MỞ CỬA HÀNG TRONG THẾ GIỚI ÁC MỘNG

Túi leo núi đựng thêm một bộ đồ dùng tắm rửa nhìn có vẻ khá năng, nhưng Tô Tử Mặc không cảm thấy túi hành lý có dấu hiệu nặng hơn, cũng không biết rằng trọng lượng bộ đồ dùng tắm rửa nhẹ quá, hay là túi leo núi rất to này có một số công năng tiềm ẩn mà anh không biết.

Tô Tử Mặc còn phát hiện ra một chuyện quan trọng.

Anh ta có thể thấy một dòng chữ nhỏ trên bộ đồ dùng tắm rửa, không phải vì anh ta đột nhiên có được dị năng đặc biệt, mà là bởi vì bộ mắt kính anh mang từ cửa hàng. Chỉ cần Tô Tử Mặc bỏ kính xuống, đeo trên cổ thì anh ta không thể nhìn thấy những từ nhỏ bé dễ bị người bỏ qua.

Giống như hiện tại Tô Tử Mặc cầm cuộn giấy còn nguyên tem trên tay, chỉ khi đeo kính thì anh mới có thể biết đây là một "cuộn giấy cao cấp của thương hiệu Ác mộng" bán với giá 1 nguyên, sờ vào cuộn giấy có cảm giác thật tốt, hơn nữa có mùi thơm thanh nhã giống như mùi nước hoa của các thương hiệu nổi tiếng vậy.

"..." Tô Tử Mặc lặng lẽ ném cuộn giấy vào túi, sau đó chỉnh lại mắt kính rồi chuẩn bị đi ra phòng vệ sinh.

Ngay khi Tô Tử Mặc xoay người, ánh mắt của anh đột nhiên bị tấm gương mờ cũ thu hút thêm một lần nữa!

"Đó là cái gì?" Tô Tử Mặc tay trái chỉnh mắt kính, tay phải giống như cảm thấy mắt của mình bị hoa mắt nên đưa tay dụi dụi mắt.

Anh vừa rồi dường như đã nhìn thấy phía sau chính mình ở trong gương... có một cánh cửa nửa trong suốt như ẩn như hiện!

Tô Tử Mặc lập tức quay người nhìn lại, nhưng trừ bỏ cửa ra vào phòng vệ sinh, anh đều không nhìn thấy gì phía sau mình cả.

Là do anh nhìn nhầm rồi sao?

Tô Tử Mặc lại lần nữa quay mình về phía gương, hơn nữa lần này anh nhìn thấy cánh cửa như ẩn như hiện kia.

Anh nhặt chiếc khăn cũ vừa lau gương, cố gắng mở vòi nước nhưng không được, nên anh chỉ có thể sử dụng sức lực để chà lau lên gương trong một thời gian dài, cánh cửa nửa trong suốt ở trong gương dường như rõ ràng hơn, không chỉ thế nó trông khá giống cánh cửa màu trắng bị anh đẩy ra ở cửa hàng “An Vu Nhất Ngung”.

Tô Tử Mặc đã cố gắng thử một lúc, anh thử xoay người theo nhiều phương hướng khác nhau, rồi sau đó nhặt một mảnh gương nhỏ ở trên bồn rửa mặt, sau khi thử nhiều lần thì anh phát hiện ra một điều đáng kinh ngạc!

Có một cánh cửa đẩy nửa trong suốt luôn đi theo phía sau anh!

Cánh cửa này chỉ có thể xuất hiện phía sau anh, vì vậy nếu không có sự giúp đỡ của gương, thì dù anh xoay người như thế nào đều không thể tìm thấy cánh cửa này.

Tô Tử Mặc cũng đã thử đi lùi lại, nhưng anh đều không va chạm đến bất kỳ thứ gì ngoại trừ bức tường của nhà vệ sinh, thật giống như cánh cửa này chỉ là một cái bóng mà thôi.

Sau khi thử rất nhiều lần nhưng không thể tìm ra cách sử dụng cánh cửa, Tô Tử Mặc tạm thời bỏ qua tìm hiểu thứ này. Rốt cuộc, thời gian ở chỗ trú ẩn bị hạn chế, anh vừa phải tìm cách bảo vệ sự an toàn của mình, vừa phải nhập càng nhiều hàng càng tốt.

Nếu không, anh chỉ có thể bị giam cầm giữa "Thế giới Ác mộng" và "A Ngư Ngư Ngư"!

Sau khi hít một hơi thật sâu, Tô Tử Mặc mở cửa nhà vệ sinh và đi ra ngoài.

Mặc dù không có tìm được cách sử dụng cánh cửa phía sau lưng, nhưng Tô Tử Mặc cảm thấy cánh cửa đi theo phía sau lưng mình sẽ không hại anh!

Sau khi rời khỏi phòng vệ sinh, Tô Tử Mặc phát hiện bầu không phí của phòng trú ẩn có chút im lặng, cho dù hai người tự xưng là người rèn luyện lâu năm, hay là hai cái người mới đều như đang có tâm sự, không ai nói chuyện với ai hết.

Tô Tử Mặc biết rằng anh có thể không phải người rèn luyện như bọn họ, bởi vì trên cánh tay của anh không có đồng hồ đếm ngược mười hai giờ hay nhiệm vụ gì cả.

Anh chỉ là đến nhập hàng, ngoài ra trên lưng còn “cõng” một cánh cửa kỳ lạ.

Chỉ là, cách để ra ngoài còn chưa rõ.

"Tô... Tô tiên sinh." Tề Tiểu Mẫn mặc đồ thể thao, tóc buộc đuôi ngựa, vừa nhìn đến Tô Tử Măc đi ra phòng vệ sinh liền quan tâm hỏi, "Anh có bị làm sao không?"

Bình thường mà nói, ở trong thế giới Ác mộng đem bản thân mình nhốt vào trong phòng vệ sinh chỉ có hai nguyên nhân, một là quá mức lo lắng, hai là cơ thể không thoải mái.

"Ừm, không sao đâu." Đột nhiên được gọi là "Tiên sinh", Tô Tử Mặc cảm thấy hơi lạ.

Rốt cuộc bốn năm trước, anh mới chỉ chuẩn bị tốt nghiệp cấp 3, đến bây giờ anh vẫn còn cảm thấy mình là một thiếu niên. Thuận tay chỉnh lại mắt kính, Tô Tử Mặc cảm thấy anh cần phải bắt đầu thích nghi với thế giới có chút khác biệt này.

"Tôi cảm ơn anh chuyện vừa rồi nhé." Người phụ nữ bị trẹo chân ban nãy đỡ tường, đi đến bên cạnh Tô Tử Mặc, tuy rằng khuôn mặt lộ vẻ đau đớn do bị thương ở mắt cá chân, nhưng cô vẫn nở nụ cười cảm ơn Tô Tử Mặc và Tề Tiểu Mẫn, “Tôi tên là Hàn Lăng, là một giám đốc quan hệ công chúng.”

Hàn Lăng có bộ tóc cuộn sóng, mặc bộ váy màu đen bó sát người, dù không đi giày cao gót thì vẫn hiện dáng người cao gầy của cô.

Tại thời điểm chạy trốn trên hành lang, Trịnh Minh vẫn luôn ghét bỏ cô cùng với Tô Tử Mạc yếu kém, tuy nhiên khi vào phòng trú ẩn thì đôi mắt của Trịnh Minh vẫn luôn dán vào đùi của cô Hàn Lăng.

"Cảm ơn hai người đã giúp đỡ tôi." Hàn Lăng dịch dịch về phía Tề Tiểu Mẫn và Tô Tử Mặc, nỗ lực ra khỏi tầm mắt của của người đàn ông trung niên Trịnh Minh kia, "Nếu không có ai giúp đỡ, thì có lẽ tôi sẽ giống cái người từ đầu bị bóng tối nuốt chửng."

"Chị yên tâm." Tề Tiểu Mẫn cảm giác được Hàn Lăng không thích Trịnh Minh, vì vậy nhỏ giọng nói: "Số người tồn tại đến cuối cùng của mỗi thế giới Ác mộng sẽ ảnh hưởng đến điểm Ác mộng mà mọi người nhận được, cho vậy nếu không phải rơi vào bước đường cùng, tôi và Trịnh Minh sẽ cố gắng bảo vệ an toàn của mọi người.”

Hàn Lăng thở nhẹ một hơi, Tề Tiểu Mẫn lại nói một cách thần bí: "Trên tay của Trịnh tiên sinh, có khả năng là vũ khí được mang từ một thế giới Ác Mộng khác, cho nên ông ta vẫn luôn cầm trên tay."

Bình luận

Truyện đang đọc