MINH XUYÊN CÓ TRI HẠ



4.
Mạch đập không thể bóp chặt quá lâu, nếu không sẽ thực sự ngạt thở dẫn đến hôn mê, Lệ Trạch Xuyên thả lỏng sức lực trên tay, Ôn Nhĩ nhanh chóng thoát ra, đứng dậy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ôn Hạ nấp sau cánh cửa sổ, thình lình đụng phải tầm mắt của anh trai.

Ôn Nhĩ chỉ chỉ vào cửa phòng trực, ý bảo cô đi vào.

Hai người đứng sóng vai trước mặt Ôn Nhĩ, làm Ôn Hạ ảo giác đến việc trẻ con yêu sớm bị người lớn trong nhà bắt được, cô không nín được mỉm cười, Ôn Nhĩ trừng mắt nhìn cô một cái, nói: "Chuyện của em em tự mình chọn, đi theo anh, hay để mặc ba mẹ ở cùng cậu ta?"
Đây không phải là lựa chọn ngang nhau, nếu cô chọn cái sau có nghĩa là bất hiếu.

Ôn Hạ nắm tay Ôn Nhĩ, nghiêm mặt nói: "Anh, anh đi cùng em.".

Truyện Tiên Hiệp
Phía sau trạm bảo hộ có chuồng giữ ấm dùng làm nơi nuôi linh dương, còn có đồng cỏ rộng gần 500 mẫu đất, đây là nơi nuôi các loài thú rừng ăn cỏ.

Nguyên Bảo canh giữ ở lối vào chuồng linh dương, giống như một chiến sĩ, trên cổ có những sợi lông rậm rạp, oai phong lẫm liệt.

Những động vật nhỏ được nuôi dưỡng ở đây đã quen với việc tiếp xúc với con người, lúc nhìn thấy Ôn Hạ cùng Ôn Nhĩ, chúng chạy chậm qua, đôi mắt tròn xoe, ướt át, sáng lấp lánh.

Linh dương Tây Tạng nhỏ còn chưa mọc sừng, lông tơ có màu vàng nhạt, đôi tai nhọn di chuyển trong gió.

Ôn Hạ cúi xuống, tiểu linh dương lập tức vươn cổ lên, dụi dụi cái mũi ướt át lên mặt cô, vừa thân mật lại dễ thương.

Ôn Nhĩ cảm thấy mu bàn tay ấm áp, cúi đầu nhìn, là một con lừa hoang nhỏ.

Con lừa hoang nhỏ có đôi tai dài ngoằn ngoèo linh hoạt chuyển động, nó đang tò mò nhìn Ôn Nhĩ, đôi mắt sáng trong như mặt hồ.

Ôn Nhĩ đưa tay sờ sờ đầu nó, nó dường như không sợ hãi, phát tiếng phì phì trong mũi, cái đuôi lắc lắc.

"Đáng yêu nhỉ?" Ôn Hạ đứng thẳng người nhìn Ôn Nhĩ.

Ôn Nhĩ không tự nhiên gật đầu, ậm ừ một tiếng.

"Vào cuối những năm 80 của thế kỷ 20, mật độ phân bố của linh dương Tây Tạng ở Thanh Hải là 0.2 - 0.3 con trên một km vuông.

Những người chăn nuôi nói rằng họ thường có thể nhìn thấy hàng nghìn con linh dương Tây Tạng chạy qua, vừa đồ sộ lại đẹp mắt.


Sau này, nó trở thành hàng xa xỉ quốc tế, trên thị trường xuất hiện một loại khăn choàng có tên Shahtoosh (*), nguyên liệu chính là lông của linh dương Tây Tạng.

Rất nhiều những kẻ săn trộm đã tràn vào khu vực Khả Khả Tây Lý, lợi dụng thói quen tụ tập thành đàn trong thời kỳ sinh sản để bắn phá chúng.

Bọn chúng thích nhất là bắt giết những con linh dương mẹ đang mang thai, vì thời kỳ đó len của chúng mềm và mỏng nhất.

Những con linh dương con không có cơ hội được sinh ra đã chết trong tiếng súng đạn.

Trong vòng chưa đến mười năm, gần 300.000 con linh dương Tây Tạng đã bị săn giết.

Số lượng Linh dương Tây Tạng giảm mạnh chỉ còn dưới 50.000 con.

Chúng đã vượt qua môi trường tự nhiên khắc nghiệt nhất, bão tuyết, giá lạnh, nguồn oxy và thức ăn khan hiếm, thế nhưng chúng lại tuyệt chủng trước dục vọng của con người."
(*): Khăn Shahtoosh là loại khăn được làm từ lông của linh dương Tây Tạng, để làm một chiếc khăn như vậy thì cần bốn tấm da sống.

Những chiếc khăn choàng này nổi tiếng là đồ thời trang xa xỉ.

Một con linh dương Tây Tạng có lẽ đã đói bụng, cắn vạt áo của Ôn Nhĩ mà mút, cái mũi khẽ nhúc nhích, đôi mắt đen láy vô cùng đẹp.

Ôn Hạ nhẹ giọng nói tiếp: "Nhìn mắt của nó xem, anh có thể tưởng tượng ra đống xác chất thành núi của linh dương Tây Tạng không? Con người cần được bảo vệ, vậy linh dương Tây Tạng thì sao?"
Phảng phất như bị cồn mạnh đốt cháy cổ họng, Ôn Nhĩ nghẹn họng không nói nên lời.

Gió thổi, bụi trong chuồng linh dương hỗn lộn, tóc Ôn Hạ bay nhẹ trong gió, dáng vẻ quật cường hết sức sinh động.

Kể từ khi bước vào đây, Lệ Trạch Xuyên vẫn không lên tiếng, anh cam lòng làm nền, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Ôn Hạ.

Cô gái của anh không ngừng trưởng thành, ngày càng mạnh mẽ, có thể sánh bước sóng vai cùng anh.

Gió thổi trên cánh đồng hoang vu, Ôn Hạ trong tiếng gió yên tĩnh cất giọng giải thích: "Anh, em đến nơi này là vì tình yêu, ở lại đây thì không phải.

Chúng là động vật, không biết nói, nhưng chúng cũng có cảm tình, cũng sẽ biết đau, cũng sẽ biết buồn.

Bảo vệ động vật còn cả một chặng đường dài phía trước, chỉ cần có thêm một người đứng lên, sẽ có thêm một phần cứu giúp, thế giới này cũng có thêm một phần hy vọng."
Giống như có một ngàn quân mã đi qua, để lại dư âm ầm ầm trong lòng.

Một số người chiến đấu vì lợi ích của bản thân, trong khi những người khác lại dũng cảm xuất phát từ những điều thuần tuý.


Anh hùng không chỉ xuất hiện trong chiến trường, cũng tồn tại trong thế giới hoà bình này.

Họ gánh vác trọng trách nặng nề nhất, giương cao ngọn cờ xung trận, vượt qua lửa nước.

Chim ưng bay lượn trên cao, kêu to, nhìn ra cánh đồng hoang vu.

Ôn Nhĩ ngẩng đầu liếc nhìn, bầu trời trong xanh, chim ưng ũng rất đẹp.

Lệ Trạch Xuyên nheo mắt, huýt một tiếng sáo, tiếng huýt sắc bén lanh lảnh.

Con chim ưng nghe thấy tiếng động, lao xuống, dừng lại trên cánh tay của Lệ Trạch Xuyên, thu lại cánh cùng móng vuốt, lặng lẽ thuần phục.

Ôn Nhĩ thất thần, khi còn rất nhỏ anh ta bị ba ép đọc thuộc lòng các bài thơ cổ, trong đó có một câu viết rất hay:
Cung đại bàng như trăng tròn, nhìn về phía Tây Bắc, bắn về phía Thiên Lang.

Đôi khi, một mảnh đất có thể thay đổi và làm nên một con người.

Ôn Nhĩ đã sẵn sàng trở về cũng không ở lại ăn trưa, công ty còn rất nhiều việc đang chờ anh ta về xử lý.

Anh ta đến bằng ô tô, một chiếc Wrangler màu đen tuyền, trên xe dính đầy cát bụi.

Dù giận đến đâu, lúc sắp phải chia xa, rốt cuộc vẫn có chút luyến tiếc.

Ôn Hạ túm lấy ống tay áo của Ôn Nhĩ, nghẹn ngào nhắc nhở anh ta đi đường phải cẩn thận.

Ôn Nhĩ bóp cằm em gái, nâng lên nương theo ánh mặt trời, chọc vào trán cô, hận rèn sắt không thành thép: "Thường ngày em tài lanh lắm cơ mà, vào thời điểm mấu chốt như dây xích bị đứt, thấy tay gần đến mặt còn không biết mà trốn sao? Nhìn xem, để lại vết rồi này!"
Ôn Hạ hồng mắt nhào vào ngực Ôn Nhĩ, nhỏ giọng nói: "Thay em nói xin lỗi ba mẹ, chờ đến khi nhiệm vụ tuần tra trên núi kết thúc, em nhất định sẽ quay lại nhận tội với mọi người."
Ôn Nhĩ không lên tiếng, xoay người từ trong cốp xe lấy ra hai cái túi đi bộ đường dài, ném bên chân Ôn Hạ.

Một túi là dụng cụ sơ cứu ngoài trời, một túi khác đựng thức ăn tự làm nóng.

"Nghe nói nguồn cung cấp của mấy người không dồi dào.

Tôi đến đây vội, chỉ chuẩn bị được mấy thứ này.


Nếu cần, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào." Ôn Nhĩ nâng mí mất liếc nhìn Lệ Trạch Xuyên, lạnh căm căm nói: "Không phải nói lời cảm ơn, tôi chuẩn bị những thứ này không phải cho cậu mà là cho em gái của tôi.

Nó ở nhà chúng tôi được cưng chiều hơn hai mươi năm, tới đây với cậu phải sống trong cảnh màn trời chiếu đất.

Câu nói của cậu, tôi đã nhớ kỹ từ đầu chí cuối rồi!"
Lệ Trạch Xuyên đứng thẳng người, hướng đến Ôn Nhĩ chào tiêu chuẩn theo cách quân đội, nói: "Mặc dù anh không thích nghe điều này, nhưng em vẫn muốn nói tiếng cảm ơn."
Xe của Ôn Nhĩ chạy ra khỏi trạm bảo vệ, xe Kha Liệt vừa vặn đi vào, hai xe ngược hướng đi lướt qua nhau.

Cửa sổ xe của Ôn Nhĩ vặn xuống một nửa, anh ta bật hệ thống âm thanh, tiếng nhạc nổi lên, một bài hát tiếng Anh cũ với giai điệu tuyệt đẹp —
When I was young
Id listen to the radio
Waiting for my favorite songs
When they played Id sing along (*)
(*) Trích từ bài hát Yesterday Once More – The Carpenters
Trên cửa sổ xe có một tấm che chắn ánh nắng, qua khe hở cửa sổ xe hơi khép hờ, Kha Liệt chỉ có thể nhìn thấy một sườn mặt mơ hồ, từ cằm đến trán, các đường nét đều hoàn mỹ.

Ngay cả khi không thể nhìn thấy rõ nét mặt của anh ta, Kha Liệt cũng có thể cảm giác được rằng anh ta nhất định là một người rất anh tuấn.

Hai chiếc xe ngắn ngủi lướt thoáng qua nhau, mỗi người đi một đường, vội vàng đến mức không kịp chào hỏi.

Thẳng đến khi Kha Liệt trở lại trạm bảo hộ, mọi người mới biết tên tiểu tử này thực sự đã làm nên chuyện lớn.

Anh ta không chỉ hỗ trợ các sở giao thông và an ninh công cộng của Thị trấn Khúc Mã, bắt giữ hai thành viên trong băng đảng của Nhiếp Khiếu Lâm, mà còn đi tìm được nguồn gốc, đào ra được hang ổ khác giấu da linh dương trong thị trấn nhỏ.

Để che giấu tai mắt, ông chủ chỉ tuyển lao động trẻ em dưới 13 tuổi, một số bị bắt cóc, một số được nhặt về.

Bảy tám đứa trẻ bị giam trong một khu xưởng rộng hơn 80m2, ăn cơm, đi làm, ngủ nghỉ cùng một chỗ.

Không có giường, chỉ có mấy bộ chăn gối đệm bẩn thỉu không nhìn ra màu ban đầu, phải làm việc hơn mười lăm tiếng đồng hồ nếu không sẽ bị đánh đập.

Một số đứa bé bị suy dinh dưỡng nặng, gầy còm, thậm chí đến nói chuyện cũng quên mất bản năng nói.

Ông ta muốn bỏ trốn nên đã bắt một đứa trẻ làm con tin, trốn trên gác mái ra điều kiện thương lượng cảnh sát.

Kha Liệt lấy khẩu súng bắn tỉa từ cảnh sát đặc nhiệm đi cùng, tầm mắt nhắm chuẩn, sát khí đằng đằng.

Viên đạn xuyên qua không khí, thanh âm bén nhọn, một phát bắn chết ông ta, đứa bé thuận lợi được cứu sống.

Tài thiện xạ của Kha Liệt khiến tất cả mọi người có mặt lúc đó đều ngạc nhiên, sạch sẽ, lưu loát, mang theo vẻ mãnh liệt.

Liền Khải vỗ vai Kha Liệt không khỏi khen ngợi anh ta: "Kỹ năng hạng nhất, chuẩn không lệch phát nào! Không hổ xuất thân từ trạm bảo hộ Tác Nam của chúng ta, làm tốt lắm."
Liền Khải ra tay cực kỳ mạnh, Kha Liệt khẽ nhíu mày.


Lệ Trạch Xuyên nhận thấy thần sắc của anh ta, hỏi một câu: "Bị thương?"
Kha Liệt hoạt động chút bả vai, bình tĩnh nói: "Không có việc gì, muỗi đốt chút thôi, đừng để chậm trễ đợt tuần tra trên núi."
Những người nằm trên tuyến đầu chống săn trộm đều là những người đàn ông chân chính gan dạ, không sợ chết, huống chi chỉ là vết thương chạm vào.

Lệ Trạch Xuyên không hỏi thêm, đối với anh ta dựa cánh tay chạm vào.

Sự tình lan truyền trong toàn trạm bảo hộ, mọi người đều vui mừng, vì công lao của Kha Liệt, cũng vì tiêu diệt được thêm một hang ổ săn trộm.

Vào các ngày trong tuần, Tam Gia chịu trách nhiệm vận chuyển vật tư đến Trạm bảo hộ Tác Nam, nghe được tin ông cũng rất vui khi biết Kha Liệt đã cứu người còn lập được công lớn.

Trên cao nguyên ngày dài đêm ngắm, đến tám giờ rưỡi tối mặt trời mới bắt đầu lặn, tới chín giờ trời bắt đầu tối đen.

Trạm trưởng Mã đi ra ngoài họp, Lệ Trạch Xuyên toàn quyền làm chủ, anh yêu cầu Nặc Bố lái ba chiếc xe từ trong kho ra tạo thành một vòng tròn để chắn gió, ở giữa sẽ đốt lửa trại, nướng chân cừu trên than hồng, mùi thịt nướng bay tứ phía.

Trạm bảo hộ không có bao nhiêu người, thêm Phương Vấn Tình, Trình Phi cùng mấy tình nguyện viên mới đến cũng chỉ có mười hai người.

Có rượu có thịt, đây là lúc dễ dàng thắt chặt tình hữu nghị nhất.

Liền Khải khó có khi đối mặt với Trình Phi sắc mặt có vài phần tốt.

Hàng chục người ngồi trên đất trải chiếu xuống dưới, túm năm tụm ba ngồi quanh lửa trại, khuôn mặt tươi cười bị than lửa làm cho đỏ bừng.

Rượu lúa mạch vùng cao đặc sệt, lúc nhấp vào lại mát lạnh, không cần chén, chỉ đựng trong bình hành quân màu xanh.

Ôn Hạ chưa bao giờ uống loại rượu này, Lệ Trạch Xuyên ngồi bên cạnh cô, đưa bình của mình qua cho cô, để qua nếm thử.

Ôn Hạ cầm lấy bình rượu trong tay, cẩn thận nhấp thử từng ngụm từng ngụm, bị sặc ho khụ khụ.

Mấy tên đàn ông thô kệch cười điên cuồng, Ôn Hạ ho khan hai má đỏ bừng nhìn qua, Lệ Trạch Xuyên thoải mái duỗi cánh tay, ôm lấy bả vai cô, trong mắt tràn đầy vẻ yêu chiều.

Một khúc nhạc đệm này qua đi, trong số mười hai người chỉ có ba cô gái là Phương Vấn Tình, Ôn Hạ cùng một tình nguyện viên nữ.

Ôn Hạ đi đến gần ngồi xuống bên cạnh tình nguyện viên nữ kia, bên phải cô có một chỗ trống, ai cũng biết ý chỗ ngồi đó là để dành cho Lệ Trạch Xuyên.

Liền Khải dẫn đầu la ó, lắc bia cho bọt khí nổi lên, cạy nắp chai phát ra tiếng "bặc", bọt khí văng tung tóe khắp nơi.

Phương Vấn Tình đi qua tiếng cười của mọi người, ngồi xuống vị trí bên cạnh Ôn Hạ, ​​châm lửa đốt một điếu thuốc, đem một đầu điếu thuốc khác hướng về phía Ôn Hạ, ​​mỉm cười nói: "Thử xem, một nhãn hiệu nước ngoài, hương vị không tồi."
"Đừng dạy cô ấy mấy thứ không tốt, tôi thích dạy cô ấy cái khác hơn." Lệ Trạch Xuyên ngồi đối diện với Phương Vấn Tình, lành lạnh mở miệng, vỗ nhẹ chỗ ngồi bên cạnh mình nói với Ôn Hạ: "Lại đây, ngồi chỗ này."
_Hết chương 9_
Editor: Vitamino.


Bình luận

Truyện đang đọc