MONG CÓ ĐƯỢC MỘT NGÔI SAO

Ánh sáng lạnh lẽo trên màn ảnh lập lòe, màn hình xoay chuyển, cảnh tượng đáng sợ trôi qua.

Nhưng Thẩm Viên Tinh vẫn nắm cánh tay Từ Thành Liệt, không chịu buông ra.

Hơi nóng từ lòng bàn tay cô thấm vào da anh, khiến tim anh đập thình thịch.

Ý thức hỗn loạn một lúc, Từ Thành Liệt tìm lại chút lý trí, vừa ổn định tinh thần, vừa có ý thoát khỏi tay cô gái, rút cánh tay mình ra.

Thẩm Viên Tinh cũng không định làm mặt dày, theo ý Từ Thành Liệt, khẽ buông anh ra.

Mới thả lỏng hai giây, cô lại lợi dụng cảnh tượng kinh khủng vừa hiện lên trên màn ảnh để siết chặt tay áo Từ Thành Liệt.

Không những thế, bàn tay đang nắm lấy cánh tay Từ Thành Liệt của Thẩm Viên Tinh cũng trượt xuống cánh tay anh, truyền hơi ấm vào lòng bàn tay anh.

Cô sờ bàn tay có khớp xương rõ ràng của anh, trong lòng dứt khoát liều lĩnh hơn một chút, trực tiếp đan vào ngón tay anh.

Từ Thành Liệt nhìn thẳng về phía trước, tập trung vào màn hình, bị cảnh tượng vừa rồi làm cho tim đập loạn nhịp.

Nhưng trên mặt anh lại bình tĩnh thản nhiên, không lộ ra chút sợ hãi.

Chỉ có những ngón tay mảnh khảnh mềm mại của Thẩm Viên Tinh đan vào ngón tay anh. Trong nháy mắt, gông cùm xiềng xích tận đáy lòng anh dường như bị đốt cháy một góc.

Trái tim vốn đã khắc khoải sắp gục ngã.

Từ Thành Liệt không dám cử động, cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, ngay lập tức thấm tận tai và cổ.

Tay phải bị Thẩm Viên Tinh giữ chặt hình như tê liệt, không nhúc nhích, ngay cả ngón tay cũng cứng đờ căng cứng.

Tuy nhiên người chủ mưu không nhận ra sự rối loạn trong nội tâm anh, còn thao túng mu bàn tay anh, dường như vô tình một cách cố ý nhẹ nhàng ấn các khớp xương trên mu bàn tay.

“A Liệt gan ghê, cảnh tượng đáng sợ như vậy mà bạn không thèm chớp mắt.” Thẩm Viên Tinh thực hiện được gian kế, khóe môi không tự chủ cong lên.

Cô vừa nói, vừa dựa vào cánh tay anh, kéo anh vô trạng thái thân mật đan mười ngón tay vào nhau.

Đại khái đây là lần đầu tiên làm chuyện táo bạo như vậy, Thẩm Viên Tinh cũng hơi căng thẳng trong lòng, tim đập nhanh hơn bình thường một chút.

Nhưng cô không hề xấu hổ chút nào, chỉ thầm vui vẻ vì đã nắm tay Từ Thành Liệt.

Giọng nữ cố tình hạ thấp rất quyến rũ khiến Từ Thành Liệt xuýt nữa bị cô mê hoặc.

Nhưng mặc dù duy trì một tia lý trí cuối cùng, anh vẫn không thể cưỡng lại sự tiếp cận của cô, cùng với cử chỉ thân mật mười ngón tay đan vào nhau.

Trong lòng Từ Thành Liệt rất loạn, anh biết mình nên đẩy Thẩm Viên Tinh ra, nghiêm khắc từ chối sự thân mật mờ ám của cô.

Nhưng thân thể lại không nghe lời, để tùy ý cô vuốt ve mu bàn tay, quấy rối lòng anh.

Điều duy nhất mà Từ Thành Liệt có thể làm, là không nhìn cô, không cho cô bất kỳ phản ứng nào.

Như thể mình là một tác phẩm điêu khắc bằng đá không có tình cảm, cô tùy ý trêu chọc, giày vò nhưng gương mặt vẫn thờ ơ.

Bộ phim này cực kỳ dài đối với Từ Thành Liệt, anh thậm chí không thể tập trung vào màn hình lớn ở khúc giữa và cuối phim.

Tất cả các giác quan trong cơ thể không khống chế được đi về phía tay phải, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay Thẩm Viên Tinh, các ngón tay mảnh khảnh và làn da mềm mại.

Tuy rằng Từ Thành Liệt không đáp lại cô, nhưng lén nắm tay trong hoàn cảnh tối tăm vẫn tạo kích thích si.nh lý cho anh.

Nhiệt độ cơ thể anh không ngừng tăng lên, nhịp tim và hơi thở ngày càng dồn dập, lòng bàn tay đã toát mồ hôi.

Mặc dù vậy, anh và Thẩm Viên Tinh không ai rút tay ra.

Vẫn đan mười ngón tay vào nhau cho đến hết phim, Kiều Anh Tuấn ngồi bên tay trái Từ Thành Liệt đứng lên, định đi toilet.

Động tĩnh rất nhỏ làm tim Từ Thành Liệt đập hỗn loạn, tay phải dường như cuối cùng cũng khôi phục ý thức và động tác, anh rút tay lại, chấm dứt sự mập mờ dài dằng dặc không một tiếng động này.



Thẩm Viên Tinh cũng không quấn lấy anh nữa, bởi vì bộ phim đã kết thúc, cô không còn lý do chính đáng.

Khi đèn trong rạp bật sáng, Thẩm Viên Tinh ngẩng đầu liếc nhìn Từ Thành Liệt đang đứng dậy, mơ hồ thoáng thấy màu hồng khả nghi trên tai anh.

Cô hơi buồn cười, lắc bàn tay mướt mồ hôi, sau đó đứng lên.

Từ Thành Liệt không nói lời nào, Thẩm Viên Tinh cũng không gọi anh.

Cô đi theo sau Thẩm Minh Xuyên, nhìn anh cười nói với Cao Thần và Kiều Anh Tuấn, tâm tình trở nên tốt hơn.

Thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Từ Thành Liệt đi một mình ở cuối cùng, thúc giục anh mau một chút.

Vẻ mặt vô tư của cô khiến Từ Thành Liệt không khỏi nghi ngờ, liệu những chuyện xảy ra trước đó ở trong rạp có phải là ảo giác của anh hay không.

Rõ ràng Thẩm Viên Tinh chờ cơ hội trong bóng tối để làm chuyện như vậy với anh, lúc này mới bao lâu mà cô đã giả vờ giống như không có việc gì?

Cho dù đóng kịch, tốc độ của cô cũng không khỏi quá nhanh, quả thực khiến người ta rùng mình.

Sau khi bình phục sự hỗn loạn trong lòng, Từ Thành Liệt bình tĩnh lại.

Sắc mặt lạnh lùng như sương, ánh mắt nhìn bóng lưng Thẩm Viên Tinh vừa phức tạp vừa đau đớn.

Anh đút tay phải trong túi quần, lặng lẽ đi theo sau Thẩm Viên Tinh và những người khác ra khỏi rạp chiếu phim. Cuộc đấu tranh trong nội tâm là điều rất dễ hiểu.

“A Liệt, cậu ở phía sau làm gì, không phải sợ quá nên không đi ra được đó chứ?” Kiều Anh Tuấn và Cao Thần trò chuyện về phần thú vị và đáng sợ nhất của cả bộ phim.

Nhớ tới lúc ấy Từ Thành Liệt ngồi bên cạnh không có phản ứng gì nên quay đầu lại nhìn anh.

Thấy Từ Thành Liệt hơi thất thần, tưởng rằng anh cũng quá sợ, chẳng qua còn giả vờ bình tĩnh.

Từ Thành Liệt chưa kịp trả lời, Thẩm Viên Tinh giành trước: “A Liệt không sợ đâu, cậu ấy rất bình tĩnh trong suốt bộ phim.”

Cao Thần trêu: “Đàn chị, tối này chị đi xem phim hay là xem A Liệt, sao chị rõ ràng nhất cử nhất động của cậu ấy thế.”

Thẩm Viên Tinh cười hào phóng, liếc nhìn Từ Thành Liệt đầy ẩn ý, “Vốn đi xem phim, nhưng phim đâu có đẹp như A Liệt, cho nên tôi……”

Cô vừa dứt lời, Kiều Anh Tuấn và Cao Thần ồn ào một trận.

Tai Từ Thành Liệt ửng đỏ trong tiếng la ó của bọn họ, gương mặt tuấn tú căng thẳng đi xuyên qua bọn họ, hình như vô tình một cách cố ý đẩy Kiều Anh Tuấn ở bên cạnh Thẩm Viên Tinh ra.

Trong lúc đó, anh không nói lời nào, ỷ vào đôi chân dài, sải bước về phía trước, nhanh chóng bỏ lại Thẩm Viên Tinh và những người khác ở sau.

Trước khi đi, Từ Thành Liệt còn cứng miệng “Nhàm chán”.

Đám Kiều Anh Tuấn không để ý, chỉ an ủi Thẩm Viên Tinh, “Đàn chị đừng nhụt chí, A Liệt thích nói một đằng làm một nẻo.”

“Chị tiếp tục cố lên, tụi em đều ủng hộ chị.”

“Có gì cần giúp, chị cứ việc mở miệng.”

Thẩm Viên Tinh không hề nhụt chí, cô nhìn Từ Thành Liệt đang dần dần kéo dài khoảng cách với bọn họ, mỉm cười: “Cảm ơn mọi người, tôi theo đuổi được sẽ mời mọi người một bữa nhé.”

Cao Thần và Kiều Anh Tuấn liên tục khen ngợi, vẻ mặt Thẩm Minh Xuyên lại dở khóc dở cười.

Anh còn nhớ lúc trước Kiều Anh Tuấn và Cao Thần cãi nhau vì Thẩm Viên Tinh, và tuyên bố của Thẩm Viên Tinh rằng cô không chấp nhận tình chị em.

Anh không đoán được tâm tư của chị.



Khi đám Kiều Anh Tuấn đuổi kịp Từ Thành Liệt, anh đã cản một chiếc xe taxi.

Bọn họ có năm người, cần thêm một chiếc xe taxi nữa, cho nên để Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt đi trước.

Hẹn gặp nhau tại tiệm bida ở cuối phố ăn vặt.

Lúc này còn sớm, Cao Thần đề nghị đến tiệm bida chơi hai ván rồi về ký túc xá.

Từ Thành Liệt vốn muốn từ chối, anh không biết chơi bida.

Không ngờ Thẩm Viên Tinh đồng ý trước, hơn nữa trông cô háo hức muốn thử, rất muốn đi chơi.

Từ Thành Liệt nuốt lời từ chối.

Xe taxi chỉ tới ngã tư phố ăn vặt, Từ Thành Liệt xuống xe trước, thanh toán tiền.

Sau đó anh và Thẩm Viên Tinh đứng ở ngã tư chờ đám Kiều Anh Tuấn, bởi vì anh không biết vị trí chính xác của tiệm bida, sợ đi nhầm chỗ.

Phố ăn vặt ở bên cạnh Nam Đại, những người qua lại có không ít là sinh viên Nam Đại.

Đương nhiên nhìn thoáng qua đã nhận ra người đứng ở ngã tư là Từ Thành Liệt và Thẩm Viên Tinh.

Bất kể nam nữ, nhìn thấy bọn họ chung một khung hình sẽ khó tránh khỏi muốn lén bàn tán vài câu, ánh mắt cũng vô thức dán vào họ.

Cảm giác ngày càng nhiều ánh mắt tụ tập, Từ Thành Liệt nhíu mày.

Khóe mắt thấy Thẩm Viên Tinh ở bên cạnh dường như không có việc gì, cô đang duỗi cổ nhìn dòng xe cộ qua lại, như thể rất mong đám Kiều Anh Tuấn xuất hiện.

“Tôi đi mua nước.” Từ Thành Liệt chợt lên tiếng, thu hút sự chú ý của Thẩm Viên Tinh.

Cô quay đầu lại nhìn anh, nhưng thấy chàng trai đã đi về phía siêu thị nhỏ bên cạnh ngã tư, bóng lưng lạnh lùng kiêu kì, rất xa cách.

Khi Từ Thành Liệt mua nước trở lại, xe taxi của đám Kiều Anh Tuấn đã tới ngã tư.

Anh chỉ mua hai lon nước soda, nhất thời có chút hối hận.

Trong khi Từ Thành Liệt nghĩ cách giải quyết, Thẩm Viên Tinh và mọi người đã đi về phía anh, vì thế anh đưa một lon nước soda cho Cao Thần.

Vẻ mặt Cao Thần mờ mịt, cuối cùng nhận lon nước soda vừa mừng vừa lo.

Khiến Kiều Anh Tuấn rất bất mãn: “Cái gì, A Liệt, sao cậu chỉ mua nước cho Cao Thần, của bọn tớ đâu?”

Từ Thành Liệt ho nhẹ, trực tiếp đưa ví cho anh: “Tự mua đi.”

Kiều Anh Tuấn cầm ví, vui vẻ đi mua nước, không quên hỏi Thẩm Viên Tinh và Thẩm Minh Xuyên muốn uống gì.

Đợi Kiều Anh Tuấn mua nước quay lại, năm người đi sâu vào phố ăn vặt.

Đi thẳng đến cuối, Thẩm Viên Tinh cuối cùng cũng thấy tiệm bida mà Cao Thần nói.

Biển hiệu rất mờ, mặt tiền nhìn cũ kỹ, không ngờ cơ sở vật chất trong tiệm hoàn toàn mới.



Đèn trong tiệm bida trắng lạnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng banh va chạm.

Hình như trong tiệm mở điều hòa, Thẩm Viên Tinh cởi áo gió ra, bên trong là chiếc váy ngắn bó sát người.

Từ khi chia tay Hoắc Minh Đào, Thẩm Viên Tinh trở về con đường quyến rũ.

Phong cách trưởng thành và gợi cảm, váy bó sát người làm nổi bật vóc dáng thướt tha đầy đặn của cô.

Đặc biệt là đôi vớ da màu đen càng tôn lên đôi chân dài thon thả cân xứng, khỏi phải nói là vô cùng bắt mắt.

Ngay cả đám Kiều Anh Tuấn cũng nhìn thẳng, làm sao Từ Thành Liệt may mắn thoát khỏi.

Tuy nhiên trong lòng anh càng bực bội hơn, rất khó chịu với những ánh mắt của người khác tập trung vào Thẩm Viên Tinh.

“Kỹ năng đánh bida của đàn chị thế nào?” Cao Thần hắng giọng, lấy gậy chọc Kiều Anh Tuấn đang bị sắc đẹp của Thẩm Viên Tinh mê hoặc.

Vì thế Kiều Anh Tuấn vội vàng nhìn chỗ khác, trong lòng thầm mắng Từ Thành Liệt không biết tốt xấu.

Một cô gái xinh đẹp như đàn chị kiên trì theo đuổi mà cậu ấy còn treo giá cao!

“Thời trung học thường xuyên chơi, lên đại học thì không đụng đến nó…… Cho nên chỉ ở mức trung bình.” Thẩm Viên Tinh chọn gậy, đang lau đầu gậy.

Lúc nói chuyện, cô nghiêng người dựa vào bàn bida, đôi chân thẳng tắp gợi cảm nhẹ nhàng chồng lên nhau, đường cong hoàn mỹ được làm nổi bật vô cùng nhuần nhuyễn.

Cao Thần lại hỏi Thẩm Minh Xuyên, đại khái sau khi hiểu biết lực đánh, bốn người chia nhóm đơn giản.

Hai chị em Thẩm Viên Tinh và Thẩm Minh Xuyên một nhóm, anh và Kiều Anh Tuấn một nhóm, đánh sơ sơ một ván, cược một bữa ăn.

Từ Thành Liệt không biết chơi bida nên bị Cao Thần bắt đứng sang một bên làm trọng tài cho họ.

Như vậy bất kể nhóm nào thắng, Từ Thành Liệt đều có thể ăn ké một bữa.

Trước khi bắt đầu thi đấu, Thẩm Viên Tinh đi đến bàn để thử tay.

Khi cô cúi người gần sát mặt bàn, góc váy dựa vào đùi sẽ nhích lên trên một chút, thu hút sự chú ý của không ít người khác phái trong tiệm bida.

Tuy nhiên dường như Thẩm Viên Tinh không hề phát hiện, cúi xuống nửa chừng rồi đứng thẳng, vuốt tóc ra sau tai, càng trêu chọc lòng người.

Từ Thành Liệt đang xem càng nhíu mày thật chặt.

Ánh mắt anh dừng ở chân cô gái một lúc, sau đó nhìn chỗ khác với đôi tai ửng đỏ.

Nhìn thấy phái nam xung quanh dừng lại và nhìn qua họ, ánh mắt cả đám như chó sói nhìn chằm chằm “con mồi” Thẩm Viên Tinh.

Ánh mắt Từ Thành Liệt có chút tối sầm, lúc Thẩm Viên Tinh thăm dò cúi người lần thứ hai, anh đi về phía cô.

Là tiêu điểm, Thẩm Viên Tinh đương nhiên đã nhận ra ánh mắt tập trung xung quanh mình.

Cô vốn muốn trêu chọc Từ Thành Liệt mà thôi, cố ý đối diện với hướng của anh, muốn thách thức giới hạn của anh.

Thật ra cô có mặc quần an toàn dưới váy, cho dù góc váy nhích lên trên cũng không lộ ra cái gì.

Tuy nhiên Thẩm Viên Tinh không thích ánh mắt của những người khác dồn vào cô, đang nghĩ cách giải quyết tình hình, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Một lúc sau, vòng eo nhỏ nhắn của cô được ai đó cột một chiếc áo len.

Người buộc áo cho cô đứng ở sau lưng, cánh tay dài nhẹ nhàng vòng qua eo, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn cột tay áo rồi thắt nút.

Hơi thở nội tiết tố nam nồng đậm trộn lẫn với mùi trà thoang thoảng bao vây Thẩm Viên Tinh.

Bàn tay cô chống trên bàn không khỏi nắm chặt, toàn thân căng thẳng, tim đập nhanh hơn, hô hấp cũng dồn dập, cảm thấy hồi hộp chưa từng thấy.

“Lần sau không được mặc váy ngắn như vậy tới đây.” Giọng Từ Thành Liệt khàn khàn.

Sau khi buộc áo quanh eo Thẩm Viên Tinh, anh không lùi lại ngay lập tức. Dường như bị thôi thúc bởi ha.m muốn chiếm hữu không thể giải thích được, anh ôm cô vào lòng, ngước mắt lạnh lùng liếc những người khác.

Ánh mắt tràn ngập cảnh cáo và thù địch, khí thế mạnh mẽ, ngay cả Cao Thần và Kiều Anh Tuấn cũng không tránh khỏi và kinh sợ.

Thẩm Viên Tinh thất thần một lát vì chàng trai nghiến răng nghiến lợi nói câu kia vào tai cô.

Khi cô hoàn hồn, Từ Thành Liệt đã lui ra, trở lại chiếc ghế gỗ dùng để nghỉ ngơi bên cạnh, lấy di động ra tùy ý coi.

Trải qua chuyện vừa rồi, các khách trong tiệm bida đều nhìn chỗ khác, ai nấy lo chơi phần mình.

Cao Thần và Kiều Anh Tuấn thoáng nhìn nhau, cười đầy ẩn ý.

Thẩm Minh Xuyên đánh trước, gậy đầu tiên đã giúp nhóm ghi được một điểm.

Khoảng hai mươi phút sau, banh trên bàn cơ bản đã được quét sạch.

Thẩm Viên Tinh đánh quả banh cuối cùng vào lỗ, cùng Thẩm Minh Xuyên đánh bại Cao Thần và Kiều Anh Tuấn.

Kiều Anh Tuấn tỏ vẻ không phục, muốn chơi một ván nữa.

Thẩm Viên Tinh nhìn Từ Thành Liệt ngồi chơi di động bên cạnh, bảo ba người bọn họ tự chơi, cô cất gậy bida, lặng lẽ đi đến bên cạnh Từ Thành Liệt.

“Đang coi cái gì vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc