MỖI NGÀY ĐI NGỦ ĐỀU XUẤT HỒN

Rắm của chồn không chỉ thối, mà còn có tác dụng gây mê như một vũ khí sinh hóa, là siêu buff mang hiệu quả ngược, xua không đi, chịu không thấu.

Tích Bạch Thần nhịn một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn thêm được, đang chuẩn bị cướp cửa chạy ra ngoài, Mễ Lạp đã đi trước một bước, che mặt “A a a a” nhảy ra ngoài cửa sổ.

Trong phòng toàn là mùi khó tả, lượn lờ không tiêu tan, cho dù có mở rộng cửa sổ, xịt thuốc khử độc, khăn trải giường, rèm cửa sổ được giặt sạch hết thì một hai ngày tới cũng không ai ở nổi. Đúng là, rắm của chồn, uy lực lớn kinh người.

Mễ Lạp chạy như điên ra bờ sông, nhảy phốc xuống dưới, lăn qua lộn lại để rửa đi mùi hương trên người mình. Ba bốn mươi phút sau, cô ủ rũ cúi đầu đi về, toàn thân ướt nhẹp, hai tai rủ xuống hai bên, bộ dáng đáng thương vô cùng.

Tích Bạch Thần thấy thế thì buồn cười, dùng khăn tắm bọc cô lại, bình thản nói: “Phòng ngủ của tôi tạm thời không thể dùng, cô phải chịu trách nhiệm đó.”

*Tôi giúp anh dọn phòng khác.” Mễ Lạp ỉu xìu ngồi trên đùi anh.

“Trưng bộ mặt khóc lóc làm gì?” Hiếm khi Tích Bạch Thần an ủi, “Ai mà chưa từng thả rắm một lần?”

Cái cô thả là rắm sao? Là khí độc mới đúng! Biểu cảm của Mễ Lạp càng u ám hơn.

“Không phải nói là sẽ mua điện thoại di động cho tôi à?” Tích Bạch Thần dời sự chú ý của cô, ôm cô vào trong đình viện, mở laptop đẩy tới trước mặt cô, “Cô chọn giúp tôi đi.”

Mễ Lạp ngồi trong lòng anh, nhìn màn hình laptop không chớp mắt, hai chân vung lên vung xuống nhịp nhàng.

Tích Bạch Thần tiếp tục giúp cô lau khô lông, trong mắt lộ ra một sự dịu dàng và thân thiết vô cùng mà chính anh cũng không nhận ra.

*Màu xám bạc được không?* Mễ Lạp chỉ bức hình điện thoại di động trên máy tính, hỏi.

Tích Bạch Thần nhìn lướt qua: “Không tệ.”

*Vậy cái này đi.* Cái Mễ Lạp chọn là sản phẩm của một thương hiệu có danh tiếng rất tốt trên mạng, chất lượng khá bảo đảm.

Ngoài điện thoại di động, Mễ Lạp còn mua thêm sim điện thoại, dãy số này chỉ cách số cũ của Tích Bạch Thần hai chữ số.

Sau khi làm xong hết thẩy, Mễ Lạp đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi: *Đúng rồi, mấy bạn phượt thủ đâu?*

“Sáng hôm trước bọn nhỏ hào hứng chạy tới đây xin cơm, kết quả cô không có ở đây, thất vọng quá nên xế chiều hôm đó đi rồi.” Tích Bạch Thần bình tĩnh tường thuật lại, trong câu sử dụng hai từ bày tỏ tâm trạng là “hào hứng” và “thất vọng” để biểu đạt sự ra đi của cô làm trái tim người khác đau đớn thế nào.

Mễ Lạp lười biếng tựa lên ngực anh, vẫn chưa lĩnh hội được ngụ ý của anh: *Tôi có follow weibo của họ, sau này có thể liên lạc thường xuyên.*

“Chỉ là mấy người xa lạ thôi, có gì để liện lạc?” Tích Bạch Thần hừ lạnh một tiếng.

*Tôi kết bạn khắp bốn phương, làm sao giống với loại trạch nam không có bạn bè như anh.*

“Ha ha. Tôi không có bạn bè, nhưng người hâm mộ của tôi trải rộng khắp nơi trên thế giới, phất tay một cái là có thể thành lập cả một quân đoàn. Loại yêu quái nhỏ bé như cô, chẳng biết gì về sức ảnh hưởng của tôi cả.”

*Ha ha. Tuy cái tên “Tích Đại” của anh rất vang dội, nhưng cái áo vest “Thải Hồng Thí” kia của anh cũng chẳng nhàn đâu. Nếu tôi mà để tin giật gân Tích Đại chính là Thải Hồng Thí tuồn ra ngoài, anh nghĩ xem người hâm mộ của anh có thể lao hội đồng tới không?*

Tích Bạch Thần vẫn chẳng thèm quan tâm: “Cô có thể thử xem.”

*Anh chắc chứ?* Mễ Lạp nhìn anh một cách nghi ngờ, không tin là người đàn ông này chẳng mảy may trân quý danh tiếng của mình.

Tích Bạch Thần làm một thế tay xin cứ tự nhiên.

Mễ Lạp mở weibo của anh, do dự nửa ngày, vẫn thấy khá ngại khi đem phơi cái áo vest của anh ta lên, cuối cùng bèn đưa ra một phương pháp thỏa hiệp, dùng danh nghĩa của Tích Đại, chia sẻ tiểu thuyết của Thải Hồng Thí.

Ngay khi bài này được đăng, đã dẫn tới một loạt quan tâm.

*Phụt, Tích Đại trá thi rồi!*

*Sống tới chừng này mới thấy Tích Đại chia sẻ weibo đấy.*

*Rốt cuộc vị Thải Hồng Thí đại đại này là thần thánh phương nào? Lại có thể khiến Tích Đại ban phúc lợi cho anh ta như vậy.*

*Tiểu thuyết mà Tích Đại đề cử chắc chắn rất chất lượng, yên tâm mà nhận phúc lợi thôi!*

*Nhận phúc lợi thôi!*

*Nhận phúc lợi thôi!*



Nhóm người hâm mộ tràn vào chuyên mục của Thải Hồng Thí ồ ạt, trong đó còn có không ít đạo diễn, biên kịch và minh tinh.

Sau đó, tất cả bọn họ đều bị tên đống sách trong chuyên mục dọa sợ. *Run rẩy đi, các ZZ!*, *Hai cuộc sống cực phẩm bị hủy hoại*, *Người làm trái tim tôi tan vỡ nhất định sẽ bị chặt đầu*, *Thí chủ không đứng đắn*, *Lạt thê hãn phu*,…

Cái quỷ gì thế này???

Không, có thể chỉ là tên sách làm người ta kinh khiếp thôi, không chừng cốt truyện sẽ rất hay.

Mọi người ôm lấy tia hi vọng cuối cùng, lấy hết can đảm mở tiểu thuyết của Thải Hồng Thí đại đại.

Mười phút sau.

*Cái đ*! Tôi đang xem cái khỉ gì thế này???*

*A a a, mắt vàng mắt bạc của tôi!*

*Má tôi hỏi tại sao tôi tức giận đến mức đập bàn phím, còn vừa khóc vừa nháo như con rắn bệnh đấy?*

*Tiểu thuyết Lạt Kê* kia, hủy thanh xuân của tôi rồi!*

(Tiểu thuyết Lạt Kê: tên một loại app đọc truyên)

*Tôi hối hận vì đã nhấn nhầm!*

*Tôi đang hoài nghi một cách sâu sắc, có phải tài khoản của Tích Đại bị hack không nhỉ, sao anh ấy có thể giới thiệu loại Tiểu Bạch văn như này?*

*Nghi ngờ*

*Nhớ năm đó, tôi chỉ xem mỗi loại văn hồi hộp gây cấn, ngày hôm nay, tôi lại đi đọc một án văn tràn ngập mùi máu chó thế này…*

*Chỉ số IQ rơi lộp độp rồi, không về được nữa, phúc lợi của Tích Đại đúng là có độc!*

*Tích Đại, chơi như vậy vui chứ?*

*Tôi vẫn luôn nghĩ nên tôn trọng thành quả lao động của mỗi tác giả, nhưng hôm nay, mặt tôi bị vả bôm bốp rồi. Thải Hồng Thí đại đại, tiểu thuyết của anh đã thành công khiến tôi tiến hóa thành một cái bình nổ rồi đó, còn là loại bình cấp thấp ném thẳng vào người chơi trong trận nữa. Đại đại, cho phép tôi mạo muội hỏi thăm ngàI và nhà ngài một chút nhé.*

Xem lại lời nhắn dưới weibo của Tích Đại: “Ủng hộ đại thần nhà tôi”, “Chừng nào đại thần viết truyện mới”, “Truyện xuất bản mới có thể ưu tiên cho nhà xuất bản chúng tôi không?”, “Có thể đặt trước bản quyền điện ảnh cho tác phẩm tiếp theo không?”, “Cầu xin đại thầm tham gia giao dịch kí kết một lần thôi, tôi luôn luôn chờ”, “Đại thần, văn phong của anh khiến tôi rất xúc động, tất cả nhân vật đều rất mới mẻ”, v.v.

Tích Đại hành văn sắc bén, tình tiết chặt chẽ, mỗi một án văn đều có sức bảo đảm rất lớn, mấy năm qua, một nhóm độc giả trưởng thành, chín chắn, có nhãn lực cực cao của Lão Bạch, hôm nay dưới “phúc lợi mà Tích Đại ban phát”, đột nhiên xem trúng loại tiểu thuyết với phong cách hoàn toàn bất đồng, phá vỡ tam quan của tòa báo cẩu huyết, bị vả bôm bốp như vậy cũng là điều dễ hiểu.

*Ha ha ha ha…* Mễ Lạp cười sặc sụa.

Tích Bạch Thần dùng tay ôm cô lại, để cô không lăn từ chân của mình xuống.

Bây giờ chỉ mới cho họ có vinh dự đọc vài mẩu tiểu thuyết của Thải Hồng Thí, chứ nếu để họ biết Thải Hồng Thí và Tích Đại là cùng một người, không chừng thế giới quan của bọn họ sẽ nổ tan tành.

Mễ Lạp thấy làm người thì cũng nên có chút lương thiện, thôi thì cứ để một hình tượng Tích Đại đẹp đẽ cao siêu sống mãi trong lòng họ đi.

Sau khi xem xong bình luận, tâm trạng của Mễ Lạp tốt lạ thường.

Cô trườn xuống từ chân Tích Bạch Thần, nói với Tích Bạch Thần: *Tôi đi dọn phòng cho anh, anh giúp tôi mua vài sọt táo tàu nhé.*

Không đợi anh trả lời, Mễ Lạp đã chạy vèo đi mất dạng.

Tích Bạch Thần bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy qua nhà lão nông mua táo tàu.

Chỗ nằm nghỉ đã quét qua, việc sắp xếp cũng không khó khăn lắm.

Mười mấy phút sau, Tích Bạch Thần dắt lừa về, con lừa vác hai sọt táo tàu trên lưng.

Mễ Lạp cũng đã sắp xếp chỗ nghỉ xong, tuy bài trí hơi đơn sơ, nhưng ở tạm hai ngày cũng không thành vấn đề. Còn về phòng ngủ trong gian chính đang tràn ngập khí độc, cô tính lần tới sẽ đến thanh lí sau.

*Táo tàu của tôi~~* Mễ Lạp nhào tới cái sọt, mò một quả táo tàu chuẩn bị gặm.

Tích Bạch Thần nhanh tay lẹ mắt, cướp lấy: “Rửa sạch rồi mới ăn.”

Nói xong, anh cầm vài quả táo tàu vào nhà bếp, tới lúc anh đi ra, đã thấy một con chồn nằm ngủ phì phò trên sọt. Anh giơ chân lên, đá đá cái sọt, chú chồn giật bắn lên, thấy có một người đứng bên cạnh liền sợ đến mức lông dựng đứng, sau đó lủi đi như một làn khói.

Tích Bạch Thần nhìn hướng con chồn biến mất, mặt không cảm xúc nhét táo tàu vào mồm, cắn mạnh một cái.

Hai chiếc sọt vốn được đặt trong sân, lúc này chỉ còn một.

Mễ Lạp tỉnh lại trong mùi trái cây thoang thoảng, mở bừng mắt, phát hiện mình đang nằm trên giường, mười mấy trái táo tàu rơi rải rác xung quanh, trên đất còn có một cái sọt bằng trúc.

Cô lại xuyên về, còn mang về một sọt táo tàu.

Mề Lạp rời khỏi giường, nhặt từng quả táo tàu rơi rải rác vào trong sọt trúc, tổng cộng có năm mươi ba quả.

Sau khi mua sắm xuyên thời không, cô lại mang một thứ từ thế giới kia đến, trước đây chỉ là thứ từ chỗ cô đi sang. Như vậy có phải cô và thế giới kia ngày càng liên kết chặt chẽ hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc