MỘT ĐỜI AN CA

Sau lễ tốt nghiệp, Tần Mặc Bắc bắt đầu học lên Cao học, đại học mới cách căn nhà mới của họ còn gần hơn đại học cũ.

Công ty Khoa học Kỹ thuật Sinh vật nơi Triệu An Ca làm việc cũng thuộc tòa Office Building lân cận trường đại học Tần Mặc Bắc. Thỉnh thoảng cô cần đi công tác, sẽ đến vùng nông thôn hoặc ngoại thành chừng một hai tuần mới có thể về.

Có một lần, Triệu An Ca đi công tác về nhà, vừa mới bước chân vào cửa, thay giày và lau tay xong, ủ bụng muốn lấy đồ đạc trong vali ra xếp lại, thì nghe thấy trong phòng ngủ có tiếng động.

Thời điểm này, Tần Mặc Bắc không thể nào ở nha được, bây giờ là chiều thứ năm, còn chưa phải là cuối tuần nữa.

Những người thân thì không có chìa khóa nhà họ.

Triệu An Ca thuận đường lặng lẽ đi đến ban công, cầm một cây sào phơi đồ lên khom lưng đi về phòng ngủ.

Cô nhẹ nhàng đi đến bên cửa.

Cửa phòng ngủ khép hờ, Triệu An Ca nhìn thoáng qua bên trong, không có ai cả.

Chẳng có nhẽ vừa nãy là ảo giác của cô?

Triệu An Ca thả sào đồ về lại ban công, đang muốn đi dọn vali thì bị ai đó chặn ngang người ôm lên.

Cô hoảng sợ, quả nhiên nhà có trộm!

Mà tên trộm lúc này đây đang với tay vào trong đồ cô.

Triệu An Ca hít một hơi thật sâu, đang muốn nâng chân lên dậm gã trộm thì đột nhiên cảm giác được, mánh khóe tên trộm này quen ơi là quen.

Cô nghiêng mặt sang, nhìn ông chồng đẹp trai lai láng nhà mình.

Triệu An Ca hít một hơi, nói, “Anh vừa làm em sợ muốn chết.”

Tần Mặc Bắc nói bên tai cô, “Anh nhớ em muốn chết.”

Quả thật là lần đi công tác này của Triệu An Ca dài hơn mấy lần trước, nhưng cũng chỉ hơn có hai ba ngày thôi.

Tần Mặc Bắc bế cô lên đi về hướng phòng ngủ

Triệu An Ca hỏi, “Không phải chiều nay bọn anh có tiết học ư?”

Tần Mặc Bắc đáp, “Anh xin nghỉ phép.”

Anh biết chiều nay cô về, từ lúc ngồi trên lớp đã không yên lòng rồi, lại là môn học tự chọn, không phải tiết học quan trọng gì cho cam.

Triệu An Ca nhìn anh rồi cười, “Thầy Tần này, quanh năm suốt tháng hiếm được một lần xin nghỉ phép, sao hôm nay lại….”

Cô còn chưa dứt lời, đôi môi đã bị chặn lại.

Hai người ngày nào cũng kè kè bên nhau, hơn hai tuần không gặp, đương nhiên là nhớ nhau quá rồi.

Tình đến mặn nồng, Tần Mặc Bắc lấy hộp bao cao su ra, bên trong trống không.

Triệu An Ca nằm trên giường, “Anh xuống mua đi.”

Tần Mặc Bắc ném hộp rỗng vào thùng rác.

Mua cái gì mà mua, sao anh nhịn được đến lúc ấy, nếu chiến trần cũng không tệ.

Sau một hồi mây mưa, Triệu An Ca chạy vội vào nhà vệ sinh, nhảy nhảy thật mạnh trên nền đất, cứ như muốn đẩy hết mấy bé nòng nọc ra ngoài.

Tuy rằng hôm nay là kỳ an toàn của cô, nhưng xác suất mang thai vẫn có.

Tần Mặc Bắc đi vào thấy vẻ nhảy nhót này của cô, anh cong môi, cười bảo, “Không sao cả, mang thai thì sinh thôi.”

Công việc của Triệu An Ca đã ổn định, tuy Tần Mặc Bắc đang học lên Cao học nhưng anh bán tranh và đàn dương cầm vẫn kiếm ra tiền, gần như bắt kịp cổ phiếu công ty, thậm chí còn tăng lên nữa.

Nuôi con không thành vấn đề.

Triệu An Ca không nhảy nữa, cô chuyển sang tính ngày, nếu lần này có thai thật thì dư tính ngày sinh sẽ là những ngày cuối kỳ hành kinh, cộng thêm chín tháng một tuần.

Triệu An Ca luôn biết Tần Mặc Bắc rất thích con cái, cũng thích được ở bên con, tuy rằng tương lai anh sẽ là một giảng viên đại học.

Hai người tắm xong, Triệu An Ca chui vào lòng Tần Mặc Bắc, hỏi anh, “Anh thích con trai hay con gái?”

Tần Mặc Bắc xoa đầu cô, đáp, “Trai gái đều như nhau cả.”

Triệu An Ca nghĩ rồi lại nói, “Nếu là con gái, thì anh sẽ dạy bé đánh đàn, vẽ tranh, còn nếu là con trai, thì em sẽ dạy bé nuôi heo, nhỉ.”

Tần Mặc Bắc cười, “Em có chấp niệm sâu sắc với heo thế ư, ngay cả đời sau cũng không buông tha.”

Triệu An Ca nói với vẻ nghiêm túc, “Là hậu duệ của thần heo, sao lại không nuôi heo được, nếu mà truyền ra thì sẽ bị các thần mèo thần chó chê cười đấy.”

Tần Mặc Bắc hôn lên đầu cô, “Em đáng yêu quá đi mất.”

Một tháng sau, kỳ kinh nguyệt của cô vẫn chưa thấy tới, qua năm ngày sau, cô quyết định đi mua que thử thai về thử.

Trong lòng rất kích động, nếu có thai thật thì không tệ chút nào.

Là bé con của cô và Tần Mặc Bắc đó, trong người bé sẽ có dòng máu của hai người, gien di truyền của hai người, đây là chuyện kỳ diệu biết nhường nào.

Triệu An Ca xuống tiệm thuốc ở dưới lầu của công ty mua que thử thai

Nhìn chỉ dẫn bên trên, nước tiểu vào sáng sớm là tốt nhất.

Nhưng cô không muốn chờ đến sáng ngày mai nữa, bây giờ cô đang rất muốn biết, rốt cuộc là có thai hay không.

Vừa căng thẳng lại vừa chờ mong.

Đang giờ đi làm, Triệu An Ca trốn trong toilet của công ty, đọc hướng dẫn sử dụng trên hộp rồi làm theo từng bước một, nom còn có vẻ nghiêm túc và cẩn thận hơn cả khi làm thí nghiệm nghiên cứu.

Thật ra không có mấy bước cả, chỉ cần nhỏ mấy giọt nước tiểu lên que thử thai, chờ trong vài phút là được rồi.

Trên que thử xuất hiện vạch đỏ đầu tiên.

Triệu An Ca nhìn chòng chọc lên một bên khác của que, không dám chớp mắt dù chỉ một cái.

Vạch hồng khác cũng chầm chậm nổi lên, rồi rất rõ ràng.

Cô nhảy nhảy tại chỗ, này là có thai?! Có thai?!

Nhảy xong rồi cô mới nhận ra, bây giờ cô đang là thai phụ, không thể cứ kích động là nhảy được.

Triệu An Ca lấy điện thoại ra, chụp lại bức ảnh que thử hai vạch này, rồi lại lấy khăn giấy ra bọc que thử thai lại, muốn lấy làm kỷ niệm.

Sáu giờ chiều là giờ tan làm, Triệu An Ca về đến nhà.

Vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi dầu khói, nghĩ đến hiện tại bản thân đang mang thai, cô đã muốn nôn, trong TV đều diễn thế mà.

Triệu An Ca chạy đến toilet nôn khan, nhưng không nôn ra được gì cả.

Tần Mặc Bắc tắt lửa, đi ra khỏi phòng bếp vào toilet, vỗ lưng cô, nhíu mày hỏi, “Khó chịu trong người sao?”

Triệu An Ca phất tay, đáp, “Không có, em rất thoải mái, thoải mái lắm luôn.”

Tần Mặc Bắc đỡ cô đi đến bên giường trong phòng ngủ, đắp chăn lông lên bụng cô, rồi nói, “Nghỉ ngơi chút đi, hai mươi phút sau anh sẽ vào gọi em ra ăn cơm.”

Triệu An Ca gật đầu, khẽ nhắm mắt lại.

Chờ Tần Mặc Bắc đi rồi cô mới xuống giường, lén lút nhìn về hướng nhà bếp, ba đứa nhỏ đang chuẩn bị chén bát, ngửi mùi hình như có sườn xào chua ngọt.

Nghĩ thế, Triệu An Ca có cảm giác hình như bụng đang động.

Thai động? Không thể nào.

Chắc chắn là do đói bụng.

Cô đi đến nhà bếp, ngồi xuống ghế chống cằm nhìn Tần Mặc Bắc, vừa ngắm vừa cười.

Tần Mặc Bắc véo lên chóp mũi cô, hỏi, “Cười ngôc gì thế?”

Triệu An Ca cười đáp, “Bé con thích ngắm anh, vừa thấy anh là muốn cười rồi.”

Tần Mặc Bắc dọn chén xong rồi, ngồi đối diện với cô, học dáng vẻ của cô ngắm cô, “Lớn thế này còn tự xưng bé con cơ.”

Triệu An Ca sờ bụng, khóe môi không tự giác được mà cong lnee, anh còn chưa biết mình được làm ba, mà cô đã tràn đầy tình thương của người mẹ rồi.

Phải ăn nhiều một chút, bổ sung cho đủ chất dinh dưỡng.

Cơm nước xong xuôi, Triệu An Ca giúp Tần Mặc Bắc dọn dẹp chén đũa.

Vẫn là Tần Mặc Bắc rửa chén, còn Triệu An Ca đang chuẩn bị ăn trái cây.

Cô lột mấy quả quýt đặt lên đĩa trái cây, xong lại cầm một quả đã lột vỏ ra, tách từng múi quýt ra, lột những sơ trắng bên ngoài cho thật sạch sẽ, đi ra phía sau Tần Mặc Bắc, đút cho anh một múi.

Hai người chia nhau ăn hết cả quả, Triệu An Ca ôm eo anh, dựa đầu vào bờ lưng anh.

Cô rất thích ngắm anh rửa, thích những lúc anh rửa rồi cô ôm anh từ phía sau, tựa đầu lên bờ lưng ấy.

Triệu An Ca cười, nói, “Lát nữa, em có chuyện muốn nói với anh.”

Tần Mặc Bắc nghiêng đầu sang nhìn cô, “Chuyện gì, bây giờ không thể nói à?” Một hồi lại hỏi, “Không phải là em… có thai?”

Triệu An Ca a môt tiếng, “Sao anh biết được?”

Tần Mặc Bắc xoa tay, xoay người lại ôm cô rồi nói, “Đã năm ngày rồi em chưa có kinh, vừa nãy mới vào nhà đã muốn nôn, ăn thì nhiều hơn bình thường, cả dĩa sườn xào ăn sạch luôn.”

Triệu An Ca buông Tần Mặc Bắc ra, lấy que thử thai trong túi xách quơ quơ trước mặt Tần Mặc Bắc, “Xem này, dấu vết con trai anh lưu lại đấy, mà cũng có thể là con gái.”

Tần Mặc Bắc ôm Triệu An Ca, xoay mấy vòng liền rồi mới buông cô xuống.

Buông xuống được một chập rồi lại ôm lên, đi đến bên giường trong phòng ngủ, đắp chăn cho cô rồi mới dặn dò, “Ba tháng đầu không được bay nhảy, ngủ nhiều ăn nhiều, nghe chưa?”

Triệu An Ca vô cùng ngoan ngoãn gật đầu.

Cô lại kéo cánh tay anh, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói, “Lát nữa tắm cho em nhé.”

Tần Mặc Bắc bò lên giường, Triệu An Ca dựa đầu vào lòng anh.

Cô vươn tay sờ soạng bên dưới của anh một hồi, nói, “Xem ra thầy Tần thật sự phải bắt đầu cấm dục một cách tàn khốc rồi, thiết lập nhân vật sắp quay về lại à.”

Tần Mặc Bắc đẩy tay cô ra, nói, “Đừng sờ bậy bạ, đừng ép anh phải nảy sinh xúc động với người phụ nữ có thai.”

Triệu An Ca chậc lưỡi, “Thầy Tần đáng thương quá trời.”

Tần Mặc Bắc cười không nói, xoa đầu cô.

Sau đó hai người lại thảo luận về chuyện đặt tên bé con, vì không biết là bé nam hay bé nữ, nên phải chuẩn bị cả hai cái tên, khó ơi là khó, đặt tên này nọ mất cả một buổi tối đầy lao lực.

Tối, Triệu An Ca không ngủ được, lăn qua lộn lại.

Tần Mặc Bắc ôm cô, vỗ về lưng cô một hồi lâu nhưng cô vẫn không sao đi vào giấc ngủ, đột nhiên, bụng cô đánh trống.

Hai người đứng dậy khỏi giường, Tần Mặc Bắc đi đến phòng bếp nấu một tô bánh trôi nước.

Bên trong có nhân dâu tây đỏ, bơ lạc vàng, mè đen. Một chén đầy ú nụ.

Triệu An Ca ngồi trên ghế, trên người là tấm áo khoác mà Tần Mặc Bắc hay mặc.

Bánh trôi nước được bưng lên bàn, Tần Mặc Bắc cầm một cái muỗng sứ múc lên, thổi thổi, lúc không còn quá nóng mới đẩy về phía của cô.

Triệu An Ca ăn miếng bánh nhân dâu tây, ngẩng đầu lên nhìn anh rồi nói, “Cục cưng lớn, anh biết cách săn sóc người lắm đó.” Nói rồi véo véo eo mình, “Em bị anh nuôi cho béo ra một vòng luôn này.”

Tần Mặc Bắc vươn tay véo lên mũi cô một cái, nói “Gầy quá thì không khỏe mạnh, phải có chút thịt mới tốt.”

Nói rồi còn cong môi, chêm thêm một câu, “Sờ vào đã tay lắm.”

Triệu An Ca lại ăn một miếng bánh nhân mè đen, nhìn anh chăm chú, “Bây giờ anh ngọt miệng thật đấy”

Nói rồi, múc một miếng bánh nhân đậu phộng đưa đến bên miệng anh.

Tần Mặc Bắc mở miệng, ăn hết trong một miếng, anh không ăn được thịt bồ câu, chỉ đành ăn bánh trôi thay vậy.

Ăn hết rồi, Tần Mặc Bắc rửa chén xong, quay sang đã thấy Triệu An Ca đang đứng bên ban công.

Anh về phòng ngủ cầm một chiếc áo khoác lên, thay chiếc áo mỏng trên người cô xuống.

Triệu An Ca chỉ ánh đèn ở nơi xa xa, “Cảnh đêm ở đây thật đẹp quá đỗi, trước kia em không hề để ý đến, anh xem những ngọn đèn trên các tòa nhà văn phòng kìa, tựa như hình dạng tình yêu vậy.”

Tần Mặc Bắc nhìn theo hướng tay cô chỉ, đẹp quá.

Anh ôm vai cô, dịu dàng cất lời, “Triệu An Ca ơi.”

Triệu An Ca nghiêng đầu nhìn anh, rồi đáp, “Tần Mặc Bắc.”

Anh khẽ cúi đầu, hôn lên mái tóc cô, “Hỏi em một chuyện.”

Triệu An Ca khẽ dạ, cười nhìn anh, “Vấn đề gì mà nghiêm túc thế.”

Tần Mặc Bắc dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm bao trùm, thành phố lập lòe ánh đèn, anh hỏi, “Là em thích anh nhiều hơn, hay là anh thích em nhiều hơn, nhỉ?”

Triệu An Ca cười nói, “Em đó, em thích anh nhiều hơn, là em theo đuổi anh trước, là da mặt em dày.”

Tần Mặc Bắc véo mặt cô, nhìn bầu trời đêm đầy sao, “Anh thích em, không hề ít hơn em thích anh chút nào.” Nói rồi chỉ ra bên ngoài, “Nhìn thấy những ngôi sao trên kia chỉ, ngôi sáng nhất chính là em đó.”

Là em, đã chiếu sáng cuộc đời của anh.

Triệu An Ca nghiêng đầu sang, khẽ kiễng mũi chân hôn nhẹ lên mặt anh một cái.

“Em yêu anh.”

“Anh yêu em.”

Cả hai cùng cất lời, âm điệu cộng hưởng, không nhanh không chậm hơn giây nào.

– HOÀN –

Bình luận

Truyện đang đọc