Cũng không phải không có người bình thường, chỉ là Hạ Hiểu từ nhỏ đã không am hiểu giao du với người xa là, nhất là trường hợp lúng túng như xem mắt. Thỉnh thoảng gặp phải người ít nói, nhà trai không nói lời nào, cô cũng không nói chuyện, một bữa cơm ăn còn nặng nề hơn mộ phần nhiều.
Lần này lại là, Hạ Hiểu đơn giản hùa theo cho xong chuyện, ngẩng đầu một cái, nhìn thấy Giang Vãn Quất đi tới.
Hai người quan hệ không tệ, Giang Vãn Quất đi tới để điện thoại xuống, hỏi: "Vẫn là thúc cưới?"
Hạ Hiểu ra vẻ bất đắc dĩ.
"Xem mắt." Hạ Hiểu nhức đầu nói, "Nói như vậy nhưng em thà rằng khiêng Husky chạy ba cây số cũng không muốn đi ăn cơm xem mắt."
Giang Vãn Quất bị cô chọc cười, nhẹ nói: "Nói hươu nói vượn."
Móng tay cô ấy vừa làm nhẹ nhàng lướt lướt điện thoại, con mèo nhỏ màu đỏ dán trên móng giống như là hồng ngọc.
Như có điều suy nghĩ, Giang Vãn Quất nhớ tới một sự kiện, hỏi Hạ Hiểu: "Chị có quen một người, cũng bởi vì xem mắt mà phát sầu... Dáng dấp của người đó rất đẹp trai, em muốn đi xem thử hay không?"
Hạ Hiểu ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời: "Đẹp trai cỡ nào?"
Giang Vãn Quất trả lời: "Đẹp trai giống như người chồng trên trang giấy của em."
Hạ Hiểu là một người sợ xã hội điển hình.
Sợ xã hội đến mức đi Haidilao ăn sẽ không gọi múa mì, cho dù có biểu diễn múa mì cô cũng chỉ vùi đầu ăn ăn ăn uống uống uống, tuyệt đối sẽ không ngẩng đầu lên nhìn chàng trai múa mì;
Đi nhà ăn ăn cơm, có nhu cầu cũng phải ở trong lòng làm nền mấy phút, gom đủ khí lực mới dám gọi nhân viên phục vụ;
Cùng người xa lạ nói chuyện tuyệt đối không dám đối mặt với đối phương, thỉnh thoảng ánh mắt giao nhau thì nhanh chóng dời đi;
Nơi làm việc thử thì phải động viên toàn bộ hành trình mới chống đỡ nổi, sau khi nhận chức, chí ít qua một tuần mới có thể giao lưu bình thường với các đồng nghiệp.
Chớ đừng nói chi là ngày nghỉ, phần lớn thời gian đều là ở nhà. Ngày lễ ngày tết, thân thích khách trong nhà đến đây bái phỏng không ngừng, Hạ Hiểu chỉ có thể buồn bực trong phòng, trừ phi đi vệ sinh, nếu không tuyệt đối sẽ không ra khỏi phòng cửa.
Nhưng mà ở trên internet, Hạ Hiểu có thể cùng người xa lạ chuyện trò vui vẻ, đàm thiên luận địa. Dám ở trên Weibo điên cuồng tỏ tình với người chồng trên trang giấy(*), miệng phun những lời nói ngông cuồng, trên thực tế, một khi offline, lập tức co lại thành một đoàn, cùng người khác phái nói chuyện phiếm đều sẽ khẩn trương.
(*)Theo mình tìm hiểu thì người chồng trên trang giấy ở đây là chỉ nhân vật không có thật, có thể là nhân vật anime nào đó.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Hạ Hiểu.
Cô tự nhận là không thích hợp với vị trí cần sự khéo léo và nhạy bén này.
Hiệu suất làm việc của Giang Vãn Quất cực cao, trực tiếp cho Hạ Hiểu Wechat, đặt trước vị trí.
Mới từ thành phố nghỉ dưỡng rời đi, ban đêm, Hạ Hiểu liền đi gặp đối phương.
Lần này địa điểm gặp mặt là do Giang Vãn Quất chọn, cô ấy là người trung gian, cũng nhau tới, nhà hàng giấu mình ở trong ngõ hẻm, rất có cảm giác ẩn mình bên trong thành phố, cả một cái Tứ Hợp Viện, lịch sự tao nhã sạch sẽ, còn trưng bày đồ hóa trang mà Mai tiên sinh đã dùng ca.
Nhưng mà Hạ Hiểu không có thời gian thưởng thức cách bày biện cùng đồ hóa trang nơi này bởi vì cô và Giang Vãn Quất tới trễ hai.
Hạ Hiểu từ trước đến nay đúng giờ, cô tự giác cảm thấy có chút áy náy, cũng chẳng phải để ý đối phương có tướng mạo đến tột cùng thế nào.
Chỉ là nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi đen ngồi ở xa xa, một bùn văn trúc xanh biếc bên trên giá bát bảo che phủ hơn nửa khuôn mặt của anh rồi, thấy không quá rõ ràng, văn trúc xanh mướt mông lung, nửa gương mặt lộ ra phía dưới của đối phương rất anh tuấn, màu da thiên trắng, như là một khối mỹ ngọc thượng đẳng, ôn nhuận nho nhã.
Anh đang uống trà, một đôi tay thon dài sạch sẽ làm cho người liên tưởng đến trúc non trong mưa phùn, nhẵn nhụi thanh mảnh.
Hạ Hiểu tới gần.
Không có văn trúc che đậy, Hạ Hiểu rốt cục cũng thấy rõ ràng tướng mạo của đối phương.
Mũi cao sâu mắt, tuấn tú sơ lãng.
Hạ Hiểu ngẩn người.
Cô bước nhỏ bước nhỏ ngồi đúng vị trí của mình, quy củ ngồi xuống, hai tay cẩn thận từng li từng tí đan lên nhau, tư thế ngồi đoan chính.
Tựa như đang trả lời câu hỏi của giáo viên trên lớp học, cô một mực cung kính nói với người đàn ông đối diện: "Đã lâu không gặp."
"Chào thầy Ôn."