MỘT NỤ HÔN KHÔNG ĐỊNH TÌNH THÌ LÀM SAO ĐÂY



Trong sự kinh hãi cực độ, có vài người đầu óc sẽ trống rỗng thân thể cứng nhắc không biết phải làm sao.

Có vài người lại sẽ bình tĩnh một cách không bình thường.
Ninh Lục Ly thuộc loại sau.
Không quan tâm tới đàn thảo nê mã gào thét chạy qua trong đầu, Ninh Lục Ly mặt mày lạnh lùng điềm tĩnh đẩy Cố Mậu Hành ra.
Sau đó anh nhìn về hướng Đới Cao Quân một cái, vẻ mặt đám người đó điềm tĩnh, không có gì bất thường, xem ra ở góc đó không nhìn thấy chuyện xảy ra trên sân khấu.
Còn giám khảo bên dưới thì đều là người nước R, không sao hết.
Anh quay phim thì là người của công ty Cố Mậu Hành, đến lúc đó cắt bỏ cảnh ngoài ý muốn này là được, hoàn toàn không phải chuyện gì lớn.
Ninh Lục Ly kéo Cố Mậu Hành còn đang ngây người: "Đi đi đi, nắm bắt thời gian, còn đang thi đấu."
Khi đi qua Đới Cao Quân, mặt cô đầy vẻ mê mang hỏi: "Giám khảo bên dưới sao lại kích động thế, anh sắm vai ngoạn mục lắm hả?"
"Tạm biệt!" Ninh Lục Ly ném lại hai chữ ngắn gọn, chạy một lèo đi lấy thẻ manh mối.
Sau khi lên taxi, Ninh Lục Ly phát hiện Cố Mậu Hành vẫn luôn không nói chuyện, trong lòng bắt đầu khinh bỉ người này đúng là chưa thấy qua chuyện đời, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên.
Không đúng, cái quần què gì vậy chứ.
Đây chỉ là một chuyện ngoài ý nho nhỏ, vậy mà Cố Mậu Hành đến giờ vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Ninh Lục Ly nhìn anh quay phim Tiểu Tề ngồi phía trước cất máy quay phim đi, đang nhắm mắt dưỡng thần, chắc là đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.
Anh dựa sát vào Cố Mậu Hành, hạ thấp giọng nói bên tai Cố Mậu Hành: "Ban nãy chỉ là ngoài ý muốn thôi, cậu vẫn sốc đến tận bây giờ à?"
Cố Mậu Hành nhìn thấy tai của Ninh Lục Ly đỏ lên, đương nhiên biết lúc này lên làm thế nào: "Ừm, là lỗi của tôi, phản ứng quá chậm không thể tránh được kịp thời."
"Cậu biết là được, cậu tham gia chương trình thực tế thể thao mà cứ chậm chạp như vậy, chẳng có lòng hiếu thắng gì cả."
Cố Mậu Hành nhìn Ninh Lục Ly, thấy anh dường như còn chơi rất là vui, hoàn toàn quên mất mục đích tham gia "Cộng Sự Tuyệt Nhất" là để lăng xê CP nâng cao độ nổi tiếng.

"Cậu rất muốn được hạng nhất?"
Lúc này Ninh Lục Ly mới phản ứng lại, vậy mà bản thân lại quên mất dự tính ban đầu, một lòng muốn lấy hạng nhất.
Cảm giác ra ngoài du lịch cùng với Cố Mậu Hành còn có vẻ không tệ?
Trong lòng anh nhảy ra suy nghĩ như vậy, lại vội vã ngăn lại: "Tôi hy sinh lớn như thế, nếu mới giai đoạn đầu đã bị loại thì quá là thiệt thòi, hơn nữa, Ninh Lục Ly tôi đã làm chuyện gì thì phải làm cho tốt nhất."
"Ừm, chắc chắn là cậu không thành vấn đề."
Ninh Lục Ly hài lòng gật đầu, cuối cùng nhấn mạnh: "Cậu nhớ xóa đoạn này đi cho tôi, xóa hết!"
Sau khi kết thúc buổi quay phim của ngày hôm nay, Cố Mậu Hành và Ninh Lục Ly vẫn quay về chỗ ở hôm qua.

Ngày hôm sau phải quay về nước, bọn họ cũng lười sắp xếp hành lý, trực tiếp ở thêm một ngày nữa.
Đương nhiên lần này không phải là phần thưởng của tổ tiết mục, phải tự mình bỏ tiền ra.

Ninh Lục Ly vô cùng hào phóng, cảm thấy mình ở phòng ngủ chính nên chủ động quẹt thẻ.
Khi Ninh Lục Ly quẹt thẻ, hoàn toàn quên mất việc hỏi quầy lễ tân xem có còn phòng trống không, trực tiếp nhận định là phải ở chung một phòng với Cố Mậu Hành.
Cố Mậu Hành tất nhiên cũng sẽ không nhắc anh, chỉ mang theo ý cười nhìn đoàn người dài bên phía khu vực trả phòng bên cạnh.
Sau khi về đến phòng, Ninh Lục Ly nhìn Cố Mậu Hành cởi bỏ áo khoác thể thao.

Áo T-shirt dán trên người hắn đã không còn nguyên dạng.
Thử thách cuối cùng là Cố Mậu Hành tham gia, tiêu hao rất nhiều thể lực, quần áo gần như thấm đẫm mồ hôi.
"Cậu đi tắm trước..."
Hai người hai miệng một lời cùng lúc mở miệng, lại cùng nhau dừng lại.

Lông mày Ninh Lục Ly chau lại: "Cậu tắm trước đi, tôi ra ngoài gọi đồ ăn.

Đồ hôm qua cậu gọi khó ăn chết được, vẫn để tôi tự gọi đi."
Cố Mậu Hành chỉ cười, hôm qua rõ ràng hắn gọi món theo khẩu vị của Ninh Lục Ly.

Sau đó Ninh Lục Ly cũng ăn hết sạch sành sanh.
Ninh Lục Ly nói như vậy chẳng qua là có hơi ngại, muốn hắn đi tắm trước cho thoải mái, lại không muốn biểu hiện ra.
Cố Mậu Hành cũng không vạch trần, chỉ gật đầu: "Vậy tôi đi nghỉ ngơi trước, tôi thích ăn cái gì cậu cũng biết rồi."
"Tôi không biết!"
Khi Cố Mậu Hành đóng cửa thì nghe thấy bên ngoài truyền tới một câu như vậy.
Khi Cố Mậu Hành ra ngoài, trên bàn ăn đã chuẩn bị xong bữa tối, thức ăn trên bàn đều gọi theo khẩu vị của hắn.
"Nhìn cái gì, đây là đồ tôi muốn ăn." Ninh Lục Ly ngồi cạnh bàn ăn, thô lỗ nói.
Ninh Lục Ly cũng không biết bản thân bị làm sao, sau khi cầm điện thoại lên thì trong đầu tự động nhảy ra tên vài món ăn.
Đợi sau khi anh cúp điện thoại mới nhận ra đây rõ ràng đều là món Cố Mậu Hành thích ăn.
Đều tại Cố Mậu Hành, trước khi hắn đi tắm còn bỏ lại một cậu như vậy, tạo thành ám thị tâm lý, cho nên đầu anh mới tự động nhảy ra món mà Cố Mậu Hành thích ăn.
Sau khi Ninh Lục Ly tìm được lý do cho trạng thái tâm lý kỳ lạ này thì mới hài lòng cầm đũa lên.
Dù sao mấy món Cố Mậu Hành thích ăn cũng đều là khẩu vị đại chúng, Ninh Lục Ly cũng không kén ăn, anh ăn rất thỏa mãn.
Bữa tối của hai người cũng xem là vui vẻ, nếu không có tin nhắn đột nhiên gửi tới kia.

Trước khi tin nhắn tới không lâu, đũa của Ninh Lục Ly đang duỗi về miếng đuôi bò om rượu vang đỏ cuối cùng.
Đuôi bò được phủ nước sốt, màu sắc hấp dẫn.

Nhưng mà hình dáng thon dài của đuôi bò và nước sốt cũng khiến cho việc gắp nó lên trở thành một thử thách.
Đặc biệt là với người không giỏi dùng đũa, ví dụ như Ninh Lục Ly.

Từ nhỏ thì tư thế cầm đũa của anh đã không chuẩn, một mình một kiểu.

Khi gặp phải tình huống này thì luôn có chút khó khăn.
Sau khi thử mấy lần, khó khăn lắm mới gắp được lên, khi còn cách cái bát 10cm thì "bẹp", lại rơi mất.
Nước sốt bắn tung toé.
"......"
Ninh Lục Ly nhìn đống nước sốt trên vai mình rơi vào im lặng, nước sốt sao mà bắn cao như thế được, không hợp lẽ thường.
Cố Mậu Hành đứng dậy, rút một miếng khăn ướt rồi đi tới phía sau Ninh Lục Ly muốn lau giúp anh.
Ninh Lục Ly đưa tay ra lấy, lại bị Cố Mậu Hành ngăn lại: "Cứ để tôi, tự cậu khó làm được."
Nghĩ cũng phải, nếu tự làm thì phải nghiêng đầu cúi mắt, tư thế quá khó chịu.
"Cảm ơn nhá." Ninh Lục Ly trực tiếp cảm ơn.
Ngay lúc đó, điện thoại của Ninh Lục Ly reo lên.
Là tin nhắn của Chúc Giai Giai.
Ninh Lục Ly cũng không nghĩ nhiều, thuận tay mở tin nhắn ra.
Một tấm ảnh hiện ra.
Trên quảng trường, cô gái mặc chiếc váy dài xinh đẹp đang kéo đàn violin, ánh chiều tà vàng đỏ và bồ câu trắng bay đầy trời dệt nên một cảnh tượng đẹp đẽ như bức tranh sơn dầu.
【Chúc Giai Giai: Đẹp, quá đẹp, không hổ là nữ thần mà.】

Người trong ảnh là Khương Vũ Huyên.

Ninh Lục Ly còn chưa có ý kiến gì thì anh nhận thấy động tác lau chùi trên vai đột nhiên dừng lại.
Không ổn, Cố Mậu Hành.
Ninh Lục Ly theo bản năng không muốn để Cố Mậu Hành nhìn thấy tấm ảnh này, anh trực tiếp nghiêng người, che đi tấm ảnh trong điện thoại
"......"
Bầu không khí dường như càng thêm cứng nhắc.
Ninh Lục Ly ngoảnh đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Cố Mậu Hành, anh đang muốn nói gì đó để làm dịu bầu không khí một chút thì cảm thấy cả thế giới chao đảo.
Tình huống gì đây? Đừng tua lại mà!
Ninh Lục Ly chỉ kịp nghĩ như vậy rồi chìm vào bóng tối.
Ninh Lục Ly cảm nhận được cảm xúc mềm mại trên môi, quả thực là muốn đâm đầu phát chết luôn.
Lần này lại quay về sân vận động đó sao, lại phải lặp lại chuyện hơn nửa tháng này một lần nữa? Cái cảm giác chơi game rồi đột nhiên chết mà quên lưu này, thật làm người ta muốn bỏ game.
Nhưng vấn đề là đây không phải game, là cuộc đời của Ninh Lục Ly tôi đó! Game có thể bỏ, nhưng đời thì không thể!
Ngay lúc Ninh Lục Ly điên cuồng gào thét trong lòng thì anh lại cảm thấy có chút không đúng.
Góc độ lúc này hình như không phải đang nằm, mà là đang đứng?
Ninh Lục Ly cuối cùng cũng không trốn tránh hiện thực nữa, mở mắt ra nhìn.
Vẫn là Cố Mậu Hành, vẫn là hơi thở quen thuộc.

Điều khác biệt là cảnh sắc xung quanh.
Đây rõ ràng là thời điểm quay chương trình lúc ban ngày, lúc xảy ra việc ngoài ý muốn trên sân khấu.
Chẳng lẽ là lưu trữ rồi?.


Bình luận

Truyện đang đọc