MỘT ĐỜI TRẦM LUÂN

Tối hôm ấy...

Cạch!

- Sao rồi? Mọi chuyện ổn không?

Triều Thái Phong vừa trở về phòng liền nghe thấy Cao Thừa An lo lắng hỏi. Hắn nhẹ mỉm cười ý như trấn an y. Sau đó không biết vì sao lại đánh mắt qua Lạc Phù Nghiêm gật nhẹ đầu. Mà cả Lạc Phù Nghiêm cũng nhìn hắn một cái như đáp lại cái gật đầu kia.

- Được rồi, ngày mai sẽ có một người đến đây gặp chúng ta.

Triều Thái Phong xoay lưng. Ánh mắt sắc lạnh quan sát một vòng xung quanh xác định không có gì khác thường liền bình thản đóng cửa.

- Gặp chúng ta?

Vĩnh Thái Phi là người lên tiếng.

- Ân, yên tâm, người đó sẽ không hại đến mọi người!

Hắn nhàn nhạt mà đáp.

- Có phải là A Lâm hay không?

Y có chút nghi hoặc mà hỏi. Nếu nói người bây giờ trong cung bọn họ có thể tin tưởng chỉ có một người mà thôi. Đó là An Lâm!

- Đúng vậy! Mọi người có thể an tâm được rồi! Cũng không còn sớm, mau chia phòng ra nghỉ ngơi!

Hắn khẽ lên tiếng. Sau đó chia phòng theo số lượng. Dù sao từ hồi đó hắn đã ở trong cung. Cả một phủ hơn mười căn phòng đều là của hắn.

Khụ...cái này cũng phải nói là do Cao Thừa An trước đó thiên vị hắn. Mà nói ra cũng nhờ vậy bọn họ bây giờ mới có nơi tá túc...Cái này chắc là cũng vì một phần số mệnh chăng?

Sau khi chia phòng xong. Cuối cùng Cao Thừa An và Triều Thái Phong một phòng. Hai vợ chồng họ Lạc một phòng. Và hai cô nương họ Kỳ và Đường một phòng.

Lúc nãy Triều Thái Phong đã sai người đem thức ăn đến cho mọi người nên cả đám cũng đã no nê, bây giờ thì phải dưỡng sức để còn đối diện cho những cuộc tranh đấu sắp sửa diễn ra.

Nhưng có vẻ, Cao Thừa An không được an giấc cho lắm. Y lúc này vẫn mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt không khỏi toát lên tia hoài niệm.

- Sao vậy?

Triều Thái Phong khép cửa lại. Sau đó đi đến ôm lấy y từ phía sau. Cằm đặt trên vai thon gọn. Giọng nói trầm ấm du dương như rót vào tai của người kia.

- Có chút hoài niệm mà thôi...

Y cười cười nhưng trong mắt là chút buồn bã. Trở về nơi thân thuộc như vậy, làm sao có thể không rung động được chứ? Y còn tưởng lâu lắm mới có thể trở về đây...cho nên có chút không cầm được với cảnh vật hiện tại.

- Đừng nghĩ nhiều quá! Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi!

Triều Thái Phong khẽ lên tiếng nói với y. Môi lạnh khẽ hôn l3n cần cổ một cách dịu dàng trân trọng.

- Ân! Đúng vậy! Mọi thứ nhất định sẽ ổn!

Y cười nhẹ rồi bỏ qua những thứ không vui vẻ. Không lâu nữa thôi chắc chắn y sẽ có thể lấy lại ngai vị của mình. Ngày đó chắc chắn sẽ không còn xa nữa.

- Ngủ đi, khuya rồi!

Triều Thái Phong ôm lấy y cùng nằm xuống giường. Hắn cứ ôm chặt lấy y không chút buông lỏng. Khuôn mặt vẫn dán chặt vào người của y. Trong hắn lúc này có khác gì tiểu hài tử nũng nịu đâu chứ?

- Ngươi học thói làm nũng của A Nhĩ sao?

Y khẽ xoay người, cười cười nhìn hắn hỏi.

- Chắc là vậy...

Hắn cũng cười nhìn y. Sau đó một tay đặt lên tóc y khẽ xoa nhẹ. Một tay quàng qua eo y ôm chặt.

Không biết khó khăn nào đang đợi chờ bọn họ. Chỉ là bây giờ hắn chỉ muốn ôm lấy y trong vòng tay của mình. Bao bọc y, cho y một giấc ngủ yên bình thoải mái.

Rồi hai người không biết từ lúc nào đã chợp mắt. Hai cơ thể vẫn không tách nhau ra. Vẫn ôm lấy nhau như cùng đang sưởi ấm.

.................

Ngày hôm sau, nơi diễn ra buổi tuyển chọn nhân lực trong cung.

- Không biết vì sao lại thay đổi luật lệ nữa....đúng là lạ mà...

Mấy cô nương trẻ tuổi nhìn nhau xì xào bàn tán về lần tuyển chọn cung nhân này. Bởi lẽ năm nay yêu cầu ai cũng phải mang khăn che mặt dù là nam hay nữ.

- Cũng không có gì khó hiểu mà!

Một tiểu cô nương nhoẻn miệng nói.

- Ngươi biết được gì sao?

- Cũng không tính là biết! Nhưng mà các ngươi quên hoàng thượng hiện tại chỉ có một nam sủng duy nhất thôi sao?

Cô nương đó cười cười nói, vẻ mặt toát lên sự hiểu biết.

- Ân cũng phải....vậy ý của ngươi là..

- Thì ngươi nghĩ xem, ai mà lại chẳng có lòng ích kỷ và chiếm hữu chứ! Có lẽ vị nam sủng kia cũng vậy! Không muốn có người lọt vào mắt xanh của hoàng thượng mà thôi!

Nữ tử đó nhún vai như tất cả hoàn toàn là sự thật.

- Ngươi nói vậy cũng không phải là vô căn cứ...

Mấy người còn lại cũng hưởng ứng gật đầu. Dù sao hoàng thượng hiện tại không muốn tuyển tú nữ. Nếu muốn một bước lên mây thì chỉ có thể thông qua việc tuyển chọn nhân lực. Biết đâu may mắn lọt vào mắt xanh của hoàng thượng. Lúc đó cuộc đời chắc chắn sẽ như diều gặp gió. Mà có phi tần hay nam sủng nào mong muốn chuyện đó xảy ra cơ chứ? Vì thế chỉ có thể âm thầm giở trò tránh cho hoàng thượng bị người khác mê hoặc. Chậc, đúng là cao tay.

Rồi cứ thế đám người đó xì xào bàn tán không ngừng. Trong khi chính chủ là An Lâm đang vui vẻ dùng trà cùng đám người của Cao Thừa An. Trên hốc mắt cậu còn đang đỏ ửng vì xúc động.

Bình luận

Truyện đang đọc