MỖI NGÀY ĐI NGỦ ĐỀU XUẤT HỒN

Tuy ngoài miệng Tích Bạch Thần nói không quan tâm, nhưng ngày hôm sau, dụng cụ và nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị đầy đủ hết, chỉ chờ một còn quỷ nhỏ tới dạy.

Sáng sớm, anh dẫn hai bánh bao nhỏ đi uống ba cốc sữa đậu nành, năm cái bánh tiêu, hai lồng bánh bao nước. Sau đó giống như dắt chó đi dạo, đưa bọn trẻ dạo phố một vòng, sẵn tiện mua cho chúng mỗi người một máy chơi game. Về nhà sẽ để bọn nhỏ tự chơi một mình.

Tích Bạch Thần xem đồng hồ, hơn 11 giờ, anh vào nhà bếp, nhìn xung quanh một vòng, tỏ vẻ bâng quơ, gọi: “Tiểu Mễ?”

Phòng bếp vẫn im phăng phắc, rõ ràng tên tiểu quỷ kia không ở đây. Vì vậy anh ta lại sải chân, tìm trong từng phòng một.

Không phải nói giờ cơm sẽ tới à? Bóng quỷ còn chẳng thấy?

Tích Bạch Thần cảm thấy niềm tin của mình đã bị phụ, tâm trạng rất khó chịu, dự định đợi tới 12 giờ sẽ gọi takeaway, chỉ toàn thức ăn cay!

Anh ngồi trước máy tính, lại bắt đầu dùng tốc độ gõ bàn phím cực kì thần sầu để viết một bộ truyện cẩu huyết ngược luyến tình thâm.

*Lão Bạch, anh không sao chứ? Sao lại viết văn cho loại tòa soạn này?* Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên trong phòng.

Tích Bạch Thần đột ngột thoát khỏi trạng thái gõ chữ điên cuồng, giọng trầm trầm, hỏi: “Cô ở đâu?”

*Trong lòng bàn tay của anh đấy.*

Tích Bạch Thần nhìn xuống, tay phải đang đặt trên bàn, còn ta trái cầm chuột máy tính.

“Con chuột?” Anh ta thuận tay trái, nên tay sử dụng chuột cũng là tay trái.

*Đúng rồi ~~* Mễ Lạp rê chuột vài cái, thông báo sự tồn tại của mình.

Vuốt nhẹ con chuột, đôi chân mày vốn nhíu chặt của Tích Bạch Thần từ từ giãn ra, tâm trạng cũng sáng sủa hẳn.

*Lão Bạch, mấy thứ tôi nói anh đã chuẩn bị hết chưa?* Thật sự Mễ Lạp không có chút kì vọng nào, dù sao anh ta cũng rất ghét chuyện xuống bếp, đột nhiên bắt anh ta làm chuyện mình không muốn, cũng có phần độc đoán quá.

Tích Bạch Thần không nói gì, cầm con chuột đi vào bếp.

Nhà bếp được người làm dọn dẹp sạch sẽ, không dính tí bụi, dụng cụ làm bếp, chén dĩa được sắp xếp rất gọn gàng, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, chay mặn đều đủ cả.

*Wow, Lão Bạch, anh muốn đi trên con đường nấu ăn của thần bếp à.* Mễ Lạp kinh ngạc tán thán.

Tích Bạch Thần: “…” nói nhiều quá!

*Không còn sớm, chúng ta bắt đầu đi!* Mễ Lạp nóng lòng muốn thử, *Lão Bạch, anh tính nấu gì thế?*

Tích Bạch Thần: “Mì.”

*Đợi nước sôi bỏ mì vào nêm nếm gia vị, chà, cũng không phải là mất căn bản.* Mễ Lạp khá hài lòng.

Tích Bạch Thần: “…Mì ăn liền.”

Mễ Lạp: *…* quả là đường tới đích còn xa lắm.

Tích Bạch Thần đứng thẳng trong bếp, trông có một chút kiêu ngạo và bất cần, hoàn toàn không phù hợp với căn bếp tràn trề sức sống này.

Mễ Lạp an ủi: *Không sao, chúng ta sẽ bắt đầu từ thứ đơn giản nhất.*

Mệ Lạp để Tích Bạch Thần vo gạo nấu cơm trước, thao tác cơ bản này không khó lắm.

Món ăn cô dự định làm hôm nay chủ yếu là những phiên bản đơn giản của sườn kho nước tương, miến xào, cà tím xé tay, canh cà chua trứng.

Những món ăn này không đòi hỏi kĩ thuật cắt gọt cao, cũng không cần quy trình quá phức tạp, miễn là các bước chính xác, tỉ lệ gia vị vừa phải, về cơ bản, hương vị sẽ không quá tệ.

*Được rồi, Lão Bạch, chúng ta mặc tạp dề vào trước đi.*

Tích Bạch Thần cầm cái tap dề ca – rô, do dự vài giây, cuối cùng vẫn mặc nó vào.

*Tiếp theo, chúng ta sẽ sơ chế nguyên liệu nấu ăn.* Mễ Lạp chỉ huy Tích Bạch Thần, làm từng thao tác một.

Rửa sườn, cắt hành tây và tỏi, ngâm miến, nêm gia vị… Tuy động tác của Tích Bạch Thần không thành thạo lắm, nhưng vẻ mặt tập trung, tay ổn định, dưới sự hướng dẫn của “con chuột”, dĩ nhiên làm việc bài bản hẳn hoi.

*Rán sườn tới khi vàng thì thêm nước tương, tương đậu cà vỏ, sau khi sôi lên thì chỉnh xuống lửa vừa.* Con chuột  nhấp nha nhấp nháy, giải thích, *Trong nồi bây giờ chắc là nước tương đã sệt lại rồi, anh ngửi xem, thơm lắm đúng không?*

Tích Bạch Thần không cần cố gắng ngửi, mùi sườn hòa với tương đậu cà vỏ, cộng với mùi thơm của tỏi đã bay thẳng vào mũi, lan tỏa khắp phòng bếp.

*… Băm nhỏ tỏi, thêm chút nước tương, một chút giấm… Không không không, nhiều quá, ít hơn chút nữa, tốt, tiếp theo là thịt gà và dầu mè, trộn kĩ vào, tốt, hoàn hảo, phết lên cà tím đi.*

Phết vài lần, nước sốt đã thấm vào cà tím từ trong ra ngoài, màu sắc rất bắt mắt, làm người ta thèm đến chảy nước miếng.

Tích Bạch Thần nấu xong sườn kho nước tương và cà tím xé tay, để qua một bên, đáy mắt vô tình nhìn thấy bóng hai cái bánh bao nhỏ một trái một phải ngồi xổm ngay cửa bếp, tụi nhỏ nhìn anh với ánh mắt lấp lánh, gương mặt hiện lên vẻ sùng bái.

Tích Bạch Thần đưa lưng ngược lại, ánh mắt hiện lên một chút thiếu tự nhiên.

Mễ Lạp thầm buồn cười, tiếp tục hướng dẫn.

Hơn một giờ sau, bốn món ăn một món canh đã ra lò, hạt cơm mềm mịn tinh tế.

Lần đầu chính thức xuống bếp, biểu hiện của Tích Bạch Thần tính ra cũng không tệ, khả năng thực hành vượt ngoài mong đợi của Mễ Lạp.

*Lão Bạch, cực khổ rồi, tiếp theo chính là lúc kiểm tra kết quả* Mễ Lạp nhìn hai bánh bao nhỏ ngồi thẳng thớm đoan chính, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm bàn thức ăn, rõ ràng rất muốn ăn, nhưng không dám bắt đầu ngay lập tức.

“Ăn cơm đi.” Tích Bạch Thần dẫn đầu nhặt đũa, vẫn giữ vẻ uy nghiêm của bậc trưởng bối, nhưng ánh mắt lại lén lút quan sát hai bánh bao nhỏ.

“Ôi, ngon quá!” Tích Nặc Kỳ vừa gặm sườn vừa tấm tắc khen.

“Ngon ghê…” Tích Khả Nhiên cắn từng ngụm từng ngụm nhỏ cà tím, mắt mày đều hiện lên vẻ thỏa mãn.

Tích Bạch Thần thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, cũng bắt đầu động đũa. Mỗi loại nếm thử một miếng, nghiêm túc mà nói, hương vị chỉ ở mức trung bình, nhưng lại có cảm giác rất ngon miệng, khác hoàn toàn với cảm giác lúc ăn đồ takeaway.

*Lão Bạch, anh giỏi lắm!* Mễ Lạp ca ngợi chẳng chút do dự, *Thấy hai cục bột nhỏ ăn vui vẻ như vậy, tôi cũng muốn nếm thử quá!*

Tích Bạch Thần hơi rủ mắt xuống, trong lòng dâng lên một cảm giác tiếc nuối khó tả, nếu được, anh cũng hi vọng cô có thể nếm thử tay nghề của mình. Lần đầu xuống bếp, ý nghĩa thật phi thường, kết quả lại được lợi cho hai tên quỷ nhỏ.

Nghĩ tới đây, ánh mắt mà Tích Bạch Thần nhìn hai đứa trẻ trở nên sâu cay hơn.

Hai bánh bao nhỏ vẫn ngây thơ không biết gì vui vẻ ăn cơm, không phải vui vì cơm nước quá ngon, mà là do ông cậu mình đích thân xuống bếp, làm sức quyến rũ của món ăn tăng lên tới 99 lần.

“Cậu ơi, sao cậu cứ cầm con chuột đó thế.” Tích Nặc Kỳ, bé con vừa được cho ăn ngon từ từ thả lỏng cảnh giác, tò mò hỏi.

Tích Bạch Thần liếc cậu bé một cái: “Không có con chuột này, mấy đứa chỉ có thể ăn takeaway thôi đó.”

Hai bánh bao nhỏ ngạc nhiên, nói: “Lẽ nào đây là con chuột ma thuật ạ? Có thể giúp cậu biến ra rất nhiều đồ ăn?”

Tích Bạch Thần: “Ừ.” Con chuột của anh, không gì là không làm được, mấy tên quỷ nhỏ như bây thì biết cái gì?

Bốn món ăn một món canh bị ba cậu cháu ăn sạch sẽ, vẻ mặt thỏa mãn không khác nhau là mấy.

Tích Bạch Thần dọn dẹp chén bát, hai bánh bao nhỏ bưng cái bụng tròn vo, lười biếng ngã lên ghết sa lon.

*Lão Bạch, bảo bọn trẻ tới giúp anh rửa chén đi.* Đề nghị này, Tích Bạch Thần vô cùng hài lòng!

Anh ngoắc ngoắc ngón tay về phía hai bánh bao nhỏ: “Lại đây.”

“Gì thế ạ? Còn món tráng miệng phải không cậu?” Hai bánh bao nhỏ chạy lạch bạch tới, nhưng lại thấy Tích Bạch Thần kê hai cái ghế song song với bồn rửa chén.

Bánh bao nhỏ ngốc nghếch nhìn anh.

Tích Bạch Thần khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống: “Mấy đứa nghĩ ăn cơm của cậu miễn phí à? Bắt đầu đi, rửa chén.”

Tích Nặc Kỳ không dám tin nhìn anh: “Chúng cháu là trẻ con mà, sao cậu có thể bắt chúng cháu làm việc chứ?”

“Trẻ con thì không thể làm việc à?” Tích Bạch Thần nghĩ trẻ con bây giờ được nuông chiều từ bé quen rồi, phải mài giũa lại.

Giọng Mễ Lạp vang lên rất đúng lúc: *Nói với bọn nhỏ, nếu rửa chén xong sẽ có trái cây để ăn, còn có nước giải khát.*

Tuy Tích Bạch Thần không vừa ý lắm, nhưng vẫn lặp lại theo lời cô nói.

Hai bánh bao nhỏ nghe vậy, quả nhiên hăng hái hơn rất nhiều, một trước một sau trèo lên cái ghế, rổn rảng rửa chén dưới sự giám sát của Tích Bạch Thần.

*Anh chú ý một chút, cẩn thận bọn nhỏ làm vỡ chén, đứt tay ấy.*

“Rắc rối.” Tích Bạch Thần nói thầm một câu, nhưng tập trung hơn không ít.

Hai bánh bao nhỏ lần đầu rửa chén, nhưng lại rất hăng hái, hơn mười phút trôi qua, toàn thân đứa nào cũng ướt nhẹp, nhưng vẫn hì hục rửa cho xong chén đũa.

Tích Bạch Thần thực hiện đúng lời hứa, chuẩn bị trái cây và nước ép cho bọn trẻ.

Hai bánh bao nhỏ nhận được thành quả lao động của mình, vô cùng hài lòng.

Lo cho bọn nhỏ xong, cuối cùng Tích Bạch Thần cũng có thể dành thời gian riêng để nghỉ ngơi, kết quả lại nghe Mễ Lạp nói: *Lão Bạch, anh rửa chén lại đi.*

Tích Bạch Thần: “!!!”

*Tụi nhỏ mới rửa lần đầu thì làm sao sạch được?*

Tích Bạch Thần: “…” Nếu không sạch, tại sao anh ta phải thưởng cho tụi nó?! Anh ta nấu cơm vất vả như vậy còn không có ai thưởng cho!

Mang theo một thân oán niệm, Tích Bạch Thần bắt đầu rửa chén thêm lần nữa.

*Lão Bạch, cực khổ rồi, anh thật tuyệt vời!* Lời khen của Mễ Lạp ngay lập tức làm dịu tâm trạng nhỏ nhen của Lão Bạch nào đó.

“Hừ.” Anh ta rửa người sạch sẽ, sau đó nắm chặt con chuột về phòng làm việc.

“Bộ truyện về nước hoa lần trước tôi viết được một nửa rồi, cô có hứng thì xem chút đi.” Tích Bạch Thần mở tài liệu, nhưng không nghe được tiếng Mễ Lạp đáp lại.

Lại đi rồi… Tích Bạch Thần rủ mắt xuống, ánh mắt tối lại.

Anh lại mở tập tài liệu khác, lại bắt đầu đùng đùng đoàng đoàng viết cho tòa soạn cẩu huyết của mình.

Mãi đến tối, anh nhận được một bưu kiện từ Mễ Lạp, một bản sách dạy nấu ăn viết tay, cộng thêm một trăm bức ảnh chụp các món ăn ngon.

Nhìn nét chữ trên tờ công thức, Tích Bạch Thần có thể thấy được tâm huyết và sự quan tâm của tên tiểu quỷ.

Khóe miệng vô thức cong lên, Tích Bạch Thần cầm sách dạy nấu ăn, lật từng trang từng trang, trong lòng đột nhiên đang lên động lực muốn viết một bộ tiểu thuyết về ẩm thực.

Theo như anh biết, tiểu thuyết về ẩm thực bây giờ cũng không nhiều, với tài nấu nướng của Tiểu Mễ, chắc chắn đủ để khai tông lập phái, nhưng cô lại không chút nghi ngại mà chia sẻ cho anh. Cho nên, trước khi viết bộ tiểu thuyết về ẩm thực này, anh phải trưng cầu ý kiến của cô mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc