MINH XUYÊN CÓ TRI HẠ



3.

Hình bóng của chiếc xe vàng ngày càng rõ ràng.

Người lái xe hơi ít hiểu biết, chạy điên cuồng theo hình chữ "S" trên đường.

Chiếc xe Hummer và chiếc xe Jeep ép sát hai bên, buộc nó phải đi trên một đường thẳng.

Kha Liệt điều chỉnh tốc độ xe để thân xe ổn định.

Lệ Trạch Xuyên hạ cửa kính xe xuống, nhoài ra nghiêng hơn nửa người ra ngoài, gió cuốn bụi đất xông vào, giống như lòng bàn tay đang tát vào mặt, hai má anh đau nhức kịch liệt.

Anh theo thói quen liếm đôi môi khô khốc của mình, kiên định đưa bàn tay đang cầm khẩu tiểu liên ra, chĩa thẳng vào mục tiêu.

Kha Liệt theo dõi động tác của anh để điều chỉnh tốc độ và góc độ của xe, anh liếc mắt một cái rồi bắn một phát thật dài.

Xe của mấy tên đó nổ lốp, mùi khói súng trong đêm tối vắng vẻ nhanh chóng lan toả.

Chiếc xe nghiêng sang một bên không kiểm soát, xe Jeep phóng hết sức lao tới chặn ngang lối, ác độc đẩy chiếc xe vàng trên gò đất cao một mét.

"Bụp" một tiếng, khói bụo mù mịt bay khắp nơi, xe của Liền Khải và Nặc Bố đột nhiên lao về phía trước, nếu không phải đang thắt dây an toàn, bọn họ có thể trực tiếp xuyên thủng kính chắn gió mà bay ra ngoài.

Người chăn gia súc và người hướng dẫn tái mặt vì sợ hãi đã lâu, cuộn tròn ở băng ghế sau run run.

Chiếc Hummer bị kẹt ở phía trước chiếc xe vàng, bánh xe kéo một đường phanh dài trên mặt đất.


Không đợi xe dừng lại, Lệ Trạch Xuyên đã đạp cửa xe nhảy xuống, nhanh chóng lao xuống bụi đất.

Chú chó ngao Tây Tạng to lớn gấp gáp cào cửa, Ôn Hạ nhanh chóng kéo cửa cho nó ra, sau đó cũng bước ra khỏi xe.

Tiếng gió gào thét, xa xa có tiếng sói tru.

Nguyên Bảo nửa đứng dậy gầm gừ như điên.

Lệ Trạch Xuyên một tay cầm súng, hướng mũi súng lên trời, đá vào lốp xe bị xì hơi nói: "Hai tay ôm đầu, đi xuống!"
Im lặng một lúc, một giọng nói lắp bắp vang lên từ trong xe: "Cửa xe bị...!bị chặn...!tôi...!tôi...không xuống được..."
Lệ Trạch Xuyên hất cằm về phía Nặc Bố, chiếc xe Jeep hơi lùi lại về phía sau.

Cửa xe theo tiếng mở cửa mở ra, hai người đàn ông mặc áo khoác lần lượt nhảy ra ngoài, ôm đầu, ngồi xổm dựa vào gò đất.

Chú chó lớn liên tục sủa không ngừng, nhảy lên xe, gặm lấy ​​một khẩu súng săn ngắn từ dưới yên xe, cái đầu khổng lồ vung xuống, khẩu súng ngắn vừa vặn đáp xuống chân Lệ Trạch Xuyên.

Lệ Trạch Xuyên móc khẩu súng ngắn bằng gót chân của mình đá nó về phía sau Kha Liệt, anh ta đang đứng phía sau anh bắt được khẩu súng trên không trung trong nháy mắt, chớp mắt anh ta đã tháo khẩu súng ngắn rời từng bộ phận ra rơi xuống đất kêu leng keng.

Lệ Trạch Xuyên ánh mắt lạnh lùng, đôi mắt sắc như dao lướt qua hai tên đó, trầm giọng nói: "Vừa rồi là ai bắn? Chủ động đứng lên, xem như là đầu thú, có thể hưởng khoan hồng!"
Hai người im lặng bất động nhìn nhau như đang thương lượng, không nói lời nào.

Lệ Trạch Xuyên cau mày, dư quang nhìn thấy Ôn Hạ đang đứng sang một bên bèn ra hiệu về phía Liền Khải.

Liền Khải cầm lấy khẩu tiểu liên trong tay Lệ Trạch Xuyên, chĩa thẳng họng súng vào hai người đàn ông kia, trầm giọng nói: "Tôi sẽ cho hai người một phút để suy nghĩ.

Đừng tưởng rằng tôi không có biện pháp với hai người!"

Trong khi Liền Khải thẩm vấn, Nặc Bố và Kha Liệt tự động phân tán cảnh giác, đây là sự hiểu biết ngầm giữa những đối tác của họ đã được trau dồi trong nhiều năm.

Lệ Trạch Xuyên xoay người tháo găng tay chiến thuật ra, một tay nắm chặt thành nắm đấm, ho khan hai tiếng.

Thực ra anh bị viêm phế quản nhẹ, gặp khói bụi rất dễ bị ho, nhưng anh lại khăng khăng ở lại Khả Khả Tây Lý nơi đầy gió bụi bão cát này, đã thế anh còn mắc bệnh nghiện thuốc lá.

Lệ Trạch Xuyên bóc một viên kẹo bạc hà cho vào miệng đè ép dưới đầu lưỡi, đi đến chỗ Ôn Hạ, kéo vai đẩy cô qua chỗ khác, quay lưng về phía hai tên kia nói: "Tôi muốn hút điếu thuốc.

Đi với tôi tìm nơi trống."
Sắc mặt và đại não của Ôn Hạ đều trống rỗng, cô nương theo sức tay của Lệ Trạch Xuyên xoay nửa vòng, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng kêu đau đớn.

Cô muốn quay đầu lại, Lệ Trạch Xuyên đã giơ tay che mắt cô, trầm giọng nói: "Đừng nhìn."
Ôn Hiểu cắn môi, đi phía sau Lệ Trạch Xuyên.

Ở Khả Khả Tây Lý có những gò đất nhỏ không cao cũng không thấp, Lệ Trạch Xuyên chọn một chỗ thoạt nhìn trông thuận mắt nhất.

Dùng tay đánh một que diêm, ánh sáng đỏ vàng bộc phát rồi biến mất trong tích tắc, làn khói trắng mịn bay lên không trung.

Lệ Trạch Xuyên cố tình chọn một vị trí xuôi theo gió để đảm bảo rằng khói thuốc sẽ không theo gió đêm bay vào mặt Ôn Hạ.

Anh hướng về phía mặt đất phun ra một vòng khói, vừa ngẩng đầu liền cảm giác được ánh sáng cùng bóng tối mờ mịt, đầu tiên là bị ngón tay nào đó giật lấy điếu thuốc, sau đó cảm nhận được đôi môi ấm áp, có người hôn anh.

Đầu lưỡi khẽ run rẩy cạy mở hàm răng thâm nhập vào khoang miệng, Lệ Trạch Xuyên ngửi được một mùi hương nhẹ nhàng, ngọt ngào lại mềm mại, quyện với vị thuốc lá cay cay the mát của bạc hà, dư vị quyến rũ khó tả.

Ôn Hạ nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, như có con thỏ không an phận trong ngực, nhảy lên nhảy xuống với đôi tai dài dựng đứng.


Môi của Lệ Trạch Xuyên rất mỏng, thoạt nhìn đường cong sắc bén, giống như một thứ vũ khí cổ có góc cạnh sắc bén, nhưng khi hôn lại có cảm giác mềm mại.

Anh có vẻ ngây ngẩn cả người, nhưng không từ chối, chỉ chớp mắt, lông mi khẽ khép lại, tạo nên một bóng mờ.

Ôn Hạ cọ cọ chóp mũi vào sườn mặt lạnh của Lệ Trạch Xuyên, thì thầm nói: "Trong sách có ghi rằng nicotine có thể làm dịu nhịp tim và trấn áp sự sợ hãi, vì vậy em tới đây để mượn một ít nicotine trong thuốc lá của anh.

Anh đừng keo kiệt như vậy, chia cho em một chút."
Lệ Trạch Xuyên có một đôi mắt với màu sắc quá mạnh, tất cả các ngôi sao trên bầu trời rơi xuống, hòa vào như mặt biển nhấp nhô.

Anh xuất thần trong chốc lát liền tỉnh táo lại, nhanh chóng quay đầu né tránh dây dưa cùng Ôn Hạ, thản nhiên nói một đề tài: "Sợ hãi sao? Khi tiếng súng vang lên, khi ngửi thấy mùi máu, khi đối đầu trực tiếp với những kẻ săn trộm, em cảm thấy sợ sao?"
Ôn Hạ gật đầu, đôi mắt ươn ướt, thì thầm nói: "Có chút sợ hãi, chỉ là một chút thôi.

Cho em thêm một ít thời gian, em sẽ điều chỉnh trạng thái của mình, nhất định sẽ không trở thành vật cản của anh."
Cảm giác cổ họng ngứa ngáy lại dâng lên, Lệ Trạch Xuyên nhịn không được ho khan nói: "Em không cần phải giống chúng tôi, đối với tôi cũng không cần thay đổi cái gì.

Đây không phải là nơi em nên ở."
Ôn Hạ sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh nói thế là có ý gì?"
Lệ Trạch Xuyên ấn tàn thuốc vào cát rồi bóp nát nó ra, đặt cánh tay lên gò đất, chậm rãi nói: "Theo nghĩa đen.

Đừng lãng phí thời gian của tôi, cũng đừng cố ý làm tôi cảm động, vô ích thôi."
Ôn Hạ nhấp môi nói: "Chuyện hai năm trước anh vẫn còn quan tâm đúng không? Em không quan tâm đến chuyện đó nữa, vậy tại sao anh phải bận tâm..."
"Tôi không bận tâm." Lệ Trạch Xuyên gần như thẳng thừng cắt ngang lời cô: "Kể từ ngày rời thành phố đó, tôi đã quên hết tất cả những người, những thứ liên quan đến nó, bao gồm cả em.

Em không nên làm phiền tôi, cũng đừng nhắc lại một lần nữa."
"Là lỗi của em sao?" Ôn Hạ không tin nhìn anh: "Em đi tìm anh bất kể có gặp nguy hiểm thế nào.

Trong mắt anh, là lỗi của em sao?"
"Đúng vậy!" Lệ Trạch Xuyên ngắn gọn đáp: "Cho nên, em tới từ đâu thì về lại chỗ đó đi, tôi cuối cùng cũng có thể sống yên ổn, sự hiện diện của em chỉ khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn mà thôi!"
Ôn Hạ hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc, cố chấp nhìn anh: "Em biết anh cố ý chọc tức em, vô dụng thôi, em sẽ không từ bỏ.


Chúng ta còn rất nhiều thời gian, em tin là em sẽ đưa anh thoát khoát bóng ma quá khứ, mà anh cũng thích em, em tin là vậy."
"Sự tự tin của em đến từ việc bán buôn, khuyến mãi lớn, mua một tặng một à." Lệ Trạch Xuyên liếc mắt nhìn Ôn Hạ một cái, vẻ mặt trào phúng.

Anh đứng dậy, vỗ nhẹ vào vết đất bẩn bám trên quần rồi nói: "Tránh xa tôi ra, em muốn làm gì cũng được."
Lúc anh đi qua, Ôn Hạ đã chặn Lệ Trạch Xuyên lại cản đường anh.

Cô nhìn anh, đôi mắt nhấp nhô ánh sáng, giống như một con thú nhỏ sắp nổi giận.

Ngay khi anh nghĩ rằng cô sẽ tát mình, Ôn Hạ đột nhiên cúi đầu, ném một bình xịt kim loại vào cánh tay anh.

Lệ Trạch Xuyên đưa tay bắt lấy, Ôn Hạ nói: "Em nhớ anh bị viêm phế quản nhẹ.

Thuốc xịt này rất hữu dụng.

Em đã nhờ người mang từ nước ngoài về.

Lúc muốn ho thì đừng có chịu đựng, bỏ thuốc lá đi, ở đây mưa to gió cát, ra đường nhớ đeo khẩu trang.

Đối xử tử tế với chính mình kẻo hư thân."
Nói xong, Ôn Hạ chạy nhanh đến chỗ đậu xe trước mặt Lệ Trạch Xuyên, lúc chạy đi nước mắt lưng tròng, giọt lệ đọng trên má, bị gió thổi qua lạnh lẽo.

Thật lạnh, lạnh từ trong tim.

Làm sao có thể có một người đáng ghét như vậy, làm sao có thể có một người không biết tốt xấu như vậy!
Ôn Hạ đưa tay lên che mắt, trong ngón tay có vệt nước lạnh.

Cô nghĩ, dũng khí của mình thật sự cạn kiệt rồi, anh có thể cho cô chút hi vọng đi tiếp được không, dù chỉ là ảo tưởng.
Editor: Vitamino.


Bình luận

Truyện đang đọc