MỘT NGÀY BA BỮA

Ôn Sùng Nguyệt cũng không miễn cưỡng, anh để lại nơi này cho Hạ Hiểu, còn mình đi thu dọn những thứ khác.

Hạ Hiểu tốn nửa giờ đồng hồ để sắp xếp thu dọn sạch sẽ, ra khỏi phòng để quần áo, thì thấy Ôn Sùng Nguyệt đang tưới nước cho hoa trên ban công. Hạ Hiểu đứng lại, nhìn ra ngoài một lúc, nghiêm túc nói với anh rằng: “Không thể tưới nước như vậy.”

Ôn Sùng Nguyệt dừng tay, Hạ Hiểu tự nhiên lấy bình nước từ tay của anh: “Cây trầu bà thích nước, có khả năng chịu úng, phải tưới đủ, anh tưới mà vẩy một chút như vậy là không được…”

Hạ Hiểu thích những thứ hoa cỏ này, cô nghiêm túc đưa ra lời khuyên, lâu sau không nghe Ôn Sùng Nguyệt nói chuyện. Cô dừng lại, ngẩng đầu, thấy Ôn Sùng Nguyệt đang cười nhìn cô.

“Em nói sai rồi sao?” Hạ Hiểu bồn chồn, không tự tin, “Không phải là như vậy sao?”

Ôn Sùng Nguyệt lắc đầu: “Em nói rất đúng, anh không am hiểu việc chăm sóc những cây cỏ này.”

Hạ Hiểu thở phào nhẹ nhõm, cô hơi ngượng ngùng nói: “Thật ra thì vì ông nội của em thích trồng hoa nên em mới học được một chút.”

Ôn Sùng Nguyệt khen ngợi: “Em giỏi lắm.”

Hạ Hiểu không cho rằng là mình giỏi chỗ nào.

Trong lòng cô, Ôn Sùng Nguyệt mới thật sự giỏi.

Kiên trì, trừ khi lúc không vui, nếu không thì mười một giờ buổi tối nghỉ ngơi, ngày hôm sau đúng bảy giờ tỉnh. Ngoại trừ kỳ sinh lý, sáng tối mỗi buổi một lần, nếu như Hạ Hiểu thật sự không được, có thể dùng tay để làm thay, anh cũng không để ý. Ôn Sùng Nguyệt có thể lực và tinh lực kinh người, Hạ Hiểu đã từng thấy dáng vẻ của anh trò chuyện với cấp dưới qua điện thoại, ngữ điệu ôn hòa, lời nói sắc bén. Nhưng khi ở trước mặt cô, vẫn cứ cười haha. Ở trong nhà, cũng tuân thủ lời hứa đã hứa lúc trước, gánh vác một phần việc nhà, xuống bếp nấu ăn.

Hạ Hiểu không biết xử lý áo quần tơ tằm, nên bị nhăn, Ôn Sùng Nguyệt trải váy tơ tằm của cô ra, làm phẳng bằng hơi nước nóng; những thứ khác vì được treo lên nên không xuất hiện vết nhăn trên áo sơ mi cotton nguyên chất, cũng bị Ôn Sùng Nguyệt ủi nóng bằng phẳng, treo chỉnh tề; anh dùng chảo nướng điện mà Hạ Hiểu không dùng tới làm ra Pizza bằng cơm và bánh crepe rất ngon, cẩn thận phân ra rau dưa và các loại thịt, để vào các tủ lạnh khác nhau.

Sáng sớm ngày chủ nhật, Ôn Sùng Nguyệt đi tới công viên gần đó chạy bộ buổi sáng, lúc trở về cầm một bó hoa tươi, Hạ Hiểu tìm thấy hai bình thủy tinh trong suốt, sạch sẽ, vui vẻ cắt bỏ thân cây của bó hoa, ở dưới đáy dùng dao trang trí vẽ một chữ thập nho nhỏ, tách ra trồng vào.

Ôn Sùng Nguyệt chồng hai tầng giấy lọc lên nhau, sau khi dùng nước nóng lọc qua một lần, thêm vào hạt cà phê được nghiền thành bột, chầm chậm rót vào nước sôi được nấu vào bếp nhỏ, pha một ly cà phê sáng sớm cho cô.

Hoa mẫu đơn trắng như tuyết, thơm nhẹ mùi thông, nhìn qua hàng cây tuyết liễu thưa thớt nghiêng nghiêng, Hạ Hiểu thấy Ôn Sùng Nguyệt đang chăm chú pha ly cà phê đặt trên khay gỗ.

Máy nướng bánh mì vang lên một tiếng ting, Ôn Sùng Nguyệt để trứng gà vừa nấu xong vào nước lạnh để làm lạnh, vỏ trứng nóng làm cho nước xuất hiện những hạt nhỏ li ti, lấy ra một lần nữa, để bên cạnh bơ được cắt lát.

Phô mai, Maple syrub và mùi vị sữa đặc kết hợp lại với nhau, khuếch tán trong không khí như sương, nhẹ nhàng quấn lấy hương thơm của cây cỏ.

Đây là cuối tuần đầu tiên sau khi hai người chính thức ở chung sau tân hôn.

Nhìn qua thì hoàn hảo không tỳ vết.

Hạ Hiểu cắt bỏ phần cuống của hoa mẫu đơn bị tổn thương trong khi đóng gói.

Cô biết, Ôn Sùng Nguyệt và cô lúc trước không tồn tại tình yêu.

Nếu như ban đầu người xem mắt với Ôn Sùng Nguyệt không phải là Hạ HIểu, mà là một người khác mà anh cho rằng hòa hợp với nhau, có lẽ Ôn Sùng Nguyệt vẫn đối xử tốt với người đó như vậy.

Nhưng nếu lúc ấy người xem mắt với Hạ Hiểu không phải là Ôn Sùng Nguyệt, là một người đàn ông không làm Hạ Hiểu bài xích, có lẽ Hạ Hiểu cũng sẽ thử qua lại với nhau.

Hạ Hiểu hít sâu, cô để hoa mẫu đơn nghiêng vào bên trong cây tuyết liễu, thân cây vừa cắt nhẹ nhàng rơi xuống nước, cách bình thủy tinh, đung đưa tạo thành gợn sóng.

Nhưng, đời người không có chữ nếu.

Không có chữ “Nếu” như vậy, cũng không tồn tại “nếu như ban đầu”, không có “Nhưng nếu lúc ấy”

Ngày gặp mặt của Hạ Hiểu và Ôn Sùng Nguyệt, anh cần một người vợ có thể làm bạn, mà cô cần một người có thể kéo cô ra khỏi cuộc sống như nước đọng.

Hai người bọn họ hợp tác ăn ý, ai cũng không đề cập đến chữ yêu.

Đêm trước Ôn Sùng Nguyệt đi công tác, biểu hiện rõ ràng muốn nặng hơn một chút so với bình thường, ra tay cũng như vậy. Hạ Hiểu chịu không nổi, van xin gọi thầy giáo, nước mắt gần như làm ướt cả cái gối, có điều là cầu xin tha thứ cũng không làm cho Ôn Sùng Nguyệt mềm lòng, cô nghi ngờ xương đùi sẽ bị đè gãy.

Thậm chí Hạ Hiểu cảm thấy mình may mắn có thể sống sót.

Bình luận

Truyện đang đọc