MỞ CỬA HÀNG TRONG THẾ GIỚI ÁC MỘNG

Tô Tử Mặc vươn tay ra đằng sau, khi tay còn chưa kịp chạm vào phía đằng sau ba lô, anh liền chạm vào một thứ nhỏ nhỏ bằng kim loại.

Đó dường như là một tay nắm cửa?

Cửa... tay nắm cửa?

Tuy rằng Tô Tử Mặc không quay đầu lại, nhưng anh ấy thực sự cảm thấy chính mình đang cầm tay nắm cửa của cánh cửa bí ẩn sau lưng anh!

"Hô —"

Một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi qua đôi tai của Tô Tử Mặc, mái tóc trên má bị thổi lên, cổ cảm thấy ớn lạnh, và ngọn nến gần nhất bọn họ bị thổi tắt.

Tô Tử Mặc vươn tay phải ra phía sau, anh ta nắm chặt tay năm cửa, cái mà đáng lẽ không nên tồn tại phía sau anh, anh tay còn có chút run rẩy. Rõ ràng là anh vẫn đang chạy trốn hướng về phía trước, nhưng dường như nếu anh kéo mạnh một chút, anh ta có thể mở được cánh cửa bí ẩn của “A Ngư Ngư Ngư"!

Mọi người, bao gồm cả Tô Tử Mặc, không thể nhìn thấy cánh cửa này. Nó giống như một điểm mù mà con người không thể nhìn thấy. Chỉ khi đứng trước gương hoặc đến quay lưng về phía cửa rồi vươn tay ra phía sau thì mới có thể phát hiện cánh cửa này tồn tại.

Tô Tử Mặc cảm thấy rằng anh có thể đẩy cánh cửa này bất cứ lúc nào, và thậm chí cảm thấy rằng chừng nào anh ta đẩy cánh cửa, anh ta có thể quay lại luôn cái cửa hàng kỳ lạ có tên là "An Vu Nhất Ngung", và anh hoàn toàn có thể rời khỏi thế giới ác mộng quá mức kíƈɦ ŧɦíƈɦ này!

"Anh Tô, anh có ổn không?" Có lẽ cô đã chú ý đến Tô Tử Mặc đi chậm lại cùng với một số biểu cảm kỳ lạ của Tô Tử Mặc, Tề Tiểu Mẫn đi chậm lại rồi quay đầu nhìn xem, trên mặt cô thể hiện rõ sự lo lắng.

Ngay khi Tô Tiểu Mẫn quay đầu lại, Tô Tử Mặc phát hiện tay nắm cửa, cái mà anh đang nắm lấy đột ngột biến mất.

Cái tay nắm cửa làm lòng người yên tâm đột nhiên biến mất không thấy.

Tô Tử Mặc sững sờ, anh cảm thấy rằng để cái cửa và tay nắm cửa sẽ biến mất nếu có người nhìn và chỉ khi không có ai chú ý đến thì anh mới có thể chạm đến cái cửa và tay nắm cửa!

Ngay cả Tô Tử Mặc cũng chỉ có thể phát hiện ra cánh cửa với sự trợ giúp của gương. Nếu không phải vì ngay từ đầu anh ta đã chạy ở cuối cùng đội ngũ, có lẽ Tô Tử Mặc cũng sẽ không phát hiện vươn tay ra phía sau là có thể cầm tay nắm cửa.

"Không có việc gì." Tô Tử Mặc lại lần nữa cắn răng, lần này anh cố tình giữ tốc độ của mình chạy ở cuối cùng đội ngũ.

Tô Tử Mặc còn chưa tính đến cần làm gì vào tiếp theo, anh ta đột nhiên nghe thấy một tiếng thét từ bên cạnh —

"Ahhhh! Chân tôi!"

Ngẩng đầu nhìn lại, Tô Tử Mặc cùng với những người rèn luyện rất ngạc nhiên khi thấy Hàn Lăng, người đã bị trẹo một chân, bây giờ lại té ngã rồi bị trẹo cái chân còn lại!

Mặc dù Hàn Lăng phía trước đều cố gắng nhịn đau, nhưng lần này bị ngã khiến cô đau đớn không thể đứng dậy được.

Điều tuyệt vọng hơn nữa là những ngọn nến trong hành lang phía sau bọn họ đang bị thổi tắt rất nhanh!

"Hô —"

Bóng tối đến nhanh như một cơn lốc.

"Phía trước có ánh sáng!" Trịnh Minh đã chạy rất ra kêu lên một tiếng, thanh âm mơ hồ vang lên trong hành lang, "Là phòng trú ẩn thứ hai!"

Trịnh Minh có lẽ không biết những gì đã xảy ra với những người phía sau, nhưng ông đã truyền cho mọi người một tin tức tốt.

Nếu Hàn Lăng không bị ngã xuống, không bị đau cả hai chân thì……

"Hàn Lăng bị trẹo chân một lần nữa!" Tề Tiểu Mẫn cao giọng nói một câu.

"... Đừng quan tâm đến cô ấy, nhanh chóng vào phòng trú ẩn! Từ bỏ cô ấy!"

Tô Tử Mặc đang chạy ở cuối đội ngũ, đã chạy đến gần Hàn Lăng đang bị ngã trên mặt đất, ngay lập tức anh nhận thấy có một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy mắt cá chân của mình khiến anh không thể tiếp tục di chuyển.

Cúi đầu nhìn lại, Tô Tử Mặc nhìn thấy Hàn Lăng, khuôn mặt trang điểm cô ta đã bị nhòe, cô khóc lóc nhìn anh, giữ chặt mắt cá chân anh và sự đau khổ cầu xin: "Giúp tôi, làm ơn giúp tôi!"

Tô Tử Mặc đã nhận được nền giáo dục tiên tiến từ lúc rất nhỏ ở gia tộc họ Tô. Từ tiềm thức của anh, trong hoàn cảnh này, anh không cho phép mình đá ra Hàn Lăng.

Cầm lấy cánh tay của Hàn Lăng với tốc độ nhanh nhất, Tô Tử Mặc nhanh chóng sử dụng tất cả sức lực của mình giúp Hàn Lăng đứng dậy một lần nữa.

Hàn Lăng sau khi đứng dậy một lần nữa, đặt tất cả trọng lượng của cơ thể vào Tô Tử Mặc. Gió lạnh thổi qua hai người họ, gió càng ngày càng mạnh, càng lúc càng lớn, ánh nến ở hai bên của hành lang lập lò như muốn cảnh báo bọn họ rằng bóng tối đang tiến đến rất gần.

Cũng ngay tại lúc này……

Hàn Lăng đang đứng một chân bất ngờ đẩy Tô Tử Mặc, người đang thật sự rất mệt mỏi, theo hướng bóng tối đang đến!

Mặc dù bản thân Hàn Lăng cũng bởi vì đẩy mạnh quá mức mà thân thể cũng hơi hướng về phía sau, nhưng cô ta đã thành công đẩy Tô Tử Mặc vào bóng tối ở phía sau!

Người phụ nữ này có lẽ biết rằng nếu cô ta không kịp thời đẩy ra "tế phẩm", cô sẽ bởi vì bị trẹo chân mà không thể chạy mà trở thành một cái tiếp theo “tế phẩm”!

"Cảm ơn, cầu xin bạn …... giúp tôi cuối cùng một lần nữa!"

Bình luận

Truyện đang đọc