MINH TINH PR

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dung Quân Tiện cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

“Bạch tiên sinh… xin đừng…”

Biểu cảm của Bạch Duy Minh biến mất trong bóng tối: “Tại sao lại gọi tôi là Bạch tiên sinh rồi? Bỗng nhiên bắt đầu lạnh nhạt.”

Dung Quân Tiện cũng không biết mình tại sao lại gọi anh là “Bạch tiên sinh”, nhưng ở thời điểm này, cậu lại cực ngại thân thân thiết thiết gọi anh là “Duy Minh”.

Dung Quân Tiện lại không trở nên tỉnh táo hơn, trước mắt càng thêm mơ hồ, chỉ thấy tia sáng trong căn phòng vốn tối tăm, chỉ mở một chiếc đèn ngủ, dưới ánh đèn là bóng của Bạch Duy Minh.

Biểu cảm của Bạch Duy Minh vẫn mơ hồ không rõ, đổi lại là giọng nói sang sảng: “Cậu đỡ hơn chưa?”

Dung Quân Tiện chớp chớp mắt nói: “Khá hơn rồi.”

Bạch Duy Minh nói: “Vậy tôi đi rửa tay.”

Bạch Duy Minh đứng dậy đến nhà vệ sinh.

Dung Quân Tiện nhìn Bạch Duy Minh rời khỏi mép giường, nhưng mùi hương bức người vẫn ở đây. Dung Quân Tiện hốt hoảng, nằm trên giường, láng máng cũng nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh cách một bức tường. Chắc hẳn Bạch Duy Minh đúng là đi rửa tay.

Dung Quân Tiện hơi nhắm mắt, lẳng lặng chờ đợi, hồi lâu lại nhíu chặt mày, nói: “Rửa tay phải lâu thế à?”

Nhưng bởi vì tác dụng của rượu thuốc, suy nghĩ của Dung Quân Tiện vẫn không rõ, đầu óc toàn là bột nhão, như một kẻ say, mạch suy nghĩ khá là mơ hồ, cũng không nhớ ra được nhiều, dựa vào bản năng bò dậy khỏi giường, lại chạy đến bên ngoài nhà vệ sinh trực tiếp đẩy cửa.

Bạch Duy Minh hết hồn.

Dung Quân Tiện nhìn thấy cái bóng của Bạch Duy Minh trong phòng tắm phủ kính, bèn nói: “Không phải anh rửa tay à? Sao lại vào phòng tắm rồi?”

Bạch Duy Minh đáp: “Không phải tắm gội cũng có thể thuận tiện rửa tay hả?”

Dung Quân Tiện thần chí không rõ, cảm thấy có lý: “Cũng đúng.”

Bạch Duy Minh hoảng sợ nói: “Cậu làm gì vậy?”

Dung Quân Tiện nói: “Quần áo bẩn rồi, mặc không thoải mái.” Nói xong, Dung Quân Tiện lại đi tới phòng tắm, nằm trong bồn tắm.

Nước nóng ở phòng tắm chảy qua đường cong cơ bắp rõ ràng của Bạch Duy Minh, bắt tung tóe khá nhiều lên mặt Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện cẩn thận ngửi, cảm thấy trong hơi nước cũng có mùi thơm ấm áp của làn da Bạch Duy Minh tỏa ra.

Dung Quân Tiện nhắm mắt lại, nghe thấy Bạch Duy Minh nói: “Cậu thích nằm trong bồn tắm, vậy thì nên xả ít nước nóng. Nếu không thì dễ lạnh.”

Dung Quân Tiện cũng chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy bồn tắm dần dần có thêm nhiệt độ và độ ẩm. Cậu mở mắt, nhìn thấy Bạch Duy Minh nhét cái nút trong bồn tắm lại, mở vòi nước ra, nước nóng dần dần đổ đầy bồn tắm lớn. Lúc mực nước lên cao, nước nóng cũng dính ướt áo ngủ của Dung Quân Tiện.

Bạch Duy Minh cũng ngâm mình trong bồn tắm, vẫn đang trong tư thế tắm rửa. Dung Quân Tiện lợi dụng bản năng trong nước ôm lấy Bạch Duy Minh, hỏi anh: “Trên người anh rốt cuộc là mùi gì vậy? Giống như thực vật.”

Bạch Duy Minh nói cho cậu biết: “Đây là mùi của dạ hợp hoan.”

Hợp hoan, là một loài hoa có màu đỏ rực.

Giờ phút này trên mặt Dung Quân Tiện cũng đỏ rực.

Bạch Duy Minh đỡ eo Dung Quân Tiện, hỏi cậu: “Cậu thích mùi này không?”

Dung Quân Tiện đáp: “Thích, rất thích.”

Nói đoạn, Dung Quân Tiện nhìn gương mặt Bạch Duy Minh gần trong gang tấc, ngày càng cầm lòng không đậu, lại duỗi tay ôm lấy mặt Bạch Duy Minh, ngẩng đầu hôi môi Bạch Duy Minh.

Bạch Duy Minh cũng không cảm thấy bị xúc phạm, trái lại cười một tiếng, nói: “Giống như trẻ con đùa vui.”

Vừa nói như vậy xong, Bạch Duy Minh lại chậm rãi làm sâu nụ hôn này.

Đúng là xuân thủy hoành lưu, nhất tịch hợp hoan.

Đến sáng sớm ngày hôm sau, trời trong không khí tươi mát, nhưng Dung Quân Tiện vẫn đang ngủ say trên gối.

Bạch Duy Minh thay quần áo sạch sẽ, đến phòng bên gọi điện thoại phàn nàn với Tần tiểu gia, nói: “Cậu đưa rượu kia tới làm gì?”

Tần tiểu gia nghe xong như rơi vào trong sương mù: “Rượu gì?”

Bạch Duy Minh chỉ cho rằng đây là mánh khóe của Tần tiểu gia, cười mắng: “Cậu còn giờ trò với ông lớn của cậu? Thuốc kích dục trong phòng ngủ không phải cậu bỏ? Chẳng lẽ là ma bỏ?”

Tần tiểu gia kinh ngạc nói: “Vậy có thể thật sự có ma. Chắc chắn không phải tôi! Anh cũng biết tôi đấy, tôi nói làm là làm, chưa từng chơi những trò gian này.”

Bạch Duy Minh lại bán tín bán nghi, hỏi ngược lại: “Tôi có thể biết cậu ở đâu được?”

Tần tiểu gia nói: “Được rồi, được rồi, nếu rượu kia xuất hiện ở chỗ tôi, vậy đó là vấn đề của tôi. Tôi cũng nhận phạt. Chỉ không biết rượu kia có thể dẫn đến chuyện gì không tốt không? Có gây thêm phiền phức cho các anh không?”

“Đương nhiên là có. Làm lỡ hành trình của hai chúng tôi. Vốn là giữa trưa hôm nay lên máy bay, nhưng bây giờ thậm chí còn chưa rời giường được.” Mặc dù Bạch Duy Minh phàn nàn như vậy, khóe miệng lại hơi nhếch lên.

Tần tiểu gia chậc chậc hai tiếng, nói: “Thế thì quá có lỗi với hai anh rồi!”

Bạch Duy Minh bèn nói: “Tóm lại, bỗng dưng đưa thứ này, là cậu không đứng đắn.”

“Vâng, vâng, vâng, tôi đúng là đồ hư hỏng không đứng đắn, khiến người đứng đắn là hai anh bị liên lụy.” Tần tiểu gia đáp, “Hôm nào đó nhất định đến nhà tạ tội.”

Bạch Duy Minh cúp điện thoại.

Tần tiểu gia cau mày, bảo người đi xem kỹ, là ai giờ trò quỷ, sao lại để rượu kích dục trong phòng ngủ của mình, đây chẳng phải hại người ư? Bây giờ chỉ là Bạch Duy Minh và Dung Quân Tiện – một đôi uyên ương uống nhầm, cũng không sao. Nếu hôm nào đó cậu ta với anh em nhà mình uống trong phòng, vậy chẳng phải đã thành thảm kịch nhân luân, không có đạo đức?

Nhưng mà, Dung Quân Tiện tỉnh rượu, cũng kinh ngạc một hồi, chỉ nói mình không có đạo đức, trước mặt Bạch Duy Minh quả thực không ngóc đầu lên được. Sau khi tỉnh rượu thì vùi trong chăn, khuôn mặt như cà chua đỏ chín mọng.

Bạch Duy Minh đang đọc báo bên cửa sổ, một lúc sau, mới phát hiện Dung Quân Tiện tỉnh dậy rồi, nhưng cũng không nhìn cậu, chỉ tiếp tục xem báo, lại nói: “Có thể dậy không? Ban đầu chúng ta đã đặt chuyến bay về Hoa Âm vào giữa trưa.”

Dung Quân Tiện vừa nghe, lúc này mới nhớ ra, vội nói: “Đúng rồi! Buổi chiều còn có thông cáo!” Nói xong, Dung Quân Tiện vội vàng xốc chăn muốn xuống giường, lại eo mỏi chân run, vừa xuống thì hai chân gập một cái, gần như gập đổ xuống đầu giường.

“Chậm thôi.” Bạch Duy Minh thấy thế, đặt báo xuống, đi về phía giường, duỗi tay muốn đỡ Dung Quân Tiện.

Dung Quân Tiện lại tránh đi, lăn lông lốc một cái đến góc giường, hình như có ý muốn tránh né Bạch Duy Minh.

Bạch Duy Minh thấy vậy, ấn đường cau lại, nhưng lại cười nói: “Cơ thể cậu sao rồi? Có gì khó chịu không? Tôi đã bảo đổi ngày rồi.”

Dung Quân Tiện ngẩn người, nói: “Đổi ngày rồi?”

Bạch Duy Minh gật đầu nói: “Đúng thế. Cậu có thể nghỉ ngơi lúc nữa.”

Bây giờ mạch suy nghĩ đầy đầu Dung Quân Tiện giống như cuộn len không đầu không đuôi, rối bời, cái này cũng làm không rõ ràng, cái kia cũng không làm rõ được, cái mông gọi là đau đến độ kêu oai oái. Cậu nhíu mày, cuối cùng vẫn quyết định xong rồi: “Được, vậy tôi ngủ thêm lúc nữa.”

Nói xong, Dung Quân Tiện đắp chăn lên, nằm ngáy o o.

Tỉnh ngủ chắc là không sao rồi.

Ừ.

Nhất định là vậy.

Khò khò ——

Dung Quân Tiện mở mắt ra, nhìn thấy trong phòng ngoại trừ cậu ra không có ai khác, rèm cửa khép chặt, ngăn ánh sáng bên ngoài. Trong phòng vẫn chìm vào bóng tối, cậu không có cách nào phân biệt bây giờ là ban ngày hay đêm. Bởi vậy, cậu đành phải nhìn về phía đồng hồ treo tường.

Nguy rồi, đã là giữa trưa.

Dung Quân Tiện đứng dậy khỏi giường, duỗi lưng một cái.

Eo mặc dù vẫn hơi mỏi, nhưng đã tốt hơn nhiều. Dù sao cũng là eo tập võ nhiều năm.

Đáng tiếc, lỗ hậu chưa từng tập võ.

Dung Quân Tiện vốn định kéo chân một cái, lại bởi vì lỗ hậu yếu ớt này mà đau đến nỗi nhe răng, giống con khỉ đã ăn quả ớt.

“Shh shh ——” Dung Quân Tiện ngã về giường, “Muốn chết.”

Dung Quân Tiện lại lăn một vòng trên giường, chỉ muốn nói: “Bạch tiên sinh không ở đây?”

Anh ấy đi đâu rồi?

Dung Quân Tiện ngồi bật dậy: Chẳng lẽ tố cáo mình quấy rối tình dục ở nơi làm việc? Mình… Mình là baba bên A, từ trước đến nay anh ấy đối xử với mình là muốn gì được đó. Mình như thế có tính là ngầm anh ấy không?

(ngầm là quy tắc ngầm trong giới giải trí ấy)

Không đúng không đúng —— Bạch Duy Minh thấy thế nào cũng không giống loại “Quan hệ công chúng” vì thỏa mãn khách hàng là có thể lên.

Dung Quân Tiện nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu đều là hồ dán.

“Cạch” —— cửa mở ra, Bạch Duy Minh đi vào, cười với cậu một cái: “Dậy rồi?”

“Ờm?!” Dung Quân Tiện thấy Bạch Duy Minh, lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, “Phải —— ”

Bạch Duy Minh bèn hỏi: “Đói không?”

Vừa hỏi câu này, Dung Quân Tiện đã cảm thấy đói.

Bạch Duy Minh bảo người giúp việc đưa thức ăn vào phòng ngủ, lại mở rèm cửa ra, để ánh nắng chiếu vào. Dung Quân Tiện ăn cháo loãng dưa cải trên bàn trà nhỏ bên cửa sổ, lại nhìn sang chai rượu dán “Uống cạn tôi đi” để trên bàn tròn.

Bạch Duy Minh hỏi: “Không chê cháo loãng dưa cải thanh đạm chứ?”

“Không sao, tôi hiểu được.” Vẻ mặt Dung Quân Tiện hiểu rõ, “Phòng bệnh trĩ mà.”

Bạch Duy Minh vốn bưng một tách trà đang uống, nghe thấy lời này, gần như bị sặc.

Bạch Duy Minh đành phải nói: “Đúng, đúng… đúng là vậy.”

Dung Quân Tiện dùng thìa sứ trắng gõ một cái lên chai rượu kia, phát ta tiếng coong: “Cho nên tối hôm qua anh nói tôi mắc lừa, chính là cái này à?”

“Có lẽ là thế.” Bạch Duy Minh cười nói, “Cậu cũng có thể nghĩ rõ ràng.”

“Tôi lại không ngốc.” Dung Quân Tiện lớn tiếng nói, “Sao lại không rõ?”

Bạch Duy Minh lại gật đầu, cười không nói.

Dung Quân Tiện nghĩ lại một chút, nói: “Thật ra tôi cũng không nhớ rõ lắm, tối hôm qua tôi… có cưỡng ép anh phải không?”

“Cưỡng ép tôi?” Bạch Duy Minh bất ngờ, “Như thế nào là cưỡng ép?”

Dung Quân Tiện lại nói: “Tôi tự biết mình bốc đồng lỗ mãng, sức lực lại khỏe, anh nhã nhặn như vậy, chỗ nào cưỡng lại được tôi?”

Bạch Duy Minh gật đầu nói: “Tôi đúng là không cưỡng lại được cậu.”

Dung Quân Tiện thảng thốt, lại nói: “Quả nhiên! Chẳng lẽ là tôi say rượu lất lý trí, lại làm dữ?”

Bạch Dung Minh đương nhiên cũng không thể nói là mình bị Dung Quân Tiện tóm tay bắt lấy cũng bị Dung Quân Tiện đặt mông ngồi vững, dù sao như vậy không phải tình hình thực tế. Bạch Duy Minh cũng nói thật: “Tôi chỉ có thể nói, đúng là cậu chủ động.”

Dung Quân Tiện áy náy: “Vậy xin lỗi anh nha.”

“Không sao, không sao.” Bạch Duy Minh an ủi, “Cậu cũng là thân bất do kỷ, đánh mất bản tính.”

Trong đầu Dung Quân Tiện lại lưu lại một chút hồi ức vuốt ve an ủi tối qua, chỉ nghĩ: Đánh mất bản tính gì? Tôi sợ đó mới là bản tính của tôi!

Bạch Duy Minh lại nói: “Cậu còn muốn hỏi gì không?”

Vẻ mặt Dung Quân Tiện lập tức trở nên nghiêm túc, để thìa trong tay xuống, hắng giọng một cái, trịnh trọng hỏi: “Vậy anh có tố cáo tôi không?”

hoa hợp hoan

Bình luận

Truyện đang đọc