MỘT CỐC BIA MỘT BÍ MẬT


Phong Vân vội vàng ngăn Đường Song Nguyệt: "Tiểu thư làm gì vậy? Nếu bọn họ không tới kịp phải làm sao?" Đường Song Nguyệt khẳng định chắc nịch một câu: "Không phải vẫn còn em à? Nhanh lên, đừng để họ phát hiện."
Hồ này không sâu lắm, Đường Song Nguyệt từ từ lăn tảng đá xuống, sau đó buộc dải băng lên mắt rồi nàng cũng nín thở bơi xuống đáy hồ.

Phong Vân dù cảm thấy bứt rứt nhưng vẫn làm theo yêu cầu của Đường Song Nguyệt.

Đếm xong mười giây, Phong Vân hét lớn một tiếng khiến đám hạ nhân chú ý, nhanh chóng chạy tới.

Nàng biết tính tiểu thư nhà mình như thế nào nhưng cũng không thể vì thế mà liều cả cái mạng nhỏ được.

Khi đám người chạy đến nơi chỉ thấy Phong Vân vừa nhảy xuống hồ, Hạ Tử Phong cũng vừa hay xuất hiện.
Phong Vân lặn xuống cởi bỏ dây ở chân Đường Song Nguyệt.

Nàng còn chưa cởi xong, bọn họ lại nghe thấy một tiếng ùm khác.

Hạ Tử Phong nhảy xuống hồ bắt đầu tìm kiếm, rất nhanh đã đưa Đường Song Nguyệt lên.

Phong Vân cũng ngoi lên, khuôn mặt đầy vẻ ngờ vực nhìn hắn.


Tên này với tiểu thư nhà nàng vốn không có tình cảm sao hôm nay lại nhiệt tình như vậy?
Khi Hạ Tử Phong đặt Đường Song Nguyệt lên bờ, hắn chợt phát hiện ra chân nàng bị buộc vào một tảng đá.

Hắn nghĩ kẻ nào làm ra trò này quả thật độc ác.

Đám người ồn ào một hồi, cuối cùng Đường Song Nguyệt được Hạ Tử Phong bế về phòng.
Vừa về phòng, hắn đắp liền mấy cái chăn lên người nàng.

Đường Song Nguyệt cảm thấy như bị đá đè, nói với hắn: "Cái đó, ta không cần nhiều chăn đến vậy.

Ngài có thể bỏ bớt ra không?" Hạ Tử Phong luống cuống nhấc chăn ra, sau đó lại bê một cái bếp sưởi nhỏ vào phòng.

Đường Song Nguyệt hết nói nổi nghĩ Hắn muốn cả hai người hôm nay bị độc chết phải không? Ở trong phòng kín rồi lại còn để bếp than.Nàng dứt khoát bỏ chăn ra rồi kéo hắn ra ngoài.

Giọng nàng có chút tức giận nói: "Làm phiền vương gia đứng chờ ở ngoài này."
Một khắc sau, Đường Song Nguyệt mở cửa, Hạ Tử Phong nhìn Phong Vân ôm theo tấm đệm cùng một bộ y phục ướt ra ngoài.

Rồi hắn chợt nhận ra mình đã vội vàng quá rồi.

Đêm hôm đó, Hạ Tử Phong chốc chốc lại nhìn về phía nàng, có vẻ hắn đã phát hiện ra điều gì mới rồi.
Lại qua hai ngày, hôm nay là ngày sinh thần của Phong Vân và Phong Vũ.

Đường Song Nguyệt khí thế hừng hực, thức dậy từ sớm.

Hạ Tử Phong lúc đầu thấy mấy bài tập thể dục kì lạ của nàng cũng có chút hiếu kì.

Nhưng nàng cũng chẳng nói với hắn được mấy câu.

Rồi hắn nhận ra nàng thích nói chuyện với hạ nhân hơn là với hắn.
Hạ Tử Phong thường ngày nhàn nhã, nếu không có việc gì hắn sẽ ngồi trong thư phòng nghiên cứu mấy cái bản vẽ cơ quan.

Hạ nhân đôi lúc sẽ bàn tán với nhau, phu thê An vương gia có vẻ không mặn nồng gì nhưng thật ra vương gia có chút nuông chiều vương phi, thường để nàng thích làm gì thì làm miễn không quá phận là được.

Sau bữa sáng, Đường Song Nguyệt cùng Phong Vân và Tô Yến ra ngoài.

Nàng muốn chuẩn bị một chút nguyên liệu làm bánh và mấy thứ đồ khác.

Tô Yến ngồi trong xe, thở dài một hơi nói: "Phải chi sinh thần của ta, tiểu thư cũng tận tâm thế này thì tốt quá." Đường Song Nguyệt kéo băng mắt lên, nói với nàng ta: "Năm nay ta đã tặng cho ngươi thứ ngươi muốn rồi còn gì." "Thì..

đúng là thứ ta thích nhưng mà ta vẫn thích tiểu thư làm bánh tặng cho nữa." Tô Yến bĩu môi.
Trong phủ, khi Đường Song Nguyệt vừa rời đi chưa lâu, Hạ Tử Phong nói với Hàn Kỳ: "Ngươi đi chuẩn bị xe, chúng ta ra ngoài một chuyến." Hàn Kỳ có chút hiếu kì hỏi lại: "Thường ngày không thấy ngài chủ động ra ngoài, hôm nay sao lại có hứng thú vậy? Ngài định đi đâu? Vào cung? Thanh lâu? Tửu quán?" "Ngươi có đi không? Hay để ta tự làm?" Hạ Tử Phong đột nhiên nổi cáu với Hàn Kỳ khiến hắn nhanh chóng đi làm việc.
Xe ngựa của họ đi đến khu phố sầm uất nhất phía tây kinh thành.

Ở đây không chỉ có cửa hàng của thương nhân Hạ quốc mà còn có cả cửa hàng của thương nhân Lương quốc.

Hạ Tử Phong xuống xe, bắt đầu tìm kiếm hình bóng quen thuộc ấy.

Hàn Kỳ như nhận ra ý định của Hạ Tử Phong liền nói: "Không phải ngài định đi tìm vương phi chứ?" Hạ Tử Phong không thèm nói câu nào trực tiếp bỏ rơi Hàn Kỳ mà đi tìm xung quanh.

Không lâu sau, hắn phát hiện ra Phong Vân đang đứng ở cửa hàng mứt hoa quả của Lương quốc.
Trong lúc đó, gần một nhà kho bỏ hoang ở cuối phố nơi Đường Song Nguyệt đến mua đồ, Phong Vũ dựa lưng vào tường, th ở dốc từng cơn.

Hắn nhìn vết thương trên cánh tay, xé một đoạn vải rồi băng nó vào.

Vì hôm nay là sinh thần của hắn và muội muội, hắn muốn mua một món quà tặng cho Phong Vân nên đã tìm đến đây.


Phong Vũ không ngờ rằng mình lại bị phục kích.

Có lẽ bây giờ bọn chúng đang ráo riết tìm hắn ở bên ngoài, Phong Vũ chỉ còn một lựa chọn duy nhất là đến phủ An Vương càng nhanh càng tốt.
Quả nhiên Phong Vũ vừa chạy được mấy bước đã bị đám người kia phát hiện.

Chúng bắt đầu đuổi theo nhưng vì lượng người tới đây bắt đầu tăng lên nên Phong Vũ thành công cắt đuôi chúng.

Chỉ là hắn càng không ngờ trên mái nhà có kẻ đang dõi theo nhất cử nhất động của hắn.

Tên đó giương cung ngắm thẳng vào Phong Vũ rồi phóng tên.
"Vút" một tiếng, mũi tên cắm thẳng vào lưng Phong Vũ.

Hắn đổ rạp cả thân hình cao lớn về phía trước.

Những người đi đường thì la hét rồi vội tránh qua một bên vì sợ bản thân bị liên lụy.

Đường Song Nguyệt ngồi ở trà quán bên này, thấy đám người nói chuyện với nhau, nàng còn đang định hỏi xem có chuyện gì thì đột nhiên nghe thấy Phong Vân hét lên một tiếng: "Ca.".


Bình luận

Truyện đang đọc