Anh mau dậy nhanh nhanh đi.”
Trạch Lan ngáp dài, “Anh ngủ quên.

Đợi anh chút nhé.”

Nói rồi Trạch Lan tắt điện thoại, cậu nằm trên giường một lúc khoảng hơn năm phút rồi mới rời giường.

Hôm qua chơi game với Tiểu Cường cũng trễ, nên hôm nay cậu mới dậy không nổi.

Tiêu An không thích ở kí túc xá, chỉ tại bản thân của cậu không thích không khí sinh hoạt chung, với lại, cậu cũng không thích ở cùng với người khác.

Trong trường cũng có cho thuê phòng đơn, nhưng hiện tại thì cậu cũng không có ý định ở phòng đơn.

Khi nghe được tin Trạch Lan cũng ở kí túc xá của trường, Tiêu An lại thay đổi quyết định.

Cậu muốn ở gần môi trường mà có Trạch Lan, muốn được thấy gương mặt của Trạch Lan thật nhiều.

Căn nhà mà Tiêu An thuê luôn trước đó một năm, trả tiền đặt cọc hết rồi thì lại để y nguyên ở đó.

Cũng tại vì đã kí giấy rồi nên Tiêu An cũng lười hủy, cộng thêm mấy cái thủ tục phiền phức, nên cậu quyết định để nhà như vậy.

Tiêu An và Tiêu Thừa Minh rất hòa thuận với nhau, tuy là anh em cùng cha khác mẹ.

Tính tình của Tiêu An trước giờ, mọi người trong nhà cũng đều đã quen.

Kể từ khi chuyển đi, tính tình của Tiêu An thay đổi hẳn, cậu bắt đầu thích độc lập một mình, kể từ đó.

Đồ dùng cá nhân, những thứ riêng tư, Tiêu An không muốn cho người khác đụng vào, căn phòng của cậu, giúp việc muốn dọn dẹp phòng cũng phải hỏi xem ý kiến của cậu mới được.

Vốn dĩ Tiêu An rất ngăn nắp gọn gàng, nên cậu tự mình làm cũng không cần tới giúp việc.

Gia đình mọi người cũng đã quen với cái tính này của Tiêu An, Lâm Mặc và Tiêu Phong Trác cũng không ai quản cái tính này của con, vì nó cũng không phải là xấu.

Còn Tiêu Thừa Minh thì biết tính tình của anh mình như vậy rồi, nên cậu cũng chả dại gì mà đụng vào đồ đạc gì của anh để rồi bị ăn đập.

Ngay cả vào phòng của anh thôi, cậu còn ít được vào nữa mà, huống chi là tới giúp việc.

Từ hồi mà chuyển từ thành phố B đến thành phố A, sau khi lo tang lễ cho Tiêu Phong xong, thì gia đình của Tiêu An sang Mỹ sống, cho đến nay mới trở về.

Lâm Mặc thấy kể từ khi đấy, Tiêu An của bà rất khác.

Lúc trước, khi còn sống ở thành phố B, tuy rằng Tiêu An ít cười, nhưng để làm cho bà vui, mà con vẫn cố cười.


Thậm chí, còn trêu trọc mỗi khi bà buồn, chỉ để cho bà vui lên.

Nhưng mà bà thấy từ lúc chuyển đi, thì con lại thay đổi tính tình hẳn luôn, thay đổi một cách choáng ngợp, khiến cho bà còn không ngờ đến được.

Từ hồi đấy đến giờ, bà không hề thấy Tiêu An cười nhiều, phải nói là rất rất ít.

Con từ đó cũng bắt đầu thích độc lập một mình.

Vốn dĩ khi hai mẹ con còn sống với nhau, Tiêu An cũng đã biết làm mọi chuyện, nhưng mà, có cần phải độc lập đến như vậy không chứ?
Lâm Mặc lo lắng cho Tiêu An lắm chứ, bà sợ con bị gì, nên còn tìm bác sĩ cho con, nhưng mà con lại từ chối.

Thế là bà cũng chỉ biết thở dài rầu ruột mà thôi.

Lâm Mặc nghĩ: không lẽ tính cách Tiêu An thay đổi như vậy, là do môi trường sống hay sao? Nhưng mà, bà thấy hình như không phải là như vậy.

Việc lựa chọn trường, chồng của bà cũng đã sắp xếp hết cho hai đứa con hết rồi, nhưng Tiêu An lại từ chối, nói là muốn tự chọn.

Thế là hai vợ chồng của bà cũng để cho con tự quyết định lựa chọn những gì mà con muốn.

Tiêu Phong Trác là người không hề gò bó các con của mình.

Hai đứa con, đứa nào ông cũng đều yên tâm hết, đặc biệt, ông rất yên tâm về Tiêu An.

Tuy có mười mấy tuổi đầu, nhưng con lại như thể là hai mươi mấy rồi, đầu óc cùng cách suy nghĩ của Tiêu An thì hoàn toàn khác.

Mọi chuyện Tiêu An làm trước giờ đều tính toán kĩ lưỡng hết, làm cho ông còn phải bất ngờ về con.

Tiêu An còn hơn cả ông hồi đấy.

Lâm Mặc thở dài, “Con của em sinh ra, mà chả thấy giống em tí nào cả.

Nó giống anh đến nỗi, như được đúc ra từ một cái khuôn vậy đó.”
Tiêu Phong Trác bật cười, “Em đừng nói như vậy chứ, con đều là của chúng ta cơ mà.”
Lâm Mặc chán nản, “Phải chăng Tiêu An mà được như Thừa Minh, thì tốt biết mấy.

Năng động, vui vẻ, rồi ham chơi nhiều vào.

Con chỉ biết suốt ngày cắm đầu vào học thôi, còn máy tính gì nữa suốt ngày, rồi còn cả kinh doanh cơ.

Đều tại anh hết đó.

Em bắt đền anh.

Tại sao anh lại dạy Tiêu An và Thừa Minh tập tành với công việc ở công ty sớm như vậy chứ? Thừa Minh nó nhẩn nha lắm, chứ đâu có như anh trai của nó đâu.

Tiêu An con còn cắm đầu vào mấy việc ở công ty, còn hơn là học nữa đấy.”
Tiêu Phong Trác xích lại gần Lâm Mặc ngồi hơn để bóp lưng cho vợ mình, “Được rồi được rồi.


Đều là lỗi của anh hết.

Anh kêu con đừng quá để tâm vào công việc, chỉ nên biết sơ sơ thôi là được rồi.

Thừa Minh thì nó nghe, nhưng còn Tiêu An thì một mực đòi như vậy, nên anh cũng đành chấp nhận.

Hai đứa rất rành về thị trường kinh doanh, tuy mới chỉ ở cái tuổi này thôi.

Khi thảo luận với các con, anh còn không tin đó là con trai của mình luôn đấy.

Hai đứa phân tích mọi mặt thuận lợi, khiến cho anh phải bị thuyết phục luôn đấy.”
Lâm Mặc nghe vậy cũng chẳng mấy vui vẻ lấy làm tự hào gì, trái lại bà vẫn là chán nản buồn rầu như cũ, “Phải phải, hai bố con của các anh đều giỏi hết.

Riết rồi cái nhà này bố con các anh hợp lại với nhau hết rồi, không còn ai đứng về phía em nữa.”
Giúp việc bưng ly nước ép cam để lên bàn, Tiêu Phong Trác cầm lên đưa cho vợ, “Này, em uống nước ép cam đi.”
Lâm Mặc nhận lấy uống một ngụm rồi đặt xuống bàn, giọng điệu bà có phần tự trách mà nói: “Anh thấy, có phải do người làm mẹ như em không hiểu con của mình không?”
Tiêu Phong Trác lại đưa nước ép cho vợ, ý kêu bà uống thêm, biết vợ đang buồn nên ông an ủi, “Em đừng như vậy, Tiêu An tính tình trước giờ là như vậy rồi.

Không phải là lỗi của em, em đừng tự trách bản thân mình như vậy nữa.”
Lâm Mặc không quan tâm lời an ủi của chồng, “Hồi nhỏ Tiêu An vốn không phải như vậy đâu, anh đừng có an ủi em nữa.”
Lâm Mặc xoa xoa huyệt thái dương của mình, “Mấy hôm trước Tiêu An ra ngoài chơi với Thừa Minh, thấy con cũng chịu đi như vậy em cũng vui lắm chứ.

Nào ngờ Tiêu An về đến nhà, thì sắc mặt rất tệ, em hỏi gì cũng không chịu nói, sau đó đóng cửa phòng lại ở một mình, rồi còn không chịu ăn cơm nữa.

Em phải nói mãi, Tiêu An mới chịu xuống ăn một miếng cho có thôi.

Em hỏi Thừa Minh, thì con kêu cũng chỉ bình thường, hai anh em chỉ đơn giản đánh cướp thôi mà.”
Tiêu An sắp xếp đồ xong hết vào vali rồi, còn sách vở cùng các đồ dùng khác, cũng đã được cậu chuyển đi trước đó rồi.

Nên giờ cũng chỉ còn mỗi quần áo là chính.

Tiêu Thừa Minh kéo vali xuống lầu, rồi cả đống túi đồ to nhỏ theo, “Anh ác độc quá, gửi đồ trước mà không rủ em gì hết.”
Tiêu An thủng thẳng kéo vali, cậu nói: “Rủ rồi, hôm qua lúc em đang chơi game.”
Tiêu Thừa Minh nói: “Hả? Lúc đó em có để ý gì đâu.

Anh đúng là đồ ác độc không có lương tâm mà.

Mẹ xem anh đi kìa.”
Lâm Mặc thấy Thừa Minh như vậy, bà đang chán nản không vui cũng không khỏi bật cười lên.

Tiêu Phong Trác nói: “Tại con mê game, không trách anh con được.”
Tiêu Thừa Minh để đại vali, cậu lại sofa ngồi gần mẹ, “Tí con và anh sẽ đi xem phim, nên về hơi trễ đó mẹ yêu.”
Lâm Mặc nghe như vậy vui vẻ lên hẳn, vì Tiêu An cũng chịu đi nhiều rồi, “Được được, con và anh đi lâu vào.

Chả mấy khi anh con chịu đi ra ngoài như vậy, con cứ dẫn anh con đi nhiều chỗ cho mẹ nha.”
Tiêu Thừa Minh đưa tay lên làm động tác tuân lệnh, “Xin tuân lệnh mẹ.”.


Bình luận

Truyện đang đọc