MINH TINH PR

Một cuộc điện thoại này, lại vang lên vào buổi chiều.

Bạch Duy Minh cuối cùng cũng nhận, lại nghe bên kia nói: “Ông giỏi lắm Bạch Duy Minh, điện thoại của ông đây cũng không nhận?”

“Ồ, là anh cả Tần phải không?” Bạch Duy Minh cười nói, “Tôi còn tưởng là ông chưa ra đấy. Thoáng cái cho là điện thoại lừa đảo.”

“Tôi đệt ông đi chết đi. Ghét nhất ông cứ giả vờ giả vịt như thế!” Đối phương nói, “Ông đây được tạm tha đi ra rồi, ông không chê xúi quẩy, thì nhớ đón gió tẩy trần cho ông đây!”

“Được.” Bạch Duy Minh trả lời, “Cứ vậy đi.”

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Duy Minh lại bắt đầu xử lý công việc của Dung Quân Tiện.

Hoàn thành catwalk của buổi trình diễn thời trang, cũng không có nghĩa là công việc ở Lan Chử của Dung Quân Tiện đã kết thúc. Dung Quân Tiện vẫn phải nhận phỏng vấn của tạp chí đồng thời chụp ảnh bìa. Các câu hỏi phỏng vấn của tạp chí đã qua tay ekip quan hệ công chúng một lần, Dung Quân Tiện dự đoán đã biết đối phương sẽ hỏi gì, cũng chuẩn bị xong cần đáp gì.

Nhưng, phóng viên tạp chí vẫn sẽ thử hỏi một vài vấn đề bên ngoài phạm vi đã xác định. Mỗi khi phóng viên tạp chí thử làm như vậy, Bạch Duy Minh ngồi cạnh Dung Quân Tiện đều sẽ không khách sáo ngắt lời, cũng yêu cầu phóng viên kéo phỏng vấn “Về quỹ đạo”.

Bởi vậy, dưới sự giám sát của Bạch Duy Minh, Dung Quân Tiện trả lời một loạt vấn đề rất nhàm chán, cũng đưa ra những câu trả lời rất không thú vị.

Phỏng vấn đã qua hơn nữa, hai bên đều cảm thấy vô cùng nhàm chán. Phóng viên lại hỏi: “Dung tiên sinh, đối với cuộc chiến mắng chửi giữa fans phim của anh và fans phim ảnh của Đỗ Mạn Hoài, anh có ý kiến gì không?”

Dung Quân Tiện đành phải mang lời thoại Bạch Duy Minh đã dạy sẵn ra: “Tôi cảm thấy có thể là hiểu lầm.”

Phóng viên lại chưa từ bỏ ý định, cầm điện thoại lên, đưa tới trước mặt Dung Quân Tiện, lại thấy đó là khu bình luận của tài khoản chính thức của TORT, bên dưới toàn là fans của Đỗ Mạn Hoài và fans của Dung Quân Tiện kích động chửi nhau. Phóng viên lại nói: “Anh có cảm thấy fans của anh nói năng quá khích không, có định kêu gọi họ phát ngôn một cách lý tính hơn không?”

Ban đầu chỉ là trò chuyện những cái khác thì thôi, nhưng bây giờ Dung Quân Tiện tự nhìn thấy những lời nói dơ bẩn của khu bình luận, nóng nảy phát cáu: “Đỗ Mạn Hoài còn chưa kêu gọi fans của anh ta đâu? Rõ ràng là fans của anh ta chửi tôi trước, fans của tôi không nói thay tôi, chẳng lẽ cảm ơn họ đã rủa mẹ ruột tôi nổ tung?”

Bạch Duy Minh vốn còn muốn khuyên, không ngờ Dung Quân Tiện bỗng nhiên bùng lên như châm túi thuốc nổ, vậy ngăn cũng không ngăn được. Phóng viên như nhặt được của quý, đã múa bút thành văn xoạt xoạt xoạt ghi lại “Lời vàng ngọc” của Dung Quân Tiện.

Bạch Duy Minh nói: “Không cần tốn sức ghi lại, không thể đăng những gì Dung Quân Tiện vừa nói.”

Phóng viên ngẩng đầu, nói: “Dung tiên sinh, anh…”

Dung Quân Tiện lại nói: “Chị thích đăng thì đăng, dù sao lời tôi đã nói, tôi sẽ không phủ nhận.”

Bạch Duy Minh hơi đau đầu, lại nói: “Được rồi, phỏng vấn hôm nay đến đây thôi.”

Đợi sau khi kết thúc phỏng vấn, Bạch Duy Minh bảo trợ lý nhét bao lì xì cho phóng viên. Ngày hôm sau, phóng viên gửi bản thảo tới, quả nhiên không nói tới một chữ “Mẹ ruột nổ tung” của Dung Quân Tiện sẽ không làm ngôn luận.

Bạch Duy Minh đưa bản thảo cho Dung Quân Tiện xem qua một lần. Dung Quân Tiện nhìn một chút lại nói: “Tôi làm hỏng PR của anh rồi?”

“Đây là công việc của tôi.” Bạch Duy Minh trả lời.

Dung Quân Tiện lại nói: “Thật ra tôi cảm thấy câu nói kia của tôi cũng không có gì lớn, tất cả đều là lời thật lòng của tôi.”

“Nếu là lời thật lòng, vậy thì để trong lòng.” Bạch Duy Minh bảo, “Đừng công khai ra ngoài.”

Dung Quân Tiện bị Bạch Duy Minh nói lại, nhưng cũng bực mình, nói: “Sao tôi cảm thấy đại ngôn ngày lấy đến độ tay ngắn[1] thua thiệt thế chứ? Mỗi một bước đi, cũng phải sống dưới bóng ma của Đỗ Mạn Hoài. Tôi không nuốt trôi cục tức này, cứ phải làm sáng tỏ trước mặt mọi người mới được!”

[1] tay ngắn trong câu “cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay” ý là bạn Quân Tiện lấy được đại ngôn từ Hoài thì phải mềm mỏng với hắn

“Phía thương hiệu đã làm sáng tỏ rồi.” Bạch Duy Minh nói, “Mọi người cũng không chịu nghe, cậu muốn làm sáng tỏ, vậy càng không ai tin. Ngược lại lại có một lần thảo luận kịch liệt về mẹ ruột nổ tung của hai bên.”

Dung Quân Tiện trợn to mắt: “Vậy cứ bỏ qua như thế? Mỗi ngày để người ta chỉ vào tôi chửi? Nếu biết vậy, lúc đầu tôi đã không nhận đại ngôn này.”

“Ban đầu cũng không biết Đỗ Mạn Hoài khó chơi đến vậy.” Bạch Duy Minh cũng cảm thấy đã đánh giá thấp “Sự dẻo dai” của Đỗ Mạn Hoài trên phương diện này.

Ngay từ đầu, Bạch Duy Minh chỉ nói đại ngôn bị nẫng tay trên chính là “Chuyện thường của nhà binh”, Đỗ Mạn Hoài vào nghề nhiều năm vậy rồi, khổ gì thua thiệt gì còn chưa từng ăn, chắc là có thể chấp nhận. Lại không ngờ Đỗ Mạn Hoài căn bản không thể chấp nhận, còn thi triển kế sách để cho mình trở thành người phát ngôn đầu tiên được “Thông báo chính thức”, làm cho Dung Quân Tiện “Danh bất chính ngôn bất thuận”. Chuyện này thôi đi, Bạch Duy Minh thấy kín đáo xử lý tin tức này, tự nhiên biến thành “Chuyện cũ”, dần dần mọi người sẽ quên đi. Nào ngờ Đỗ Mạn Hoài không sờn lòng, tiếp tục dùng thủ đoạn marketing quan hệ xã hội để duy trì nhiệt độ của chuyện này, không hề có dự định buông tay.

Bạch Duy Minh thật sự nghĩ mãi mà không ra vì sao Đỗ Mạn Hoài chấp nhất đến thế. Người sáng suốt đều biết, cho dù Đỗ Mạn Hoài lại chấp nhất không thả, TORT cũng sẽ không bỏ dùng Dung Quân Tiện mà đổi sang dùng Đỗ Mạn Hoài. Ngược lại, Đỗ Mạn Hoài làm thế này, về sau TORT thấy hắn đều phải đi vòng qua!

Bạch Duy Minh cũng cảm thấy hơi chán nản, dự định kết thúc màn trò cười này.

Hôm sau, trên mạng bắt đầu truyền đi một đoạn video.

Trong video là Đỗ Mạn Hoài nói rằng mình rất thích thương hiệu TORT ở mấy nơi khác nhau. Nhưng mà, trong video Đỗ Mạn Hoài đã đọc sai phát âm của TORT, cái hắn nói là phát âm [t??t] tiếng Anh của TORT, mà thương hiệu TORT này trên thực tế là thương hiệu của Pháp, pháp âm chính xác được đọc theo tiếng Pháp là [t?:r].

Lời đồn xôn xao, chỉ nói ban đầu TORT quyết định Đỗ Mạn Hoài là người phát ngôn, nhưng CEO phát hiện Đỗ Mạn Hoài ngay cả tên thương hiệu cũng đọc sai, cho nên mới chọn một người khác.

Đoạn video này thật ra từ ba năm trước, Đỗ Mạn Hoài vừa tiếp xúc với thương hiệu TORT này, đúng là lúng túng mà đọc sai tên thương hiệu. Người ở đó đều không nhắc nhở hắn. Hắn đọc sai bốn lần, quản lý quan hệ công chúng của TORT mới chạy tới uốn nắn cho hắn. Nhưng Đỗ Mạn Hoài từ đầu tới cuối không phát âm được âm “r” cong lưỡi kia trong tiếng Phát, về sau đều chỉ nói tên dịch tiếng Trung của TORT.

Bởi vậy, trong video nói “Mỗi lần Đỗ Mạn Hoài nói TORT đều đọc sai” vậy mà là “Thật tình”, bởi vì Đỗ Mạn Hoài cũng chỉ từng nói bốn lần TORT, bốn lần này đều sai. Lại vẫn cứ là bốn lần này, bị người chỉnh sửa video bắt được rồi tạo bài báo, mà trong nháy mắt Đỗ Mạn Hoài cũng đã mất đi cái đạo đức cao “Người bị hại bị cướp đại ngôn”. Video được đăng lên không lâu đã lên chủ đề nóng, Đỗ Mạn Hoài cũng lập tức bị chế giễu của toàn mạng ùn ùn kéo đến bao phủ.

Thật sự là phong thủy luân chuyển, danh tiếng “Làm người khiêm tốn, kỹ năng diễn xuất vững chắc” mãi không tầm thường trên mạng của Đỗ Mạn Hoài cũng bị tổn thương.

Đỗ Mạn Hoài tức muốn chết, nhưng lại bó tay hết cách, chỉ có thể ở trong nhà đập bình hoa cho hả giận.

Trong phòng loảng xoảng rất lâu mới yên tĩnh. Bảo mẫu đến quét dọn căn phòng xong, Đỗ Mạn Hoài lại chạy tới phòng ngủ tìm Trần Lễ Bỉnh trút giận.

Trần Lễ Bỉnh cười hỏi: “Sao mà giận thế? Em cho rằng anh đã biết trước có thể như vậy.”

“Sao tôi biết trước được?” Đỗ Mạn Hoài hỏi.

Trần Lễ Bỉnh nói: “Bạch Duy Minh luôn ở sau lưng Dung Quân Tiện, thất bại của anh chẳng phải có thể đoán được à?”

Đỗ Mạn Hoài cười khẩy: “Bạch Duy Minh luôn ở phía sau Dung Quân Tiện, vậy còn em? Em ở sau lưng tôi không?”

Trần Lễ Bỉnh nắm chặt tay Đỗ Mạn Hoài, nói: “Đừng giận. Giận với mấy quan lại quyền quý này không đáng, chịu khổ chỉ là chúng ta.”

Đỗ Mạn Hoài cười mỉa đáp: “Bây giờ em cũng là quan lại quyền quý, nhưng hiển vinh của em, chưa từng chia cho tôi một chén canh.”

“Đây là nói bậy.” Trần Lễ Bỉnh dịu dàng dụ dỗ nói, “Anh muốn tài nguyên, em cho tài nguyên; anh muốn tiền, em cho tiền. Em đối với anh không tính là trăm cầu trăm ứng, cũng là trăm cầu chín mươi chín ứng. Nến có một chuyện không ứng, đó cũng là em lực có nhưng không bằng. Cũng không phải là vô tâm hỗ trợ.”

Đỗ Mạn Hoài nhướng chân mày lên: “À! Thật sự là em lực có nhưng không bằng? Hay là em sợ rước chuyện? Bây giờ trên đầu em có Tần gia bảo bọc. Chẳng lẽ vẫn không thể giành một hơi giúp tôi à?”

Trần Lễ Bỉnh thở dài: “Trước mặt Tần gia em cũng phải chú ý cẩn thận, nào dám xin cái gì?”

Đỗ Mạn Hoài thấy Trần Lễ Bỉnh như vậy, cũng không tiện vạch mặt, lại nhẹ giọng nói: “Được rồi, được rồi… Em nói đúng, là tôi nhất thời tức mụ đầu. Sao lại nói em như thế. Em đối xử với tôi sao lại không tốt chứ?”

Trần Lễ Bỉnh lại nói: “Anh cả của nhà họ Tần vài ngày trước được tạm tha ra khỏi tù, hai ngày nữa, em phải đến nhà họ Tần một chuyến để chúc mừng.”

Đỗ Mạn Hoài bèn nói: “Anh cũng đi nhé.”

Trần Lễ Bỉnh lại nói: “Những người của nhà họ Tần đều không nhã nhặn, anh đến rồi trái lại sợ…”

“Sợ cái gì?” Đỗ Mạn Hoài nói, “Anh cũng không phải người nhã nhặn.”

Trần Lễ Bỉnh hơi do dự, Đỗ Mạn Hoài lại bám vào bả vai Trần Lễ Bỉnh, dựng một ngón tay nói: “Vừa rồi vẫn là trăm cầu chín mươi chín ứng.” Nói đoạn, Đỗ Mạn Hoài lại duỗi một ngón tay ra: “Bây giờ đã thành trăm cầu chín mươi tám ứng.”

Trần Lễ Bỉnh nở nụ cười nắm tay Đỗ Mạn Hoài nói: “Vẫn là chín mươi chín.”

Trần Lễ Bỉnh đúng hẹn dẫn Đỗ Mạn Hoài đến nhà họ Tần. Nhân vật chính của bữa tiệc lần này là anh cả Tần. Đây cũng là lần đầu tiên Đỗ Mạn Hoài nhìn thấy anh cả Tần, lại thấy anh cả Tần này có mày rậm mắt to, lưng hùm vai gấu, mặc áo lông chồn trên người, cổ tay đeo đồng hồ Rolex màu vàng, phong cách rất đủ. Anh cả Tần thấy Trần Lễ Bỉnh và Đỗ Mạn Hoài, cười nói: “Lão Trần, đây chính là tiểu tình nhi[2] của cậu à?”

[2] tiểu tình nhi: tình nhân của đàn ông có vợ

Trần Lễ Bỉnh cười nói: “Bạn bè, bạn bè.”

Anh cả Tần nói: “Giữa bạn bè cũng làm lỗ hậu à?”

Trần Lễ Bỉnh cười nói: “Con mắt nào của ngài nhìn thấy chúng tôi làm lỗ hậu?”

Anh cả Tần cười ha ha: “Tốt nhất là chưa từng làm, đừng vừa chơi gian phu dâm phụ vừa giả vờ băng thanh ngọc khiết, ông đây coi thường như thế!”

Trần Lễ Bỉnh chỉ cười, Đỗ Mạn Hoài đứng bên cạnh y, trong lòng lại bực bội.

Trần Lễ Bỉnh lén đối xử tốt với Đỗ Mạn Hoài, ở bên ngoài chưa bao giờ nhận cái gì.

Anh cả Tần lại có vẻ như cảm thấy thú vị, không buông tha nói: “Rốt cuộc có phải thỏ nhi gia[3] không?”

[3] thỏ nhi gia (兔儿爷): chỉ trao bao bị đàn ông coi như đồ chơi (đặc biệt ở cổ đại)

Cơn giận trong lòng Đỗ Mạn Hoài hơi cao, quả thực trong nội tâm rất khó chịu, nhưng vẫn cười. Trần Lễ Bỉnh cũng cười, không nói câu nào.

Nhưng mỉm cười xấu hổ, vừa khéo lại gặp Bạch Duy Minh và Dung Quân Tiện tới.

Anh cả Tần thấy hai người, chỉ nói: “Ơ lão Bạch, ông cũng dẫn tiểu tình nhi tới rồi?”

Bạch Duy Minh lại nói y hệt Trần Lễ Bỉnh: “Bạn bè, bạn bè.”

“Ôi, thú vị! Lại thêm một bạn bè!” Anh cả Tần mỉm cười nói, “Là bạn bè làm lỗ hậu à?”

Nghe được lời này, sắc mặt Dung Quân Tiện cũng thay đổi rồi.

Thấy vẻ mặt Dung Quân Tiện thay đổi, trong lòng Đỗ Mạn Hoài chỉ cảm thấy sảng khoái vô hạn: Thấy Dung Quân Tiện được Bạch Duy Minh bưng cao đến vậy, suy cho cùng chẳng phải vẫn là đồ chơi.

Bạch Duy Minh lại nói: “Anh cả Tần, đừng nói những lời thô tục này, Quân Tiện nhà tôi là người nhã nhặn.”

Anh cả Tần lại hăng hái, không thể thiếu phải lặp lại lần nữa: “Rốt cuộc có phải thỏ nhi gia không?”

“Thỏ mẹ anh!” Tay Dung Quân Tiện tập võ nhiều năm lại khống chế không nổi bản thân.

Lời còn chưa dứt, Dung Quân Tiện đã sử dụng một chiêu song long xuất hải, gần như là dùng lúc, anh cả Tần lập tức mở hai chân ra, cổ tay xoay chuyển, phá một chiêu tiến công của Dung Quân Tiện. Tần tứ gia đã thấy cảnh này, mang theo máy phun đá khô, chửi: “Hai người ai dám đánh nhau con mẹ nó tôi sẽ phun người đó!”

Anh cả Tần cười nói: “Ai đánh nhau đâu?” Nói đoạn, anh cả Tần nói với Dung Quân Tiện: “Là tôi sai, tôi thấy cậu tuyệt đối không phải tiểu tình nhi của Bạch Duy Minh, cậu là vệ sĩ của anh ta phải không!”

Anh cả Tần lại nói với Bạch Duy Minh: “Ông quả nhiên có khí thế, tìm vệ sĩ cũng tìm người đẹp như thế. Ở đây ai có thể sinh hoạt tình thú hơn ông chứ?”

Dung Quân Tiện nghe lời nói khó hiểu này, bèn nói: “Ai lại nói tôi là vệ sĩ, tôi là nghệ sĩ nam, đóng phim đấy.”

Giọng điệu của anh cả Tần lại bắt đầu ngả ngớn: “À, ra là diễn viên[4]?”

[4] gốc là 戏子 (hí tử) có ý coi thường

Dung Quân Tiện nghe thấy lời này, lại không vui, đang định một chiêu phách sơn chưởng chẻ mụ nội nó cái chân, lại không ngờ Bạch Duy Minh đã giành lấy máy phun đá khô trong tay Tần tứ gia trước, phun một hồi về phía anh cả Tần. Anh cả Tần lạnh đến độ tránh luôn, lại cười nói: “Biết rồi! Biết rồi! Không dám chọc người của ông! Có thể thôi đi chưa!”

Anh cả Tần mặc áo lông chồn bị phun đá khô mấy lần, thật ra cũng không thấy có gì. Đổi lại là Đỗ Mạn Hoài ở bên cạnh nhìn mà toàn thân đều run lên. Trong lòng Đỗ Mạn Hoài hỏi mình như tự tra tấn: Tại sao Bạch Duy Minh muốn ra mặt giúp Dung Quân Tiện? Vậy tại sao Trần Lễ Bỉnh lại không ra mặt giúp mình?”

Đang nghĩ không hiểu, lại nghe thấy bên ngoài nói Khế gia và đại công tử tới rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc