MONG CÓ ĐƯỢC MỘT NGÔI SAO

Thẩm Viên Tinh giao báo cáo khám nghiệm tử thi mới nhất cho trưởng nhóm Lâm Nhiên hôm thứ tư.

Buổi trưa, Thẩm Minh Xuyên gọi điện thoại cho cô, nói rằng đã sắp xếp buổi coi mắt xong, nếu chiều nay Thẩm Viên Tinh rảnh thì hẹn đi uống nước với người ta.

Thẩm Viên Tinh chọc cơm trên đĩa, nhìn đồng hồ, đồng ý. Sau đó hỏi Thẩm Minh Xuyên chuyện thuê nhà.

“Chị yên tâm đi, em đã coi nhà rồi, chọn ba căn tương đối phù hợp với yêu cầu của chị.”

“Đợi khi nào chị rảnh, em dẫn chị đi xem.” Thẩm Minh Xuyên vui vẻ, làm mọi việc cũng thuận lợi, được Thẩm Viên Tinh khen vài câu.

Khen xong, Thẩm Viên Tinh trở lại chuyện chính: “Chiều nay đi, uống nước xong thì em dẫn chị đi coi nhà luôn.”

Thẩm Minh Xuyên ở đầu dây bên kia: “…… Không cần gấp gáp vậy chứ, cho dù chỉ để đối phó, ít ra chị cũng nên đi dạo với người ta một chút, nếu không em khó giải thích với ông nội và ba.”

Thẩm Viên Tinh: “……”



Mùa xuân ở Nguyệt Thành rất ngắn, hai ngày nay mơ hồ có dấu hiệu vào hè, nhiệt độ tăng lên đột ngột.

Nhiều cô gái mặc những chiếc váy xinh xắn, đẹp hơn cả hoa đào nở rộ ven đường.

Trong ánh nắng chiều, hoa cỏ đua nhau khoe sắc rực rỡ.

So sánh với chúng, Thẩm Viên Tinh mặc áo sơmi dài tay sọc đen trắng trông nhạt nhẽo. Tuy nhiên, cô không thiếu sự chú ý dọc đường đi. Hầu hết ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô từ trên xuống dưới, từ khuôn mặt tinh xảo thanh tú, đến dáng người thướt tha, chiếc váy ngắn ôm sát hông và tất da màu đen.

Cuối cùng, ánh mắt của họ bị khí chất xinh đẹp lạnh lùng và ánh mắt cảnh cáo của cô gái chém đứt, hốt hoảng nhìn sang chỗ khác.

Thẩm Viên Tinh kéo dây túi đeo vai, liếc nhìn đồng hồ trong lúc chờ đèn giao thông ở ngã tư.

Hai giờ rưỡi chiều, còn mười phút nữa là cô gặp đối tượng coi mắt.

Cũng may Thẩm Minh Xuyên rất nhạy bén, chọn địa điểm uống nước ở gần đồn cảnh sát hình sự thành phố, cô đi bộ tới đó là được.

Buổi coi mắt lần này cực kỳ qua loa, Thẩm Viên Tinh thậm chí không thêm WeChat của đối phương.

Thẩm Minh Xuyên có gửi cho cô, kèm theo hình nữa, nhưng Thẩm Viên Tinh không có hứng thú, cũng không có thời gian coi.

Dù sao đối với cô, bữa hôm nay là làm cho có lệ, để Thẩm Minh Xuyên có thể giải thích với ông nội.

Cô căn bản không muốn có bạn trai, chứ đừng nói đến việc coi mắt để kết hôn.

Lần này đi gặp đồng nghiệp của Thẩm Minh Xuyên, Thẩm Viên Tinh thậm chí không trang điểm, mái tóc xoăn dài được vén ra sau, hoàn toàn không có vẻ gì là đang đi coi mắt.

Giống như đang đến hiện trường để khám nghiệm tử thi.



Quán nước mà Thẩm Minh Xuyên nói nằm bên kia đường, đi bộ qua là đến.

Sau khi đèn chuyển sang xanh, Thẩm Viên Tinh mang giày cao gót chậm rãi băng qua đường ngựa vằn, sắp đến quán, cô chợt nhớ tới lời dặn của Thẩm Minh Xuyên.

Hình như…… cô cần mang theo một đóa hoa hồng đỏ. Đó là dấu hiệu Thẩm Minh Xuyên đã chọn.

May mắn thay, có một tiệm bán hoa ngay bên cạnh quán nước. Thẩm Viên Tinh vượt qua vách kính bên trái, đi vào tiệm bán hoa, hoàn toàn không chú ý tới người đàn ông mặc vest mang giày da bên trong vách kính.

Anh không ngừng thay đổi tư thế ngồi, từ bắt chéo chân đến ngồi thẳng, ngẫm nghĩ rồi dựa lưng vào ghế sô pha da, làm ra vẻ bình thường nhất.

Thẩm Viên Tinh mua một đóa hoa hồng đỏ bước ra khỏi tiệm bán hoa. Làn gió chiều ấm áp thổi tung tóc hai bên tai cô, sợi tóc lòa xòa, mê hoặc mắt cô.

Cô quay đầu nhìn con đường dài nhộn nhịp xe cộ, cơn gió lại thổi loạn tóc mai.

Bởi vậy, Thẩm Viên Tinh không thấy người đàn ông bên kia tường liếc nhìn cô.

Chỉ thoáng qua, ánh mắt Từ Thành Liệt đã cố định.

Anh hơi hoảng hốt. Sau khi nhận ra, anh quay đầu đuổi theo bóng dáng xinh đẹp, chắc chắn là Thẩm Viên Tinh.

Cô thật sự…… tới coi mắt. 

Không có nhiều khách trong quán nước. Vài người ngồi rôm rả, hầu hết có bạn đi cùng.

Vì vậy, người đàn ông quay lưng về phía cửa đặc biệt bắt mắt.

Thẩm Viên Tinh vừa vào cửa đã thấy anh ngay. Nhìn từ phía sau, cô cảm thấy người nọ hơi quen. Nhìn thấy hoa hồng đỏ đặt trên bàn của người nọ, Thẩm Viên Tinh bước tới.

“Xin lỗi, đã để anh đợi lâu.” Một tay Thẩm Viên Tinh vịn dây túi xách, tay kia đặt hoa hồng lên mép bên kia của bàn kính vuông.

Hai đóa hoa hồng đỏ tươi đối diện nhau, giống như một cặp nam nữ hôn nhau trong tình yêu cuồng nhiệt, khơi dậy trí tưởng tượng của mọi người.

Thẩm Viên Tinh ngồi xuống, tùy ý đặt túi xách vào trong sô pha, “Đáng lẽ tôi không nên đến trễ.”

Cô nhìn đồng hồ trong khi nói chuyện, sau đó thản nhiên vén tóc lòa xòa ra sau tai. Làm xong mọi việc, Thẩm Viên Tinh mới ngước mắt lên, thờ ơ nhìn người đàn ông ngồi đối diện.

Đôi môi đỏ hơi hé mở, cô còn định nói thêm gì đó. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt quá tuấn tú của người đàn ông kia, cô lạc giọng.

Tiếng nói đột nhiên khàn hẳn, Thẩm Viên Tinh không nói ra câu “Do anh tới sớm”.

Trước khi đến Nguyệt Thành, Thẩm Viên Tinh đã tưởng tượng ra cả ngàn cảnh tượng gặp lại Từ Thành Liệt.

Cảnh thường nhất là gặp nhau ngoài đường, đi ngang qua nhau. Chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp lại anh trong một buổi coi mắt, giống như một giấc mơ.

Vẻ mặt Thẩm Viên Tinh cứng đờ, phải mất một hồi lâu mới có thể lặng lẽ bình tĩnh lại sóng cuồng trong lòng dưới ánh mắt đen sâu thẳm của người đàn ông. Khuôn mặt cô đông cứng, kèm theo sự bình tĩnh đang trên bờ vực tan vỡ.

Lúc này, người phục vụ đi tới hỏi cô có muốn gọi món gì hay không, nhân tiện rót một ly nước chanh cho Thẩm Viên Tinh.

Cô gái cuối cùng cũng tìm được lý do, dời mắt khỏi khuôn mặt người đàn ông một cách trơn tru và tự nhiên.

Cô cười với chàng trai phục vụ trẻ tuổi, đôi môi đỏ hơi cong lên, gợi cảm và quyến rũ, như thể dụ dỗ người ta cắn môi mình.

Gọi một ly cà phê đắng, Thẩm Viên Tinh cảm ơn người phục vụ.

Anh chàng phục vụ không nhịn được liếc nhìn cô lần nữa trước khi rời đi, không ngờ lại bị người đàn ông ngồi đối diện nhìn một cách lạnh lùng, lạnh cả sống lưng khi đi khỏi.

Thẩm Viên Tinh không để ý mấy chuyện đó, cô cụp lông mi sau khi gọi món. Bàn tay đặt ở đầu gối không khỏi nắm chặt gấu váy ngắn, con thú bị mắc kẹt trong lồng ngực ngủ say đã lâu dường như cuối cùng cũng thức tỉnh, đang muốn đột phá xiềng xích. 

Thẩm Viên Tinh có nhiều cảm xúc lẫn lộn, đầu óc trống rỗng với các cảm xúc phức tạp.

Đầu tiên là kinh ngạc, tại sao gặp lại Từ Thành Liệt ở đây?

Sau đó là nghi ngờ, không hiểu vì sao Từ Thành Liệt cầm hoa hồng đỏ như vậy làm dấu hiệu. Thẩm Viên Tinh nghiêm túc tự hỏi, liệu mình có nhầm đối tượng coi mắt hay không, đồng nghiệp của Thẩm Minh Xuyên…… sao lại là Từ Thành Liệt?!

Điều cuối cùng chiếm giữ tâm trí cô là cảm giác áy náy mãnh liệt. Bởi vì lừa gạt anh năm đó, theo như cách nói trên mạng, hành vi của cô bị gọi là…… cặn bã.

Tóm lại, Thẩm Viên Tinh không cách nào đặt mình và Từ Thành Liệt ngang hàng.

Mặc dù năm đó trước khi cô rời đi, cô đã đền bù cho anh bằng một đêm không biết mệt mỏi.

Quá áy náy, Thẩm Viên Tinh bưng ly nước chanh ấm lên uống một ngụm. Khuôn mặt thanh tú hơi ửng hồng, rõ ràng đang căng thẳng, cảm xúc trong lòng dao động rất lớn, nhưng lại giả vờ bình tĩnh, ngước mắt nhìn người đàn ông mặc vest mang giày da đối diện.

Thẩm Viên Tinh mấp máy đôi môi đỏ, đánh vỡ sự yên lặng giữa họ, “Anh là…… đồng nghiệp của A Xuyên à?”

Lý trí nói với cô, nên làm rõ sự việc trước, kẻo hiểu lầm, khiến cho bọn họ càng khó xử hơn.

Người đàn ông ngồi đối diện có tư thế thản nhiên, khoanh tay dựa vào ghế sô pha da, ánh mắt nhìn cô thăm thẳm.

Cặp mắt anh không hề e dè, nhìn Thẩm Viên Tinh từ sợi tóc đến đôi giày cao gót màu đen cô đang mang. Tầm nhìn của anh hơi bị mờ đi bởi chiếc bàn kính vuông, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh bị đôi tất da đen của cô thu hút.

Qua một hồi lâu, người đàn ông mới bưng cà phê trên bàn uống một ngụm, che giấu yếu hầu lên xuống của mình.

Uống cà phê xong, Từ Thành Liệt mới trầm giọng đáp lại cô. Nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Viên Tinh không hề hiền lành, nặng trĩu tựa như muốn ăn thịt người.

Thẩm Viên Tinh siết chặt đầu gối, một lúc lâu mới thả lỏng tay, cô định không trộn lẫn bất cứ cảm xúc hay quá khứ gì, chỉ coi Từ Thành Liệt như người lạ.

Vì thế, cuộc trò chuyện tiếp theo giữa hai người phần lớn là anh/cô hỏi tôi trả lời.

Nội dung đối thoại khô khan, nghèo nàn, lời nói không hề trau chuốt.

Thẩm Viên Tinh hỏi anh: “Nên gọi thế nào?”

Vẻ mặt người đàn ông đối diện cứng đờ, ánh mắt nặng nề, nhếch khóe môi, cười đầy ẩn ý, nhẹ giọng nói: “Từ Thành Liệt.”

Thẩm Viên Tinh lại hỏi: “Tuổi tác, nghề nghiệp, có xe cộ, nhà cửa và tiền tiết kiệm không?”

Ánh mắt Từ Thành Liệt hơi lạnh, đôi môi mỏng khẽ cong lên, nhưng ý cười chưa chạm đến đôi mắt đen láy khó nắm bắt của anh, “28 tuổi, giáo sư khoa tiếng Trung của Nguyệt Đại, có xe, có nhà, có tiền tiết kiệm.”

“À, tôi từng có một chuyện tình nữa. Có cần giải thích cặn kẽ với cô Thẩm hay không?”

Câu “Cô Thẩm” của người đàn ông xuýt nữa phá vỡ sự phòng bị của Thẩm Viên Tinh. 

Tuy tâm lý của cô ổn định, nhưng lúc này sự bình tĩnh trên mặt đã có dấu hiệu rạn nứt.

Trong lúc cô đang điều chỉnh tâm lý, người phục vụ bưng đồ uống tới, đúng lúc làm dịu đi bầu không khí căng thẳng vừa rồi.

Ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Viên Tinh cầm muỗng inox sơn màu vàng hồng, chậm rãi khuấy cà phê.

Mặt cô vẫn bình tĩnh, nhàn nhạt liếc người đàn ông đối diện, cong môi khẽ cười, “Không cần đâu.”

“Anh Từ còn trẻ, có triển vọng và tuấn tú lịch sự, tại sao vẫn còn độc thân?” Có trời mới biết trái tim cô đang run rẩy khi hỏi câu này. Ngón tay cầm muỗng chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch.

Ngồi đối diện cô, Từ Thành Liệt nhếch môi khẽ cười, giọng khàn khàn, ngữ điệu nhàn nhạt: “Đương nhiên đang đợi người.”

Thẩm Viên Tinh ngừng khuấy cà phê, tim đập nhanh hơn, nhưng không dám nhìn anh, “Đợi…… ai?”

Khoảnh khắc cô hỏi, câu trả lời đã hiện ra trong lòng cô. Nhưng nó thật buồn cười, không thực tế.

Người đàn ông im lặng. Sau khi nhìn cô một hồi, anh hơi nhướng hàng mày kiếm, nụ cười càng khinh miệt và chế giễu.

Giọng anh trầm hơn rất nhiều, “Lúc còn học đại học đã trêu chọc tôi, nói rằng sẽ yêu tôi suốt đời. Kết quả, không thèm nói tiếng nào đã chạy ra nước ngoài.”

“Bây giờ trở lại còn giả vờ không quen tôi, giả ngu giả ngơ với tôi.”

“Thẩm Viên Tinh, em có tim không?”

Nói tới đây, cảm xúc Từ Thành Liệt đã dâng lên. Vốn định nói “Em mẹ nó có tim không”, nhưng khi cô gái ngước mắt lên nhìn anh, giọng anh run rẩy, xóa lời th.ô tục trong câu đó.

Thẩm Viên Tinh nhìn anh, mơ hồ nắm bắt được cảm xúc phức tạp trong mắt người đàn ông.

Nhưng cô không đoán ra tâm tư của anh, những lời anh nói trái ngược với khuôn mặt u ám ngay lúc này của anh.

Qua một hồi lâu, Thẩm Viên Tinh mới mở miệng, thấp giọng phản bác, “Tôi có nói, rõ ràng đã gửi WeChat cho anh nói chia tay……”

Sắc mặt của người đàn ông đen như than, xuýt chút bật cười vì tức, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đồng ý chưa?”

Thẩm Viên Tinh: “……”

Cô không biết anh có đồng ý hay không, lúc trước gửi tin nhắn chia tay xong, cô đã chặn mọi thông tin liên lạc của anh.

Thẩm Viên Tinh nhíu mày, nheo đôi mắt hồ ly xinh đẹp.

Cô nhìn chằm chằm Từ Thành Liệt, như muốn nhìn thấy gì đó trên gương mặt thối của anh.

Cuối cùng không có kết quả, Thẩm Viên Tinh đành phải gồng người hỏi, “Vậy ý anh là gì?”

Vừa nói đang đợi người, vừa nặng mặt lên án tội lỗi của cô lúc trước.

Ngay cả việc chia tay cũng bị anh phủ nhận một cách chính đáng……

Tim Thẩm Viên Tinh đập thình thịch, ánh mắt nhìn Từ Thành Liệt không khỏi nóng rực. Trong lòng cô có đáp án, nhưng không chắc chắn, vì vậy mong mỏi nhìn Từ Thành Liệt, chờ anh lên tiếng, giải quyết dứt khoát.

Từ Thành Liệt bị ánh mắt chăm chú của cô làm cho tai nóng bừng.

Trái tim rung động, cố gắng ổn định tinh thần, nắm bắt mục đích tới đây hôm nay.

Đôi môi mỏng nhếch lên khinh thường, người đàn ông bắt chéo chân trước mặt Thẩm Viên Tinh, nhẹ nhàng trả lời: “Không có ý gì, chỉ đùa thôi.”

“Cô Thẩm sẽ không cho đó là sự thật chứ?”

Tim Thẩm Viên Tinh ngừng đập một giây, cơn đau âm ỉ xuyên qua, ánh mắt cô lóe lên khi nhìn Từ Thành Liệt.

Đáp án nắm chặt trong lòng bỗng hoá thành tro, suy nghĩ tan biến.

Sắc mặt cô trở nên lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể dường như đang giảm dần. Sau một lúc lâu, Thẩm Viên Tinh mới bưng cà phê nóng lên uống một ngụm, vị nóng và đắng kéo cô thoát khỏi cơn đau tê dại, ý thức và lý trí dần dần quay trở lại.

“Đương nhiên sẽ không.” Thẩm Viên Tinh nhàn nhạt cười, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng xa lạ.

Cô đặt cà phê xuống, coi đồng hồ, khóe môi máy móc giật nhẹ, “Xin lỗi anh Từ, chút nữa tôi còn việc, tôi đi trước đây.”

Vừa dứt lời, Thẩm Viên Tinh đứng dậy, cầm túi xách, định đi tính tiền.

Thấy cô đứng lên gọn gàng, thong thả lấy túi xách, nhẹ nhàng kéo gấu váy màu đen, cổ họng Từ Thành Liệt nghẹn lại, trái tim như bị kim đâm.

Anh cũng đứng lên theo cô, tuy giọng trầm thấp, nhưng mất đi vẻ thản nhiên và lãnh đạm vừa rồi, hơi gấp gáp: “Chúng ta lần sau……”

Từ Thành Liệt chưa nói xong “Lần sau gặp lại”, Thẩm Viên Tinh xoay người định đi tính tiền quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng xa cách, nhẹ ngắt lời anh, “Tôi tin anh Từ không vừa mắt tôi, như vậy không cần lãng phí thời gian để hẹn lần sau.” 

Từ Thành Liệt nghẹn lại, trong lòng đắng chát như ăn trúng hoàng liên.

Thẩm Viên Tinh cười với anh, cụp hàng mi dài, liếc nhìn hoa hồng đỏ ở mép bàn.

Cô cầm đóa hoa hồng, “Tôi mời ly cà phê này, coi như tôi xin lỗi đã để anh Từ đợi lâu.”

Nói xong, Thẩm Viên Tinh cầm đóa hồng kia đến quầy thu ngân. Sau khi trả tiền, cô gái có dáng người quyến rũ bước ra khỏi quán. Lúc đi ngang qua thùng rác, cô dừng một chút, ném hoa hồng đỏ vào.

Bình luận

Truyện đang đọc