MIỂU MIỂU KHÔNG HẸN


Tôi muốn lên Taobao mua một chiếc két sắt.
Sau đó đem tất cả những thứ liên quan đến anh bỏ vào trong và cất giữ.
Đợi đến rất nhiều năm về sau khi tôi già rồi, có thể phi thường kiêu ngạo mà ôm chiếc két sắt và nói cho con cháu của tôi.

Năm đó, bà từng thích một người rất rất tốt.
Người tốt nhất.

—— trích nhật kí của Vu Miểu Miểu.
Hiệu trưởng nói, để không làm chậm trễ việc học tập bình thường của học sinh, lễ hội văn hóa trường trung học Ngân Hoa sẽ tổ chức vào hai giờ chiều ngày cuối tuần, trong giảng đường rộng rãi nhất.
Đây có lẽ là một trong số ít những ngày không phải mặc đồng phục học sinh.
Vu Miểu Miểu trước đây không quan tâm lắm nhưng giờ khắc này cô đã đứng trước gương lớn thay ba bộ quần áo.
Thời gian để mặc quần áo thật sự rất ít, cô đối diện chiếc gương khoa tay múa chân đến rồi lại khoa tay múa chân đi, cảm thấy bộ nào cũng không đẹp.
Kì kèo đến cuối cùng, sắp không kịp rồi, cô mới miễn cưỡng chọn được một chiếc váy dệt kim màu trắng, chân mang một đôi vớ len đen.
Cô cảm thấy, Nhan Quyện có thể sẽ thích phong cách đơn giản như vậy.
Trước khi ra cửa còn mang theo máy chụp hình.
Độ phân giải của điện thoại rất thấp, sẽ ảnh hưởng đến mỹ mạo của anh.
Từ lúc vào thu tới nay, nhiệt độ giảm mạnh, thời tiết ngày càng lạnh hơn, Vu Miểu Miểu trên đường đạp xe đến trường, cảm giác được gió lạnh thổi đến trên người mình.
Cô có chút hối hận khi không nghe lời mẹ mặc áo khoác, chỉ có thể cắn răng nói với chính mình "mỹ lệ đông nhân"
Đúng ra là "mỹ lệ động nhân": xinh đẹp động lòng người, còn chữ "đông" trong câu của Vu Miểu Miểu là "đông" trong "đông lạnh".
Đến trường học đỗ xe xong, lúc cô đi theo đám đông người đến giảng đường, bởi vì chương trình còn chưa bắt đầu, nên đèn đuốc vẫn còn sáng trưng.
Một đường tìm đến khu vực lớp 10-1, vừa mới đi qua, liền nhìn thấy Kiều Sênh và Tiêu Lộ đang vẫy tay với cô.
Bước nhanh đi qua ngồi xuống, Kiều Sênh cùng Tiêu Lộ trăm miệng một lời nói: "Miểu Miểu, hôm nay cậu mặc đẹp như vậy làm gì?"
Da mặt mỏng của cô lập tức ửng hồng, Vu Miểu Miểu suy nghĩ nửa ngày, ra vẻ ngượng ngùng trả lời: "Các cậu không cảm thấy, thầy giáo vật lý rất đẹp trai sao?"

Kiều Sênh: "Nhưng mà thầy vật lý năm nay đã ngoài năm mươi, hơn nữa lại hói đầu, không phải cậu ghét nhất đầu hói sao?"
Tiêu Lộ: "Quan trọng nhất là hôm nay ông ấy căn bản không có tới."
Vu Miểu Miểu: "Ồ, biết rồi."
Ba người hi hi ha ha một trận, đèn sợi đốt sáng trưng trong giảng đường đột nhiên toàn bộ tắt hết, trong phút chốc bốn phía tối như mực.
Đám đông thì thầm, trung tâm sân khấu chiếu lên một chùm sáng, hai người dẫn chương trình một nam một nữ trang điểm cầu kỳ đang đọc lời dẫn khai mạc.
Tiết mục đầu tiên được biểu diễn do lớp 10-1 mang đến là vở kịch nói "Jane Eyre".
Người dẫn chương trình vừa mới thông báo xong tên tiết mục, khu vực lớp 10-1 liền sôi trào đứng lên: "Nhất ban nhất ban, không giống bình thường!"
Âm thanh của đoàn người hạ xuống, Kiều Sênh bắt đầu la hét chói tai: "A a a Triệu Dập Nhiên, cố lên! Triệu Dập Nhiên, cậu là tuyệt nhất!"
Vu Miểu Miểu cùng Tiêu Lộ:.....
Trên sân khấu vang lên tiếng nhạc đêm piano, Lâm Tĩnh Thâm diễn vai nữ chính trong " Jane Eyre", Triệu Dập Nhiên diễn nam chính Rochester, còn Hạ Thư diễn vai con gái của Rochester, Adele.
Kiều Sênh vốn dĩ không thích sự kiêu ngạo trên người Lâm Tĩnh Thâm, hiện tại càng thêm tức giận: "Dựa vào cái gì nhỏ đó cùng Triệu Dập Nhiên diễn một đôi chứ, tớ có chỗ nào không bằng nhỏ?"
Vu Miểu Miểu nhanh nhẹn vuốt lông: "Thái hậu nương nương bớt giận."
Trên sân khấu, Lâm Tĩnh Thâm mặc một chiếc váy công chúa phong cách châu Âu cắt may khéo léo, hoa văn phức tạp, đọc lên lời thoại kinh điển: "Ngươi cho là, bởi vì ta nghèo, thấp kém, không xinh đẹp, ta sẽ không có linh hồn, không có trái tim sao? Ngươi sai rồi, linh hồn của ta với ngươi giống nhau, trái tim ta với ngươi cũng hoàn toàn giống nhau!"
Nàng buông tay Rochester ra, đưa lưng về phía hắn, vẫn kiêu ngạo: "Nếu thượng đế ban cho ta của cải và sắc đẹp, ta sẽ khiến ngươi khó rời xa ta, cũng giống như hiện tại ta khó mà rời khỏi ngươi.

Tựa như chúng ta sau khi chết đi, linh hồn xuyên qua phần mộ, đứng ở dưới chân thượng đế, tất cả đều bình đẳng."
......
Phần cuối của vở kịch, Rochester mù một con mắt, què một chân, gắt gao ôm chặt Jane Eyre yêu dấu vào trong ngực, hai người ôm nhau mà khóc.
Dưới sân khấu Kiều Sênh cầm túi khoai tây chiên nghiến răng nghiến lợi, Vu Miểu Miểu cùng Tiêu Lộ đứng một bên mà trong lòng run sợ.
Tiết mục của lớp 1 kết thúc, lục tục có rất nhiều người biểu diễn hát tình ca và đơn ca, tiểu phẩm, nhạc khí diễn tấu, vv....
Ngay lúc Vu Miểu Miểu trông mòn con mắt, rốt cục nghe được người dẫn chương trình nói: "Tiếp theo đây chúng ta cùng thưởng thức ca khúc đến từ lớp 11-4 Hứa Mộ Trì, Khâu Ngôn, và lớp 10-1 Nhan Quyện cùng nhau thể hiện: "Ôm"."
Sau khi người dẫn chương trình đọc xong tên tiết mục, đèn trên sân khấu đột nhiên tắt, hẳn là đang làm công tác chuẩn bị.
Trái tim Vu Miểu Miểu thấp thỏm lên lên xuống xuống tựa như chiếc xích đu, cố gắng nhịn xuống mong muốn được đứng lên nhìn lên trên sân khấu.
Trên khán đài, tiếng la thét chói tai từ bốn phương tám hướng truyền đến, giống như những làn sóng hỗn loạn, hết đợt sóng này bao trùm lên đợt sóng khác.

"Hứa Mộ Trì! Tớ nguyện ý mỗi ngày đều giúp cậu sáng tác!"
"Nhan Quyện! Xin cậu giúp tớ bổ túc bài tâp về nhà!"
......
Trong tiếng vỗ tay của đám đông, ánh sáng chiếu lên, bức màn đỏ lớn trên sân khấu chậm rãi mở ra.
Hai nam sinh đứng trên khấu, một người đứng bên trái, trong tay ôm một chiếc ghita điện, người còn lại là Hứa Mộ Trì, anh đứng ở chính giữa, trước mặt là chiếc giá ba chân, anh hạ microphone xuống, mắt vĩ dài hẹp lướt qua, thần sắc kiêu ngạo.
Nhan Quyện đâu?
Vu Miểu Miểu nhíu mày, nhịn không được muốn đứng lên nhìn kỹ xem, giây kế tiếp, đột nhiên tiếng trống vang lên, âm sắc thanh thúy, cực kỳ vang dội.
Anh vừa gõ một chút, toàn trường nhất thời lặng ngắt như tờ.

Vu Miểu Miểu theo tiếng nhìn lại, cuối cùng nhìn thấy góc bên phải sân khấu, đặt một bộ trống bạc, còn Nhan Quyện cầm chiếc dùi trống lớn trên tay, bên cạnh sân khấu, lẳng lặng ngồi.
Trên đầu anh đội chiếc mũ bóng chày đen, chỉ keo kiệt lưu cho người xem một bên sườn mặt tối, khiêm tốn lại khoa trương.
Tiếng la hét đã lên tới cổ họng nhưng bị Vu Miểu Miểu cưỡng chế nhịn xuống.
Tiếng trống hạ xuống, tiếng đàn ghi-ta điện trên tay nam sinh còn lại vang lên, Hứa Mộ Trì ở giữa sân khấu tay cầm microphone, bắt đúng nhịp vào:
"Cởi bỏ lớp mặt nạ suốt cả một ngày dài, hướng tới ranh giới mộng ảo; xe ngựa bí đỏ giữa đêm khuya, mang lên đôi giày thủy tinh trong câu chuyện cổ tích.
Hãy để tôi tận hưởng cảm giác này, tôi là tường vi cao ngạo; hãy để tôi nhấm nháp tư vị này, thế giới hỗn loạn không hiểu rõ——"
Vu Miểu Miểu gần như mê muội nhìn chằm chằm Nhan Quyện, vành mũ che đi hàng lông mày của anh, chiếu xuống khuôn mặt nửa sáng nửa tối.
Động tác đánh trống rơi xuống, tiết tấu trọng âm lặp lại liên tục, có vẻ tùy tính lại tiêu sái.
Trong bóng đêm mỹ lệ, hắn là một đóa tường vi cao ngạo.
Không cần lý giải, không cần đồng tình, hắn là đóa hoa nồng nhiệt, xem thường những ai đang thưởng thức.
Nếu theo như lời từ miệng anh nói "Tiết mục tập thể, tớ không phải diễn viên chính", như vậy, có phải hơi "giọng khách át giọng chủ" một chút rồi không.
Xung quanh các bạn cùng lớp đều đang vỗ tay tán thưởng, khúc nhạc dạo vừa dứt, Hứa Mộ Trì cất tiếng, thanh âm khàn khàn:
"Gió đêm hôn lên lá sen, hãy để tôi say bên cạnh ao, đợi người nhìn rõ vẻ đẹp của tôi, ánh trăng chiếu làm khô đi nước mắt......"
Đuôi mắt anh vừa nhếch, tựa như lướt qua đám đông.

Vu Miểu Miểu đoán, anh đang tìm Nhan Hi.
Cũng giống như ánh mắt chính mình đang đuổi theo Nhan Quyện vậy.
Căn bản không tự chủ được.
Gần cuối bài, cuối cùng cô cũng hồi thần lại, cầm lấy máy ảnh, điều chỉnh tiêu cự, vội vã hướng bên phải sân khấu chụp một tấm ảnh.
Bởi vì có tật giật mình, sợ bị người khác phát hiện mình chụp hình Nhan Quyện, cô ấn nút chụp rất nhanh, khiến hình ảnh có chút mơ hồ.
Mà tấm ảnh chụp mờ ảo này, được cô cất giữ mười năm, mãi đến sau khi hai người kết hôn, trong phòng tân hôn cũng có một vị trí nhỏ cho nó.
Ca khúc kết thúc, Vu Miểu Miểu lấy cớ đi WC, lén lút rời khỏi khán phòng, mò mẫm trong bóng tối một đường đi đến hậu trường.
Trong lòng có chút khẩn trương, nhưng lại nóng lòng muốn đi tìm Nhan Quyện nói chuyện.
Hậu trường giờ phút này người đến người đi, thanh âm ồn ào, có người chuẩn bị lên sân khấu, có người đang hoá trang, tóm lại náo nhiệt cực kỳ.
Vu Miểu Miểu rón ra rón rén, xoay qua xoay lại mấy vòng, cuối cùng cũng tìm được thân hình mảnh khảnh của Nhan Quyện tại một góc nhỏ.
Trong lòng vừa động, cô đang định bước tới, lại nhìn thấy Lâm Tĩnh Thâm đang đứng cạnh Nhan Quyện.
Cước bộ dừng lại, cô cảm thấy có chút xấu hổ, bởi vì vị trí mình đang đứng lúc này, vừa vặn có thể nghe được rõ ràng cuộc đối thoại của hai người.
Trong ấn tượng gióng nói Lâm Tĩnh Thâm từ trước đến nay luôn nhạt nhẽo, giờ phút này lại mang theo một chút dè dặt lấy lòng, cô hỏi:
"Nhan Quyện, cậu có QQ không, có thể thêm bạn với mình không?"
Đối phương nhướng mi, thản nhiên đáp: "Không có."
Lâm Tĩnh Thâm hơi ngây ra, chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp: "Nhưng tớ hỏi Triệu Dập Nhiên, cậu ta rõ ràng nói cậu có a......"
"Cậu ta lừa cậu đó." Anh ngồi trên chiếc ghế xoay màu trắng, ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, mặt không chút biểu cảm.
Lâm Tĩnh Thâm không nói, tựa hồ có chút tổn thương.
Vu Miểu Miểu ngừng thở đứng ở một bên cũng có chút thất vọng.
Hiện tại là lúc các bộ phim bom tấn QQ của Tencent đang được ưa thích, Nhan Quyện thế mà lại không có sao?
Kỳ thật, cô cũng rất muốn thêm bạn.
Suy nghĩ lung tung một chút, cách đó không xa có người kêu tên Lâm Tĩnh Thâm, Vu Miểu Miểu nhìn cô ấy vội vàng rời đi, thế là thu hết dũng khí đi qua.
Nhan Quyện đưa lưng về phía cô ngồi trước gương hoá trang, hơi hơi cúi đầu, một bộ chán chường.
"Nhan Quyện, hôm nay cậu biểu diễn rất hay."
Cô đến gần, thật chân thành khích lệ anh.
Nhất là khi tiếng trống vang lên lúc bắt đầu, giống như điện giật, nháy mắt trở thành tiêu điểm của toàn khán đài, cũng đánh trúng trái tim cô.
Anh ngẩng đầu, đôi mày lãnh đạm hơi chuyển, như là nghĩ tới cái gì, thấp giọng nói: "Tớ không có nghe thấy cậu cỗ vũ."
Vu Miểu Miểu nghẹn lời.

Hôm đó.....!Không phải anh chính miệng nói không cần cổ vũ hay sao?
Hơn nữa, là bởi vì quá thích, cho nên ngược lại không có cách nào tự nhiên gọi tên anh giống như người khác.
Hai má trắng nõn phiếm hồng, lời này của anh rõ ràng rất bình thường, chỉ là không biết vì sao, Vu Miểu Miểu lại khẩn trương lên.
Tầm mắt bối rối thoáng nhìn qua anh, một đôi mắt đen láy được che đậy dưới vành mũ, mâu quang mờ mờ tỏ tỏ, đẹp đến nao lòng.
Theo bản năng, cô lên tiếng: "......!Thật là đẹp."
Nhan Quyện có điểm nghi hoặc ngước mắt lên nhìn cô.
Phát hiện ra chính mình không cẩn thận nói ra miệng, Vu Miểu Miểu một khắc như là mưa rền gió dữ, nhanh chóng giải thích một cách lộn xộn: "Ý tớ nói mũ của cậu......!thật đẹp ấy, mua ở đâu vậy?"
Anh trầm mặc một chút, còn thật sự trả lời: "Chợ bán sỉ trên đường Liên Hoa, mười đồng một cái."
Giống như thật sự đang giải đáp thắc mắc cho cô.
Vu Miểu Miểu chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu, kiên trì nói: "Cám ơn.....Tớ, ngày mai tớ đi xem xem."
Nhan Quyện lại nhăn mi: "Cậu thích đến như vậy?"
Còn chưa kịp trả lời, đã thấy anh đưa tay ra, lấy xuống chiếc mũ bóng chày không có gì đặc biệt này, sau đó, thật tự nhiên đội lên trên đầu cô.
"Tặng cậu." Giọng anh trầm thấp tựa như chiếc lông vũ, trêu chọc trái tim cô.

Nói xong, còn giải thích thêm: "Đây là tớ mới mua, chỉ đội qua một lần."
Vu Miểu Miểu cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa.

Cô cảm thấy chính mình hiện tại cần gấp một chiếc xe cứu thương.
Anh thực sự tặng đồ cho cô.....
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, lại nhìn thấy tầm mắt Nhan Quyện từ từ hạ xuống, đang nghiêm túc đánh giá cô.
Vu Miểu Miểu mặt càng đỏ hơn, có chút thẹn thùng mà nghĩ, thật may hôm nay mình tỉ mỉ ăn diện một chút.
Giây tiếp theo, đã nghe thấy thanh âm anh khiêm tốn thỉnh giáo: "Hôm nay nhiệt độ thấp như vậy, cậu mặc thế này, không lạnh sao?"
"......"
Vu Miểu Miểu, xong...
_______________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: # thẳng nam không có thẩm mỹ #.


Bình luận

Truyện đang đọc