MỘT CỐC BIA MỘT BÍ MẬT


Đường Song Nguyệt không phải muốn đào hôn vì nàng biết một khi hôn sự này bị phá vỡ, thứ hai nước phải đối mặt là chiến tranh, dân chúng lầm than mà nàng cũng sẽ chấm dứt cuộc sống vốn chẳng yên bình lắm của mình.

Dù vậy nàng cần phải tới Hạ quốc trước để quan sát tình hình, đồng thời phải liên lạc với người của Liên Sinh môn ở đó.
Khi trời bắt đầu ngả về chiều, nàng và Phong Vân thuận lợi đi qua trấn Quan Đông, đi thêm năm dặm nữa là tới thành Trà Châu của Hạ quốc.

Đây là nơi giao thương chủ yếu của Lương quốc, Đông quốc với Hạ quốc và nó cũng rất gần với kinh thành.

Dân cư ở Trà Châu không nhiều, phần lớn là thương nhân ngoại quốc.
Đường Song Nguyệt sau khi vào được Trà Châu liền cùng Phong Vân tìm người của Liên Sinh môn.

Nàng theo lời của Lan Uyển tìm đến một tửu lầu gần bến cảng.

So với cảng Trà Châu tấp nập, nhộn nhịp kia, tửu lầu này có phần yên ắng.

Nàng đứng trước cửa nhìn một hồi, bảng hiệu của bọn họ có đúng một chữ Sinh, là chữ Sinh trong Liên Sinh môn.

Đường Song Nguyệt và Phong Vân bước vào, sau đó tiến đến chỗ quầy.

Một tên tiểu nhị thấy có khách liền mời hai nàng ngồi xuống rồi đề cập một loạt món ăn.

Phong Vân nghe hắn nói xong liền cất giọng: "Cho một bát Tuyết Liên sinh tử."
Tiểu nhị nghe xong có chút khó hiểu, đang không biết phải làm sao thì từ xa vị trưởng quầy kia rời tay khỏi bàn tính, bước lại chỗ hai người.

Ông ta cúi người nói: "Mời hai vị đi theo ta." Tiểu nhị lấy làm thắc mắc rồi đứng nhìn bọn họ rời đi.

Trưởng quầy dẫn bọn họ đến một căn phòng, ngó trước ngó sau rồi đóng cửa lại.

Ông ta đến chỗ bình gốm trên kệ, ấn một cái, dưới sàn nhà liền lộ ra một cái thông đạo.
Trưởng quầy theo lệ mời nàng đi xuống, ba bọn họ đi lòng vòng một hồi, cuối cùng cửa lên lại là một cái sàn phòng khác.

Ở bên này, Đường Song Nguyệt nghe thấy tiếng nhạc tưng bừng, lại thêm những tiếng hô hào vỗ tay, nàng có chút nghi hoặc hỏi trưởng quầy: "Đây là thanh lâu?"
"Bẩm môn chủ, không phải.

Theo yêu cầu của người, chúng ta chỉ mở một nơi để ca hát tiện thể thu thập thông tin.

Nơi này gọi là Thanh Viện tiểu quán."
Sau đó, trưởng quầy lại dẫn hai người họ đến một căn phòng lớn trên lầu.

Cánh cửa vừa mở ra, Đường Song Nguyệt còn chưa kịp nhìn rõ đã thấy đám người trước mặt hành lễ: "Thuộc hạ tham kiến môn chủ."
"Đứng dậy hết đi.

Đều là người nhà cả." Nàng cùng Phong Vân nhanh chóng bước vào.
Tô Yến, người quản lí Liên Sinh môn ở Hạ quốc lúc nhìn thấy Đường Song Nguyệt cười mãi không thôi.


Nàng ta chính là cực kỳ thích vị môn chủ này.

Đường Song Nguyệt nhìn thấy nàng, mặt liền xị xuống, chỉ tay: "Tô Yến, ngươi, ngươi có thể đừng nhìn ta rồi cười nữa được không? Trông kinh chết đi được."
Tô Yến không nề hà thân phận môn chủ, trực tiếp xông tới ôm chặt lấy nàng.

Phong Vân đứng bên cạnh có chút không vui, kéo Tô Yến qua một bên: "Ngươi tránh xa tiểu thư ra."
Nàng ta nghe một tiếng "tiểu thư" từ miệng Phong Vân, không nhịn được liền quay lại hỏi Đường Song Nguyệt: "Ta cũng có thể gọi người là tiểu thư không?"
"Tùy ngươi." Đường Song Nguyệt lười biếng đáp lại.
Tô Yến thập phần cao hứng kêu người đi đuổi khách, rồi đóng cửa tiểu viện luôn.

Đường Song Nguyệt cũng không hiểu nổi cách làm việc của nàng ta.

Sau đó toàn bộ người của Liên Sinh môn ở Hạ quốc tập hợp lại.

Tô Yến giới thiệu vị trưởng quầy kia một chút, ông ta là người mới nhưng rất tinh tường mọi việc.

Nàng ta còn nói tại sao lại chia làm hai nơi, tửu lầu dễ làm việc với nhân sĩ giang hồ còn tiểu viện là nơi móc nối với quan lại và thương nhân lớn.


Đường Song Nguyệt nghe xong nghĩ mình phải nhìn Tô Yến bằng con mắt khác.
Bàn luận xong xuôi, khi mọi người giải tán nàng giữ Tô Yến lại hỏi: "Ngươi có biết nơi nào nhìn thẳng ra cảng Trà Châu mà lại gần đó nữa không?" Nàng ta vui vẻ dẫn Đường Song Nguyệt sang phòng bên cạnh, nói: "Chính là ở đây a."
Đường Song Nguyệt không tin liền hỏi lại: "Chính là ở đây?" Phong Vân theo ý Tô Yến tới mở cửa sổ, quả nhiên là cảng Trà Châu tấp nập kia đập thẳng vào mắt.

Tô Yến đắc ý nói thêm: "Không chỉ nhìn thẳng ra đó, từ chỗ này đi tới cảng Trà Châu chỉ cần qua một dãy phố." Đường Song Nguyệt nghe xong liền choáng váng một phen, nghĩ có phải Lan Uyển kia cũng không biết tiểu viện này hay không? Hại nàng và Phong Vân phải vòng xa như vậy.
Tô Yến biết mục đích của nàng, cũng không vội mà mời: "Chi bằng trong lúc chờ đoàn đưa dâu tới, ta dẫn tiểu thư đi thăm thú nơi này một chút nhé?"
"Cũng được.

Vậy chúng ta đi kiếm cái gì ăn đi.

Ta đói muốn chết rồi." Đường Song Nguyệt hăng hái ra khỏi phòng, Phong Vân đi được hai bước rồi quay đầu lại nhìn Tô Yến đang đứng yên, đôi mắt nhìn theo hướng môn chủ rời đi, hỏi: "Sao ngươi còn không đi?"
"Không có gì.

Đi thôi.".


Bình luận

Truyện đang đọc