MỘT ĐỜI AN CA

Tần Mặc Bắc xào xong đồ ăn, dọn cơm ra bàn, Triệu An Ca lấy chai rượu vang đỏ mang từ nhà ra. Không có dụng cụ khui rượu nên cô đành phải lên mạng tìm cách mở rồi thử thực hành.

Lấy ra hai cái ly thủy tinh Tần Mặc Bắc nói, “Không có ly chân dài, dù sao cũng chỉ ở với Triệu Bân nên không dùng đến.”

Triệu An Ca rót rượu vang đỏ ra ly, “Ly thủy tinh càng tốt, rót đầy được rồi.”

Nhìn ly rượu Tần Mặc Bắc nói, “Em sẽ say đấy!”

Triệu An Ca đặt chai rượu qua một bên, ngồi xuống ghế rồi lắc lắc ly, “Không sao đâu, dù gì thì hôm nay cũng ở lại mà.”

Vừa dứt lời, hai người nhìn nhau, trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau ấy giống như lửa đốt, nhưng lại nhanh chóng dời sang chỗ khác.

Tần Mặc Bắc ngối đối diện cô, gắp miếng sườn cho cô.

Hai người cụng ly, Triệu An Ca uống một hớp rất to, còn Tần Mặc Bắc chỉ hớp một ngụm nhỏ, tựa như sợ uống rượu vào sẽ ảnh hưởng đến phát huy của anh.

Ăn cơm xong, Tần Mặc Bắc thu dọn chén đũa.

Mặt Triệu An Ca đỏ bừng, không phải là say mà là đang nghĩ lung tung.

Cô vào phòng ngủ của Tần Mặc Bắc, lấy bộ áo ngủ hai dây màu đỏ từ trong ba lô ra.

Cô nhảy lên giường Tần Mặc Bắc, nhảy tưng tưng mấy cái, bắt chước chuyện sắp diễn ra. Giường gỗ nhỏ phát ra tiếng động cót két, giống như nhạc đệm.

Tần Mặc Bắc rửa chén xong, đứng ngoài cửa phòng nhìn cô nhảy tung tăng rất vui vẻ, cũng không quấy rầy cô, một mình đứng ở ban công hóng gió.

Thời tiết hôm nay không tệ, trên bầu trời có mấy ngôi sao lấp lánh.

Anh nhớ đến lúc vẽ tranh cho cô lần trước, cũng ngay chỗ này là nụ hôn đầu tiên của anh và cô.

Tần Mặc Bắc sờ sờ môi vẫn cảm thấy chưa hôn đủ.

Triệu An Ca đang nhảy trên giường, thấy phía sau tủ đầu giường có giấu một thứ gì đó.

Vừa cầm lên, thấy “Durex siêu mỏng”, cô vừa nhìn liền lập tức trả về, lại sợ không đúng chỗ ban đầu anh để, chỉnh tới chỉnh lui mấy cái mới xong.

Triệu An Ca ra ngoài cửa phòng, không thấy ai trong phòng bếp, anh đang đứng ở ngoài ban công.

Cô suy nghĩ một chút rồi bước qua.

Về phần lý do vì sao cô lại do dự như thế thì ngay cả chính cô cũng không biết.

Triệu An Ca lặng lẽ đứng sau lưng Tần Mặc Bắc, nhón chân lên, duỗi tay che mắt anh lại.

Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Là tiên nữ sao?”. Lại nói tiếp, “Hay là người đẹp nào đây?”.

Triệu An Ca cố nén không cười.

Tần Mặc Bắc tiếp tục nghi ngờ hỏi, “Là heo thần à?”

Cuối cùng Triệu An Ca không nhịn mà cười ồ lên, buông tay thả khỏi mắt anh.

Cô nhảy đến bên cạnh anh, nghiêng đầu qua hỏi, “Anh nói ai là heo thần hở?”

Tần Mặc Bắc mỉm cười véo mũi cô, “Em dễ thương thật đó.”

Triệu An Ca thu hồi tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ giống anh.

Nhìn không bao lâu, cô nghiêng mặt qua rồi bắt đầu nhìn anh chăm chú, “Nói một chút đi, hôm nay anh làm sao thế, giữa trưa lại muốn gặp em gấp như vậy.”

Tần Mặc Bắc nghiêng người qua nhìn cô nói, “Không có gì, chỉ là đặc biệt nhớ em!”

Lúc này Triệu An Ca không còn ngại ngùng nữa, nhìn thẳng vào mắt anh, “Anh đẹp trai thật luôn”. Nói xong vươn tay ra nhẹ nhàng chạm vào môi anh.

Ánh mắt cô hơi híp lại mơ màng, rất mê người.

Tần Mặc Bắc vén tóc ở phía trước ra sau vành tai cho cô, vừa đúng lúc nhìn thấy cần cổ trắng nõn, anh đưa mắt nhìn lên môi cô, chỉ thấy cổ họng khô nóng.

Cô khoác tay ôm cổ anh, kề sát bên tai anh nói, “Anh…”

Cô còn chưa nói hết câu, đã bị nụ hôn của anh chặn lại.

Cô không biết được anh ôm lên giường lúc nào, chỉ nghe thấy bên tai có tiếng giường kêu lên kẽo kẹt cùng hơi thở nặng nề của anh, và cả tiếng rên rỉ kiềm chế của cô không thể nào nén lại được, phải rên lên từng hơi thở gấp.

Bởi vì cả hai đều là lần đầu tiên, động tác không quá thuần thục, hai người lăn lộn rất lâu cho đến khi sức cùng lực kiệt, mới bằng lòng buông tha đối phương.

Triệu An Ca cầm áo ngủ vào nhà vệ sinh tắm rửa, Tần Mặc đổi lại ga giường đã bị dính máu.

Anh nhìn vết máu trên tấm ga, người con gái đã nhập vào xương tủy anh, quãng đời còn lại anh sẽ đối xử với cô thật tốt, cũng chỉ tốt với một mình cô.

Triệu An Ca đứng dưới vòi sen, từng giọt nước ấm áp dội trên người, tựa như nụ hôn của anh, hôn lên từng tấc da của cô thuộc về anh.

Cô tắm xong, thay áo ngủ, Tần Mặc Bắc đặt cô lên giường, rồi đắp một cái chăn thật dày. Sắp xếp cho cô xong, anh mới đi vào tắm rửa.

Giường này là giường đơn, hai người nằm hơi chật, nhưng lại vô cùng ấm áp.

Triệu An Ca vùi đầu vào lồng ngực của Tần Mặc Bắc nói chuyện, cũng không biết ngủ thiếp đi lúc nào.

Tần Mặc Bắc nhìn gương mặt ngủ say của cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, “Ngủ ngon, bé cưng của anh.”

Sáng hôm sau, lúc Triệu An Ca thức giấc, việc đầu tiên chính là sờ qua bên cạnh, không có người.

Tần Mặc Bắc đã thức trước, đang ở phòng bếp nấu nước.

Triệu An Ca nhìn bóng lưng của anh, không thể nói rõ trong lòng cô đã cảm động như thế nào, đây là cuộc sống gia đình mà cô mong muốn.

Anh rất tốt, rất chịu khó, cô thức dậy là đã có nước uống, lại còn chuẩn bị sẵn bữa sáng.

Thật sự là một người đàn ông tốt.

Triệu An Ca thoải mái làm tổ trong chăn, không khỏi nhớ đến đêm qua, chân của cô bị anh dày vò quá mức đến bây giờ vẫn còn cảm thấy đau.

Triệu An Ca nhẹ nhàng nhấc chân lên, muốn xoa bóp chân thì đột nhiên phát hiện cô đang trần trụi.

Tối hôm qua lúc đi ngủ rõ ràng cô có mặc áo ngủ cơ mà!

Áo ngủ đâu, áo ngủ đâu rồi!

Cô chống tay trên giường, liếc nhìn sang mép giường bên kia, chiếc váy ngủ hai dây màu rượu đỏ không biết đã rơi dưới đất từ lúc nào, bên cạnh còn có quần lót nhỏ của cô.

Nhất định là tên cầm thú kia rồi, thừa dịp cô ngủ mà làm chuyện tốt này rồi.

Đàn ông tốt à? Này mà đàn ông tốt cái quái gì!

Cô chuẩn bị đứng dậy mặc quần áo, thì cầm thú từ bên ngoài bước vào.

Triệu An Ca lấy chăn che ngực lại, “Buổi sáng em có tiết, lát nữa là trễ…”

Cô còn chưa kịp nói hết câu đã bị đè xuống.

Lăn qua lăn lại, cuối cùng hai người đều trễ cả buổi sáng, không đúng, cái này không phải là đi trễ nữa, mà chính là cúp học.

Lúc đi học buổi chiều, Quách Tuyên Tuyên vừa nhìn thấy Triệu An Ca liền cười tủm tỉm.

Không cần phải nói, chắn hẳn là nghe Triệu Bân nói bậy rồi.

Quách Tuyên Tuyên bước tới, nhỏ giọng nói, “Cậu nói xem, cảm giác sau khi chọt ra sao hả?”

Đây là trả đũa mà.

Triệu An Ca khoát tay nói, “Chân đau, không rảnh.”

Quách Tuyên Tuyên tổng kết lại, “Xem ra tình hình đêm qua, chiến đấu kịch liệt ha, chiến sĩ quân ta bị thương nặng nề.”

Triệu An Ca nhíu mày nói, “Không chỉ có tối qua không đâu.”

Còn có rạng sáng và buổi sáng hôm nay nữa đấy.

Quách Tuyên Tuyên tặng cho Triệu An Ca một cái like trong lòng, “Cậu vất vả rồi.”

Tiếng chuông vào lớp vang lên, Triệu An Ca lập tức lấy lại trạng thái, đi học, đi học thôi, phải học hành nghiêm túc.

Tan tiết tự học buổi tối, Tần Mặc Bắc đợi Triệu An Ca dưới lầu dạy học.

Đợi rất lâu cũng không thấy bóng cô đâu, bên trong lầu dạy học cũng không còn nhiều người. Tần Mặc Bắc chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi điện, thì thấy cô đi một mình từ bên trong bước ra.

Tần Mặc Bắc cất điện thoại, đi về phía Triệu An Ca, “Em, chân ổn không em?”

Triệu An Ca nhìn qua xung quanh, xác định không có ai cô mới đáp, “Không ổn gì hết, đau chết em luôn.”

Tần Mặc Bắc đưa lưng về phía cô, cúi người xuống, “Anh cõng em.”

Triệu An Ca thuận thế leo lên.

Thật ra cô cũng không cố tình giả vờ giả vịt, bắp đùi vừa đau vừa nhức, nhưng vẫn chưa đến mức là không đi bộ được.

Chẳng qua là cô muốn làm nũng với anh, dùng hành động để cho anh thấy, nhìn chuyện tốt mà anh làm đi!

Tần Mặc Bắc hơi nghiêng đầu qua, nhỏ giọng nói, “Lần sau, anh sẽ cẩn thận hơn, sẽ không để em mệt vậy đâu.”

Triệu An Ca nằm sấp trên lưng anh, miệng kề sát bên tai anh, “Không sao, em thích anh như vậy cơ.”

Hoang dã không kiềm chế.

Tần Mặc Bắc khẽ cười nói, “Anh đưa em về ký túc xá nhé.”

Triệu An Ca ôm cổ anh, gật gật đầu.

Hai bên đường đều là người về ký túc xá sau tiết tự học buổi tối, thấy cặp đôi nam cõng nữ thế này, vô dùng gây chú ý.

Triệu An Ca ngẩng đầu lên, tựa như sợ người khác không nhìn ra đây chính là cô không bằng.

Chỉ thiếu điều đeo bảng tên trên cổ, trên đó viết, “Nhìn đi, đây là người đàn ông của bà nhé, tối qua bọn tôi mới vừa ấy ấy đấy. Không đúng, còn có rạng sáng và buổi sáng hôm nay nữa đấy nhá.”

Đến dưới lầu ký túc xá nữ sinh, Triệu An Ca tuột xuống khỏi người Tần Mặc Bắc.

Nhìn cô đi vào cổng ký túc xá, biến mất khỏi hành lang, rồi anh mới đi.

Buổi tối tháng Giêng, trời vẫn còn khá lạnh, Tần Mặc Bắc siết chặt áo khoác, đi về phía cổng trường.

Trên đường về nhà trọ, anh nhìn thấy bên đường có một bóng dáng có phần quen thuộc đã không gặp hơn ba năm nay.

Trong lòng Tần Mặc Bắc khẩn trương, nhanh chóng đuổi theo.

Đến khi đuổi kịp mới phát hiện, nhận sai người.

Đó không phải ba anh, nhưng mà bóng lưng quá giống.

Rất nhanh đã tới thi cuối kỳ, đối với Tần Mặc Bắc mà nói, đương nhiên không tính là khó.

Bài thi chuyên ngành Triệu An Ca không tệ, nhưng cô học lệch nghiêm trọng, ví như các nguyên lý cơ bản chủ nghĩa Mác, rồi gì mà lý luận… cô không thể nào nuốt trôi được.

Cũng may vận khí cô tốt, qua môn.

Tổng điểm cuối cùng được cộng một điểm, có thể nhận được học bổng.

Thi xong, bạn học nhà xa đã lục đục về quê, chính là cô nàng Quách Tuyên Tuyên.

Triệu An Ca cũng xách hành lý về nhà, ký túc xá trong kỳ nghỉ không được ở lại.

Tần Mặc Bắc vẫn ở lại căn nhà thuê ở gần trường, nhà Triệu Bân ở đây, vốn dĩ đã gạt người nhà ra ngoài thuê, kỳ nghỉ này khẳng định phải về nhà.

Triệu An Ca vô cùng nhiệt tình lái xe đến giúp Triệu Bân dọn hành lý.

Đối với chuyện này Triệu Bân không hề cảm kích, còn không phải rõ ràng sao, cậu vừa đi, căn phòng rộng sáu mươi bảy mươi mét vuông này sẽ là nơi đôi cẩu nam nữ này lăn lộn.

Hai người có thể lăn trong phòng ngủ lăn ra phòng khách, rồi lăn từ phòng khách lăn vào phòng tắm, vô cùng tự do thoải mái không bị gò bó.

Trước kia, khu vực hoạt động của Tần Mặc Bắc và Triệu An Ca chỉ bó buộc trong phòng Tần Mặc Bắc, cũng chỉ có khoảng mười mét vuông.

Mặc dù chỉ mười mét vuông, nhưng không gian chơi đùa cũng không nhỏ, tỷ như trên giường, bàn học, sàn nhà, trên tường, hai người đều đã thử qua.

Đưa tiễn Triệu Bân xong, Triệu An Ca đậu xe dưới lầu phòng trọ Tần Mặc Bắc, tưng tưng tưng đi lên lầu, giống như trái tim của cô lúc này, tưng tưng tưng.

Bình luận

Truyện đang đọc