MỘT ĐỜI TRẦM LUÂN

Sau ngày hôm đó, mọi thứ cuối cùng cũng trở về quỹ đạo vốn có. Lang Kiều trả lại cho y ngôi vua. Vì bị trúng độc nên cơ thể gã rất yếu. Phải tịnh dưỡng và uống thuốc một thời gian dài mới có thể hoàn toàn khỏi bệnh. Cũng may An Lâm vẫn luôn không từ bỏ gã. Cậu vẫn luôn bên cạnh, chăm sóc, lo lắng cho gã từng chút một.

Bởi lẽ tình yêu của cậu là chân thành. Không toan tính, không vướng bận quyền lực. Dẫu cho Lang Kiều có là ai, có bệnh tật thế nào cậu vẫn nguyện ý chăm sóc gã. Cao Thừa An biết chuyện cũng không ngăn cấm gì. Y cũng có truyền ngự y đến sắc thuốc cho gã. Dẫu sao trong thời gian cai trị gã cũng không làm gì nên tội. Thậm chí còn giúp y tống khử một đám tham quan vô lại. Chưa kể đến, An Lâm lại thật lòng thật dạ với gã. Y...sao có thể chia cắt uyên ương?

Còn về hai vợ chồng họ Lạc cũng ở lại trong cung giúp y lo toan chính sự. Khoảng chừng một thời gian nữa, họ sẽ đến Thủy Quốc một chuyến. Và đó là quyết định của Vĩnh Thái Phi do đó Lạc Phù Nghiêm hoàn toàn tán thành. Chỉ cần thê tử hắn ta muốn, hắn ta nhất định sẽ không từ chối.

Về phía hai nữ tử kia thì cũng trở về Lâm gia. Dẫu sao bọn họ không thuộc về chốn cung đình. Vả lại ở Lâm gia còn có A Sơn đệ đệ của Kỳ Điệp. Nàng đi lâu như vậy chắc chắn cậu ta sẽ lo lắng. Sau khi ở lại cung vài ngày họ cũng từ biệt mọi người. Không chỉ vậy còn hứa rằng có dịp sẽ quay về đây thăm hỏi. Lúc đó mong rằng sẽ được uống rượu mừng của hắn và y.

Về phía gia đình của Châu An cũng không tổn hại gì. Sau khi mọi chuyện thành công, Cao Thừa An đã ban thưởng cho hắn rất nhiều. Thậm chí còn ban hẳn một phủ lớn cho hắn và thê tử. Chưa kể, còn nhận hài tử của họ làm con nuôi của mình. Dẫu cho ai có ngăn cản không đồng tình y cũng không quản. Trải qua rất nhiều chuyện rồi. Y không thể mãi sống theo yêu cầu của người ta. Vả lại, gia đình Châu An xứng đáng với những bỗng lộc đó.

Còn Lưỡng Nguyệt thì sao? Bà ta lúc này thế nào? Hóa ra bà ta bị Lang Kiều trước đó hạ độc. Mà độc này không làm chết người chỉ khiến suy dược, thần trí không được tỉnh táo trở nên điên điên dại dại. Lúc nào cũng la lối. Cũng khóc lóc ầm ĩ. Cộng với vết bỏng trên mặt càng khiến không ai dám lại gần bà ta. Khiến bà ta lúc nào cũng chỉ cười giỡn một mình. Còn lý do y tha mạng cho bà ta vì lời hứa với Triều Thái Thái. Nhưng thật chất y vẫn chưa thật sự hứa với ông ta. Chỉ nói nếu có khả năng sẽ xem xét. Về phần Lang Kiều và Triều Thái Phong còn cả Kỳ Điệp vốn có thù hằng với Lưỡng Nguyệt nên y đã hỏi xem ý kiến của họ như thế nào. Nhưng cuối cùng bọn họ đều nói bà ta lúc này đã sống không bằng chết. Sớm muộn cũng sẽ chẳng qua khỏi nên cũng không muốn làm gì hơn.

Rồi cứ thế Lưỡng Nguyệt bị nhốt trong một khu vực ít người qua lại. Tuy nhiên vẫn sẽ có người đem cơm nước đến cho bà ta. Còn việc ăn hay không thì tùy vào bà ta quyết định. Nhưng thật không ngờ chỉ mới mấy ngày sau. Lưỡng Nguyệt thế mà đã chạy đến vách núi sau hoàng cung mà gieo mình xuống đó...

Thế sự sau cùng là vẹn toàn như vậy...

Cao Thừa An ngồi ở hoa viên mà nhìn lên bầu trời đầy sao. Hôm nay trăng sáng hơn thì phải. Từ lúc trở lại làm vua y phải lo không biết bao nhiêu là thứ. Cuối cũng có thể thư giãn.

Đang chìm đắm trong suy tư của chính mình thì bất chợt một vòng tay ôm chằm lấy y từ đằng sau.

- Mệt lắm sao?

Triều Thái Phong dịu dàng cất tiếng. Giọng nói trầm ấm khiến cõi lòng y từng chút được xoa dịu.

- Ân...trăng hôm nay thật đẹp!

Y khẽ nắm lấy bàn tay đang ôm lấy mình sau đó nhẹ nhàng mân mê nó. Ít ra những giây phút mệt mỏi này y vẫn luôn có người nam nhân tên Triều Thái Phong bên cạnh.

- Thừa An...

- Ân...ưm!

Vừa mới xoay mặt liền bị cuống vào một nụ hôn nỏng bỏng. Cao Thừa An cũng nhiệt tình phối hợp mà đáp lại cái hôn đầy mạnh mẽ của hắn. Cả hai người lúc này tạo ra những âm thanh gợi cảm khiến người nghe không khỏi đỏ mặt.

- Thừa An....ta yêu ngươi...

Sau khi rời môi. Triều Thái Phong tham luyến đưa tay miếc nhẹ cánh môi sưng đỏ. Người này là của hắn. Là của một mình Triều Thái Phong hắn mà thôi!

- Ân! Ta cũng vậy!

Y mỉm cười nhìn hắn. Trong mắt là lấp lánh hạnh phúc rực sáng như tinh tú sao trời.

- Ta cưới ngươi nhé! Để ngươi trở thành phu nhân của nhà họ Triều!

Hắn quỳ một gối xuống dịu dàng nhìn y. Trong mắt toàn là nhu tình như nước.

- Hay là ngươi gả cho ta đi! Làm nam sủng của riêng một mình ta!

Y đưa tay chạm lên gương mặt tuấn lãng. Người nam nhân này y vốn đã nhận định từ lâu.

- Ân! Thưa bệ hạ đáng kính!

Hắn mỉm cười rồi hôn nhẹ lấy mu bàn tay y một cách trân quý.

Quãng đường sau này dù có giông hay bão. Bọn họ vĩnh viễn cũng không sẽ không xa rời. Dây tơ hồng nguyệt lão se duyên. Vốn đã nối chặt hai con người này lại với nhau. Đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không xa rời....

..............

...~~ Hoàn chính văn ~~...

Bình luận

Truyện đang đọc