MỘT ĐỜI MỘT KIẾP CHỈ THƯƠNG MỘT NGƯỜI


Diệp Ly Lạc hơi sửng sốt khi nghe anh nói vậy, bỗng nhiên "cạch" một tiếng, cánh cửa được mở ra.

Bỗng chốc cả hai quay ra nhìn người bước vào.
Một đôi guốc cao quý phái, chân váy ngắn để lộ ra cặp đùi trắng nõn nà, đôi chân dài khiến người ta ghen tị.

Cô gái ấy có một khuôn mặt đẹp mê người, đặc biệt trên khuôn mặt ấy là đôi mắt mị hoặc câu hồn.
Diệp Ly Lạc không khỏi cảm thán, khuôn mặt này, bộ dáng phong tình vạn chủng này đúng là xứng với hai chữ "mỹ nhân" chỉ tiếc là lại mang theo một chút gì đó nhìn giống như những nữ tử thanh lâu mà Nhị ca ăn chơi của cô trước đây hay đưa về phủ vậy.
Cô ta chẳng nhìn đến Diệp Ly Lạc một cái mà thướt tha đi đến trước mắt Lục Thẩm Quân, giọng nói nũng nịu, ngọt như nước đường:
"Lục thiếu...!"
Diệp Ly Lạc không khỏi trợn mặt.

Cái này có phải là câu dẫn công khai rồi không? Chính thất còn ngồi đây mà lại dám giữa thanh thiên bạch nhật quyến rũ phu quân người khác.

Diệp Ly Lạc dù không có tình cảm với Lục Thẩm Quân nhưng thấy tình cảnh này thì vẫn tức giận.

Ngược lấy cô gái kia ỷ mình trẻ đẹp hút hồn lại càng tiến tới.

Cô ta không đặt Diệp Ly Lạc vào mắt mà nhìn Lục Thẩm Quân, ánh mắt như hồ ly càng thêm quyến rũ:
"Lục thiếu, anh thích em không?"
Lẳng lơ, đúng là quá lẳng lơ.

Một người sống trong cung như Diệp Ly Lạc đối với bộ dáng này của cô ta càng thêm chán ghét, ghê tởm.

Cho dù đám phi tử của phụ hoàng có như thế nào thì ít ra trước mắt chính thất là mẫu hậu cô vẫn còn tôn trọng và cung kính.

Vậy mà cái nữ nhân này lại ra làm ra hành động này, rõ ràng chẳng xem cô ra gì.

Diệp Ly Lạc càng nghĩ càng tức.
Cô gái kia vậy mà còn ưỡn bộ ng ực căng tròn của mình lên, đôi môi đỏ mọng càng thêm khi3u gợi.
Đàn ông bình thường, không có bản lĩnh thấy gái đẹp là gục ngã nhất định sẽ chẳng thể vượt qua nổi sự cán dỗ tuyệt đối này.

Nhưng Lục Thẩm Quân là ai? Lăn lộn bao nhiêu năm trong đời, nếu dễ dàng bị dụ dỗ như vậy thì anh đã chẳng có được chỗ đứng như bây giờ.
Ánh mắt Lục Thẩm Quân ngày càng lạnh hơn, anh đập mạnh xuống bàn.

Không chỉ cô gái kia mà ngay cả Diệp Ly Lạc cũng giật bắn mình.
Giọng nói Lục Thẩm Quân sắc lạnh:
"Ông chủ Lưu đúng là gan to nhỉ?" Ẩn chứa trong câu nói có một sư uy nghi khiến người ta khiếp sợ.
Cái khí thế này trước đây cũng chỉ thấy trên người của Phụ hoàng cô, nhưng đấy là người từng trải qua vô số trận chiến khốc liệt trên chiến trường, tranh đấu với các Hoàng tử khác để giành được ngôi vị, trải qua lòng người độc ác, sự phản bội vô tình, dòng máu chân chính của bậc đế vương mới có được mà không ngờ hôm nay lại được chứng kiến trên người của Lục Thẩm Quân.

Đúng là làm Diệp Ly Lạc mở rộng tầm mắt.


Ông chủ Lưu- chủ nhà hàng từ ngoài run sợ bước vào, mồ hôi đổ đầy trán hiển nhiên là đang sợ hãi vô cùng.
"Lục thiếu, tôi...!tôi..."
Ông ta sao có thể nói là mình muốn con gái mình quyến rũ anh mà làm như thế được chứ.

Cũng tại Trân Trân, nếu con kiên nhẫn một chút đợi khi Lục Thẩm Quân say rồi hành động có phải tốt hơn không lại cứ tự đề cao mình quá.

Giờ xem, ông biết giải thích thế nào với Lục thiếu.
Mặt Lưu Trân Trân cũng tái xanh.

Vốn tưởng nhan sắc kiều mị cùng thân hình bốc lửa này có thể làm cho Lục Thẩm Quân mê luyến từ cái nhìn đầu tiên thế mà không ngờ anh ta lại chẳng có chút để tâm như vậy.

Không thể nào, đàn ông sao lại không động tâm trước sự mị hoặc của cô được chứ? Lưu Trân Trân cảm thấy tức giận, cô ra không cho phép người khác không thuần phục trước vẻ đẹp thiên kiều bá mị của mình.

Lục Thẩm Quân cũng không được.
Lúc này cô ta mới nhìn sang Diệp Ly Lạc hơi kinh ngạc.

Diệp Ly Lạc có một đôi mắt đen láy sinh động, gò má trắng và đôi môi hồng cánh sen.


Mái tóc đen được buộc lên cẩn thẩn.

Khuôn mặt này cũng được coi là khá xinh đẹp.

Cô mặc một bộ đồ kín, áo phông và quần bò dài khác một trời một vực với bộ đồ "thiếu vải" mà Lưu Trân Trân đang mặc.
Lưu Trân Trân bởi vì thật bại mà bực tức, thầm mắng nhất định là tại Diệp Ly Lạc bên cạnh nên mới không thành công.

Hừ cũng không phải có chút nhan sắc thôi sao, so với Lưu Trân Trân cô rõ ràng là kém hơn vài phần, lại cũng không trẻ bằng lấy gì mà so với cô chứ.
Nhưng Lưu Trân Trân lại chẳng nghĩ đến vấn đề là ngay từ đầu Diệp Ly Lạc chẳng hề có ý muốn hơn thua với cô, vả lại hai người cũng chẳng có quan hệ gì, chưa từng nói chuyện một câu lấy lí do gì để mắng cô chứ.
"Có phải Lưu tiểu thư cảm thấy buồn chán muốn kiếm người giải sầu lắm không?" Lục Thẩm Quân nhìn Lưu Trân Trân, nụ cười như không cười, chưa đựng sự nguy hiểm.

Sống lưng Lưu Trân Trân lạnh toát, cô tự nhiên cảm thấy sợ hãi, trong lời nói của Lục Thẩm Quân ẩn chứa nhiều thâm ý khiến cô ta lùi lại một bước.


Bình luận

Truyện đang đọc