MIỂU MIỂU KHÔNG HẸN


[NT | EDIT] VÔ THỜI HẠN CHƯƠNG 27
Cho dù là con cáo "cầu mà không được" kia,
Tôi cũng nguyện đi bên cạnh anh ấy tới cuối cùng, dù là định sẵn anh ấy không thuộc về tôi.
Bởi vì...!cáo không thể rời bỏ hoàng tử bé, Vu Miểu Miểu cũng không thể rời bỏ Nhan Quyện.
—— trích từ nhật ký của Vu Miểu Miểu.
Trong tiệm trà sữa ấm áp như mùa xuân, người đến người đi nối liền không dứt.
Nhan Hi xinh đẹp đứng ở trước mặt cô giờ đây đang mặc một chiếc áo bông thật dài màu trắng, trên cổ quấn quanh chiếc khăn choàng lớn màu đỏ khiến cho gương mặt cô ấy càng thêm rạng rỡ.
Vu Miểu Miểu có chút khẩn trương, cũng nở một nụ cười: "Nhan Hi học tỷ, đã lâu không gặp."
Đối phương đi tới kéo tay áo cô, nhiệt tình mời: "Em tới vừa đúng lúc, bọn chị đang nói chuyện phiếm, nhiều người mới náo nhiệt."
Nói xong, cô thấy Kiều Sênh đứng ở một bên, lại quan tâm bổ sung một câu: "Đây chắc là bạn của em rồi, có muốn đi chung không?"
"Có thật không ạ? Muốn muốn muốn!"
Vu Miểu Miểu vẫn chưa trả lời, Kiều Sênh liền kích động nói trước.
Nhan Hi không nhịn được cười, đưa tay kéo Vu Miểu Miểu cùng Kiều Sênh xuyên qua đám người đi vào bên trong.
Một bước, hai bước, ba bước.
Cách anh càng gần Vu Miểu Miểu lại càng khẩn trương.
Cuối cùng, cô bị Nhan Hi kéo đứng ở trước mặt anh.
Kiều Sênh bên cạnh dường như không hề câu nệ chút nào, đi tới tùy ý tìm một chỗ trống ngồi xuống, mà bây giờ chỉ còn lại một vị trí bên cạnh Nhan Quyện.
Vu Miểu Miểu có chút do dự không biết nên làm thế nào cho phải, lại nghe được thanh âm của Nhan Hi vang lên: "Ngớ ra làm gì, ngồi đi."

"A...!Được, được ạ."
Đấu tranh hồi lâu, rốt cuộc bứt rứt bất an mà ngồi xuống, cô khẩn trương tới mức tay cũng không biết nên để đâu, tim đập dữ dội.
Mặc dù trời đông giá rét không khí ẩm ướt nhưng hương xà phòng thoảng thoảng trên người anh vẫn khô ráo mà ấm áp như thế.
Vu Miểu Miểu đột nhiên có chút hoài niệm.

Lần cuối cùng đến gần anh như vậy là lúc làm báo bảng đen.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, cô quay đầu lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Nhan Quyện.
Trên tai anh đeo cặp tai nghe màu trắng quen thuộc, thật giống như đang nghe nhạc, bộ dáng vô cùng buồn chán.
Tầm mắt hai người đụng phải nhau, thấy cô có vẻ tay chân luống cuống hốt hoảng, anh đưa tay tháo tai nghe xuống, giọng có chút nghi ngờ: "Cậu rất căng thẳng?"
Gương mặt trong nháy mắt đỏ lên, Vu Miểu Miểu vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không có không có, tớ chỉ cảm thấy, cảm thấy lại ở chỗ này đụng phải cậu thật là khéo."
Tựa hồ là vì cảm xúc của cô, đôi mày lãnh đạm dịu đi đôi chút, suy nghĩ một lát, chủ động mở miệng: "Trà sữa khoai môn lần trước, mẹ tớ nói uống rất ngon."
"Thật không? Vậy thì thật là tốt quá."
Vu Miểu Miểu sững sờ, có chút kinh ngạc khi anh chủ động cùng mình nói tới chuyện này, trong lòng từ từ nổi lên một tia ngọt ngào.
Anh ấy vậy mà lại chủ động cùng mình nói chuyện phiếm.
Hai người nói không mấy câu, liền nghe được thanh âm của bà chủ, Kiều Sênh vội vàng đứng dậy, cự tuyệt đề nghị muốn đi chung của Vu Miểu Miểu, một mình bước nhanh qua lấy trà sữa.
Hứa Mộ Trì ngồi ở đối diện từ đầu tới cuối không lên tiếng, giờ phút này nhìn vào ánh mắt bọn họ có chút nghiền ngẫm.
Trên tay hắn cầm một cái bật lửa, nắp hộp mở rồi khép, khép rồi lại mở hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được mở miệng cà lơ phất phơ hỏi: "Nhan Quyện, tiểu học muội này là gì của cậu?"
Không phải hắn nhiều chuyện, chẳng qua là cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua Nhan Quyện ở cùng nữ sinh nào gần đến như vậy.
Nhan Hi nghe vậy khóe miệng hơi nhếch lên cười ra vẻ cao thâm khó đoán.

Mà Nhan Quyện nhíu mày, trên mặt vẫn không chút gợn sóng: "Bạn học cùng lớp."
Hứa Mộ Trì chớp mi, đuôi mắt hẹp dài mang nét mơ hồ chậm rãi hỏi: "Chỉ đơn giản như vậy?"
Lời hắn còn chưa nói hết, dưới bàn Nhan Hi đưa tay bấm vào cánh tay hắn một cái.
Hứa Mộ Trì nhíu mày, nghiêng đầu thấy Nhan Hi đang trừng hắn.
Cô bé đơn thuần, đáng yêu như Vu Miểu Miểu không thể đem cô bé đi hù dọa được.
Lỡ không may hù chạy mất, em trai cô ngay cả một bạn học nữ duy nhất như vậy cũng không có thì phải làm sao.
Sờ lỗ mũi một cái, Hứa Mộ Trì cúi đầu uống trà sữa, phối hợp không hỏi thêm gì nữa.
Vu Miểu Miểu một lòng lo sợ bất an cuối cùng cũng thả lỏng xuống.
Cô thật sự không giỏi ứng phó nỗi với những tình huống như thế này.
Bầu không khí hơi có chút lúng túng, Nhan Hi cười lúm đồng tiền như hoa, chỉ chỉ Hứa Mộ Trì giới thiệu với cô: "Đây là Hứa Mộ Trì, lớp 11-4, sau này nếu như trong trường học có người bắt nạt em, em có thể đến tìm hắn."
Lúc cô nói chuyện, trong giọng vô thức thể hiện sự thân mật: "Dù sao hắn cũng không học hành, ngày ngày chỉ biết chơi bời."
"Lần này thi cuối kỳ không phải anh đã có tiến bộ sao?" Hứa Mộ Trì lười biếng đáp lại, đưa tay xoa rối loạn mái tóc dài của cô.
Nhan Hi trừng hắn một cái, dùng ngón tay vén vén tóc: "Nếu như từ thứ ba đếm ngược đến thứ mười đếm ngược từ dưới lên cũng coi là tiến bộ."
Không biết tại sao, Vu Miểu Miểu nghe đến chỗ này lại liên tưởng đến mình cảm giác hơi có chút mất mát.
Cô nhỏ giọng cất tiếng: "Vậy cũng vô cùng tốt rồi, lần này em thi cuối kỳ...!không tiến bộ một chút nào."
Bốn phía huyên náo, thanh âm của cô lại rất nhẹ, những người khác cũng không nghe rõ cô đang nói gì, chỉ có Nhan Quyện ngồi ở bên cạnh nghe vậy nghiêng mặt sang bên.
Anh mím môi, giọng giống như là an ủi: "Tớ thấy thành tích của cậu, Toán học so sánh với lần trước nhiều hơn một điểm."
Tim đập trong chớp nhoáng có chút kịch liệt, Vu Miểu Miểu há hốc mồm, đang muốn nói gì đó nhưng thấy Kiều Sênh trên tay ôm hai ly trà sữa nóng đi tới, vì vậy vội vàng đứng dậy đón lấy.

Kiều Sênh hi hi ha ha ngồi xuống, tựa như quen mở miệng: "Hôm nay đông người thật đấy, xót cho chị chủ quá đi mất."
Hứa Ngôn vẫn một mực ngồi bên cạnh Hứa Mộ Trì chơi điện thoại di động, nghe được lời cô nói tựa hồ cảm thấy có chút buồn cười, ngẩng đầu lên nói: "Cậu có thể kéo người đi bớt, người ta vui sướng còn không kịp đâu, hôm nay không biết kiếm bao nhiêu tiền nữa kìa."
Giọng nói của hắn có chút quen tai, một khuôn mặt với đường nét cứng rắn cũng có vẻ như đã từng quen biết.
Vu Miểu Miểu cau mày suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nhớ tới rất lâu về trước hình như cô đã gặp qua nam sinh này ở phòng cứu thương.
Khi đó, đầy mặt hắn ta đều là vết thương xanh xanh tím tím, nhưng bởi vì một bộ giọng điệu hài hước lão làng cũng coi như để lại cho cô mấy phần ấn tượng.
Kiều Sênh đem ống hút cắ.m vào trong ly giấy, không cam lòng yếu thế phản kích: "Nhưng người tới mua trà sữa nhiều, trong tiệm chỉ có một mình cô ấy quả thật rất vất vả."
Mà Hứa Ngôn đối với việc này khịt mũi coi thường: "Đó là do cô ấy không muốn tìm người đến hỗ trợ, như vậy tiền kiếm được tất cả đều là của cô ấy, không phải tốt biết bao sao." Nói xong, nghiêng đầu đi hỏi Hứa Mộ Trì: "Trì ca, em nói có đạo lý không?"
Hứa Mộ Trì đưa tay đem điện thoại di động hắn để trên bàn cầm lên, lần nữa nhét trở về trong tay hắn: "Cậu chơi tiếp đấu địa chủ đi."
Bị nghẹn một chút, Hứa Ngôn ngoan ngoãn cầm điện thoại di động lên: "...!Được ạ."
Bởi vì có đoạn nhạc đệm này, tình cảnh trở nên dễ dàng hơn, Hứa Ngôn giống như đối với Kiều Sênh cảm thấy rất hứng thú, một mực tìm cô nói chuyện.
Kiều Sênh có chút không nhịn được, hắn nói một câu cô liền đáp trả một câu, chọc cho Nhan Hi cười cong mắt.
Trong đám người huyên náo, Vu Miểu Miểu nhớ tới đề tài mới vừa chưa nói xong, liền nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Nhan Quyện, thấp giọng: "Mặc dù cao hơn một điểm, nhưng mà...!thứ hạng vẫn không có gì thay đổi."
Nói xong, cô có chút xấu hổ cúi đầu: "Nhan Quyện, thật xin lỗi cậu, đã phụ lòng cậu giúp tớ biên soạn lại đại cương rồi."
Rõ ràng trong tay cầm bí kíp võ công cao nhân tuyệt thế đưa tặng, vậy mà cô vẫn là một một con tôm thước nhỏ cam chịu chốn giang hồ.
Anh nghe vậy yên lặng chốc lát, đột nhiên khẽ cười.
Vốn là gương mặt đầy lạnh lùng mơ hồ tỏa ra chút ánh sáng dịu dàng, khóe mắt chân mày cũng mềm mại.
Nhan Quyện lúc không nói chuyện, tỏ ra rất kiêu ngạo, khí chất thanh lãnh, không ăn lửa khói nhân gian.
Nhưng khi anh cười lên, một đôi mắt đen nhánh giống như là sương mù tụ lại, lộ ra ánh sao sáng bên trong.
Giống như kẹo mận mà cô thích nhất, thấy nhiều rồi sẽ ghiền.
Anh rũ mắt xuống nhìn cô, giọng lại có chút ôn nhu: "Tiến bộ mà tớ hiểu có thể không giống lắm so với cậu." Dừng lại một chút, anh suy nghĩ nói tiếp: "Đại khái cậu không chú ý tới, thứ hạng tổng 9 môn tăng lên hai hạng."
"A? Có thật không?"
Vu Miểu Miểu thật sự rất bất ngờ.


Bởi vì sau khi nhận được bảng xếp hạng, cô thấy thứ hạng ba môn chính không thay đổi liền lòng như tro tàn, căn bản không có chú ý tới những phương diện khác.
Nhan Quyện gật đầu một cái: "Thật."
Lúc bọn họ thấp giọng nói chuyện với nhau, Kiều Sênh cũng ở đây nói chuyện phiếm với Hứa Ngôn, mà đối diện Hứa Mộ Trì giống như đang dạy Nhan Hi chơi một trò chơi trên điện thoại di động.
Trong một mảnh hỗn loạn, Vu Miểu Miểu nghe được giọng điệu quở trách của hắn: "Em xuất đại chiêu về phía hắn để làm gì, đó là đồng đội của em, không nhìn thấy sao?"
"Anh không nói không ai bảo anh câm đâu."
"Được được được, em tùy tiện đánh đi, một hồi nếu có người mắng em, anh giúp em mắng lại."
...
Trên giấy gián tường màu vàng tơ điểm xuyến những bông hoa nhỏ trắng muốt, mỏng manh lại dịu dàng.
Vu Miểu Miểu tâm tình mới rồi còn uất ức một thoáng đã mất sạch, lần nữa dấy lên hi vọng, vặn vặn ngón tay cô dè dặt hỏi: "Cho nên...!ý của cậu là, tớ như vậy, cũng coi là so với thi giữa kỳ có tiến bộ sao?"
Lúc cô nói chuyện, một đôi mắt sáng trong suốt, giống như trong căn phòng mới vừa còn tối đen được ấn công tắc điện, lập tức trở nên sáng ngời.
Nhan Quyện có chút kỳ quái, bởi vì tâm tình của anh, giống như thể cũng không giải thích được mà nhẹ nhàng buông lỏng một chút.
Anh không lên tiếng, hơi khom người cầm lên cặp sách đặt ở bên cạnh chân bàn, sau đó từ bên trong lấy ra một quyển còn sách chưa tháo phong, đưa tới trên tay cô.
Vu Miểu Miểu nhất thời không phản ứng kịp, mơ mơ màng màng đưa tay đón lấy.
Cô cúi đầu nhìn kỹ thì mới phát hiện thứ Nhan Quyện cho cô là quyển sách thiếu nhi nổi tiếng trên thế giới "Hoàng tử bé".
Trên bìa sách màu xanh đen, ánh trăng sáng cô độc treo thật cao ở trên bầu trời đêm, Hoàng tử bé đứng thẳng người ngẩng đầu nhìn lên tinh cầu xa xôi thuộc về cậu ấy.
Bên cạnh cậu là con cáo yên lặng chờ đợi, mà trong mắt Hoàng tử bé cũng chỉ có đóa hoa hồng kiều diễm kiêu ngạo trên tinh cầu B612 kia.
Giống như nằm mơ vậy, Vu Miểu Miểu cầm sách ngón tay vô ý thức nắm chặt.
Trong dòng người đến người đi, anh nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Cảm nhận của cậu sau khi đọc nó viết rất hay nên tớ nghĩ có lẽ cậu sẽ thích món quà này."
Chương 28.


Bình luận

Truyện đang đọc