MỘT PHÚT SAI LẦM

 
Chương 55:
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ông chờ một chút! Đụng phải người khác mà không biết giải thích sao?" Bùi Dục thấy sắc mặt của Âu Dương Tĩnh không được thích hợp, chỉ cho rằng cô bị làm cho đau, tức giận gọi người kia lại.
 
"Tôi không sao." Âu Dương Tĩnh theo phản xạ có điều kiện kéo anh một cái, nói không rõ được nguyên nhân, cô gần như là theo bản năng sợ hãi người này.
 
Bùi Dục cảm giác được cô không được bình thường, càng cảm thấy cô chịu quen ủy khuất nên mới nén giận. Vì thế càng nhìn càng cảm thấy "đầu sỏ gây ra" không vừa mắt.
 
"Mày gọi tao?" Người đàn ông kia quay trở lại, chỉ chỉ vào chính mình, khinh miệt đánh giá Bùi Dục loại con trai chưa mọc đủ lông này, bóp bóp nắm tay: "Tiểu tử này, mày không có việc gì nên tìm đánh phải không? Con mắt nào của mày nhìn thấy tao va vào nó? A?" Hắn ta nói xong thì đẩy mạnh bả vai Bùi Dục một cái.
 
Tay còn chưa có thu lại đã vừa vặn bị Bùi Dục tóm lấy : "Tôi nói ông giải thích!" Bùi Dục lớn tiếng nói, anh so với người đàn ông kia còn cao hơn một cái đầu, tuy cơ thể nhìn vẫn còn biết đó là một thiếu niên, nhưng từ trên cao nhìn xuống cũng gia tăng thêm vài phần khí thế.
 
Người đàn ông kia nhìn láu cá, dáng vẻ cũng khỏe mạnh, nhưng bị Bùi Dục nắm lấy cổi tay vậy mà lại không thể lập tức tránh thoát được. Thêm nữa Vu Nhất Dương ở bên cạnh trợ trận, cho dù hai người nhìn còn nhỏ tuổi, nhưng lại nhiều hơn một người, cho nên khí thế của người nọ lại yếu đi một phần, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu yếu thế: "Bệnh thần kinh à! Đụng một cái cũng sẽ không chết! Ai bảo nó đứng gần như thế làm gì, bị tao đụng phải coi như còn tốt, lần sau không cẩn thận sẽ bị xe cán chết đó!"
 
"Ông ngậm miệng!" Bùi Dục nghe được lại càng tức giận hơn.
 
"Thả ông ta ra đi, tôi thực sự không có việc gì đâu!" Âu Dương Tĩnh áp chế sự bất an ở trong lòng, vội vàng đi kéo lấy tay Bùi Dục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vốn cũng không phải chuyện gì to tát, Bùi Dục cũng không muốn ầm ĩ cùng với hắn ta, nghe xong thật sự bỏ qua chuyện này.
 
Người nọ vừa mới tự do, lập tức lùi ra vài bước cách xa phạm vi khí thế của Bùi Dục cùng Vu nhất Dương, vừa sửa lại quần áo vừa ở bên cạnh mắng: "Tiểu tiện nhân, tuổi còn nhỏ mà chỉ biết câu dẫn đàn ông, đã vậy lại còn một lần mà hai..."

 
"Ngậm miệng!"Vu Nhất Dương cũng không nghe nổi nữa, huơ huơ quả đấm về phía hắn ta: "Ông nghĩ tôi và bạn tôi không dám đánh ông đúng không? !"
 
Âu Dương Tĩnh lại vội vàng giữ cậu ta lại: "Đừng động thủ! Thực sự không có việc gì đâu!" Nói xong lại quay về phía Bùi Dục nói: "Tại sao cậu lại tức giận lớn như vậy chứ? Ở ngoài trường đánh nhau mà bị phát hiện sẽ bị ghi vào trong sổ đó!"
 
Tuy Bùi Dục còn tức giận, nhưng cũng hiểu được vì chút chuyện bé đó mà đánh nhau thì có phần chuyện bé xé ra to, vì thế kéo Vu Nhất Dương lại: "Lão ngư, thôi." Nói xong hai người liền hung hăng trừng mắt nhìn người nọ vài phần mới tính là xong việc.
 
Quần chúng vừa mới tụ lại xem thấy không có đánh nhau liền lập tức tản ra. Nhưng bị việc này quấy rầy, ba người đều không còn tâm tình đi ngắm hoa nữa.
 
"Bùi Dục, tôi không muốn đi nông trường nữa. Lúc này, tôi cũng nên về nhà rồi." Âu Dương Tĩnh nói.
 
"Vậy để tôi đưa cậu về." Bùi Dục nói.
 
Âu Dương Tĩnh lắc đầu: "Đến trạm xe phía đối diện đón xe là được rồi, đưa cái gì."
 
"Nhưng nhỡ đâu cậu lại gặp phải người vừa rồi thì sao..."
 
Âu Dương Tĩnh dở khóc dở cười: "Hôm nay cậu rất kỳ lạ đó, chỉ đụng phải một cái cũng không có làm gì tôi, cậu phản ứng mạnh như vậy để làm gì chứ?"
 
"Vậy tại sao sắc mặt của cậu lại khó coi như vậy?" Bùi Dục không phải không biết chính mình chuyện bé xé ra to, nhất quyết không tha hỏi.
 
Trong lòng Âu Dương Tĩnh cũng lo lắng một phen, cô không biết phải nói rõ sự sợ hãi trong lòng như thế nào cho rõ ràng.
 
"Cậu quen biết ông ta sao?" Bùi Dục tiến đến gần sát cô hỏi.

 
"Làm sao có thể!"
 
"Vậy tại sao cậu lại sợ ông ta như vậy?" Bùi Dục lại đến gần hơn một chút rồi hỏi.
 
Âu Dương Tĩnh dùng cánh tay để ngăn anh lại, biện bạch: "Người nọ vừa nhìn thấy đã biết là người hung tợn, đương nhiên là tôi sợ rồi!"
 
Ngược lại khi nói ra lý do này. Bùi Dục tiếp nhận giải thích của cô: "Vậy ít ra tôi sẽ đưa cậu lên xe."
 
Mà Âu Dương Tĩnh nói xong, hình như cũng tìm ra được lý do cô e ngại người nọ: Chỉ là hung tợn thôi, cô sợ một người như vậy cũng là chuyện bình thường!
 
Vu Nhất Dương ở bên cạnh đặt phản ứng của hai người vào trong mắt, có vẻ đăm chiêu. Đợi cho đến khi Âu Dương Tĩnh lên xe buýt xong, cậu ta mới nói với Bùi Dục: "Anh Bùi, mình vừa mới phát hiện từ sau khi hai người đổi trở lại mình đối với chị Tĩnh hình như không có chút phản ứng gì." Ngẫm lại sự thổ lộ hoang đường mấy tháng trước, quả thực giống như là nằm mơ vậy.
 
Bùi Dục nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, vừa muốn cười, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhất thời biểu cảm có phần vặn vẹo.
 
Vu Nhất Dương nói tiếp: "Biểu cảm kia của cậu là gì chứ? Cậu yên tâm đi! Mình đối với cậu không có chút ý nghĩ nào! Mình cảm thấy mình vẫn khá là thích con gái hơn."
 
Lúc này Bùi Dục mới thả lỏng triệt để: "Vậy là tốt rồi, nếu không thì mình sẽ cảm thấy có lỗi với ba mẹ cậu." Trong lúc vô ý đã bẻ cong con trai của người ta, tội danh này có vẻ lớn đó!
 
"Nhưng mà chị Tĩnh nói cũng không có sai, hôm nay quả thật cậu có phần kỳ quái." Vu Nhất Dương cân nhắc: "Không phải bình thường tính tình cậu rất tốt sao, một chút chuyện ấy cũng có thể làm cho cậu nổi giận, quả thực mình cũng thấy quá là bất ngờ đó.
 
"Quan tâm quá sẽ bị loạn, cậu thì biết cái gì!" Bùi Dục nói xong, gương mặt của người nọ không hiểu sao lại lóe lên trong đầu. Có phần quen thuộc... Anh từng gặp qua người này sao?

 
Anh đã từng gặp qua người này!
 
Bùi Dục hoảng sợ đến mức thiếu chút nữa là nhảy dựng lên! Gương mặt kia! Tuy so với bốn năm sau gầy hơn rất nhiều, nhưng mà! Rõ ràng chính là người đã cùng với người cậu của Âu Dương Tĩnh cùng cưỡng ép cô! Trước khi trọng sinh anh đã nhìn vào gương mặt này rất nhiều lần, không có khả năng nhận sai!
 
Âu Dương Tĩnh sợ hắn ta như thế, chẳng lẽ trước đó cô đã biết người này sao? Không, phải nói là, có thể nói là hơn cả việc cô biết người này, mà chỉ sợ người này đã từng uy hiếp cô rồi! Cho nên cô nhìn thấy gương mặt kia mới có thể phản ứng lớn đến như vậy! Anh đoán nhất định không có sai!
 
"Lão ngư, đột nhiên mình nhớ tới có chút chuyện, đi trước nha!" Bùi Dục vỗ bả vai Vu Nhất Dương, quay đầu lại ngăn một chiếc xe taxi rồi nghênh ngang đi luôn. Để Vu Nhất Dương lại trong ngổn ngang tới cùng vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
 
Sau khi quy kết việc e ngại người đàn ông kia cho việc hung tợn nên sợ hãi, ngược lại Âu Dương Tĩnh rất nhanh đã bình thường trở lại. Sau khi xuống xe buýt bước đi một cách khá khoan thai cả quãng đường về nhà. Mới về đến dưới lầu, đã nhìn thấy một nam một nữ đi lại dưới dãy nhà mà cô đang ở, vô cùng lạ mặt, không giống như là dân cư gần đây.
 
Âu Dương Tĩnh cảm thấy hai người này rất kỳ lạ, căn cứ vào bản năng phòng tránh tai họa mà cô tính toán muốn tránh hai người kia. Nhưng mà vừa mới đi được một nửa thì người đàn ông kia đã nhìn thấy cô, sau vài lần đánh giá cô đã vội vàng gọi người phụ nữ kia cùng nhìn cô.
 
Âu Dương Tĩnh bị hai người này nhìn chằm chằm cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, chỉ nghĩ muốn chạy về nhà ngay lập tức, mới vừa đi đến dưới lầu, người đàn ông kia liền xông tới ngăn cản cô.
 
"Làm gì vậy?" Âu Dương Tĩnh theo bản năng lui về phía sau nửa bước, đầy cảnh giác dõi theo hắn ta, chuẩn bị chỉ cần có gì đó không thích hợp là cô sẽ hắng giọng kêu lớn.
 
Người đàn ông kia cười hề hề hỏi: "Cô gái nhỏ, có phải cháu mang họ Âu Dương không?"
 
Âu Dương Tĩnh không trả lời, nhưng biểu cảm của cô đã bán đứng cô rồi. Bởi vì người đàn ông kia hỏi xong đã lập tức mặt mày hớn hở kéo người phụ nữ bên cạnh ông ta. "Chị, chị nhìn xem nha đầu kia với chị lúc trẻ tuổi có phải rất giống nhau sao?"
 
Người phụ nữ kia không tới bốn mươi, ngũ quan trên gương mặt vô cùng xinh đẹp, dáng người cũng vô cùng uyển chuyển, chỉ là trang điểm quá đậm quá rực rỡ, nhìn có hơi chút cảm thấy chán ghét. Tuy cho tới bây giờ Âu Dương Tĩnh chưa từng gặp qua bà ta, nhưng vẫn từ trong lời nói của người đàn ông mà nhanh chóng đoán ra mối quan hệ của bà ta với cô.
 
Người phụ nữ này là người sinh ra và vứt bỏ cô lại. . . Mẹ đẻ của cô. Cũng là ngọn nguồn sự chế nhạo cùng khinh bỉ của mọi người từ nhỏ.
 
Ở trong nhận thức của cô, chưa từng gặp mặt mẹ là một người phụ nữ hư hỏng. Bà ta câu dẫn ba ba khi tuổi còn vị thành niên, sinh ra cô nhưng lại từ bỏ cô, làm hại ba ba bị đuổi học, cuối cùng lại mất sớm. Bà ta lại không chịu nổi sự cô đơn, câu dẫn cha của Trần Lập Linh, làm hại Trần Lập Linh từ nhỏ đã sống trong sự oán hận của bà Trần. Thậm chí ở trong lời đồn của hàng xóm lãng giềng, nói về cuộc sống ph óng đãng của người phụ nữ đã sinh ra cô, không thể sống lạnh lẽo được, câu dẫn vô số người đàn ông, quả thực so với kỹ nữ thì còn thấp hèn hơn. Chỉ là cô đã từng nghe qua nhiều phiên bản đến mức trên một bàn tay cũng không hết.
 
Nhưng mà bất luận như thế nào, trước đó người phụ nữ này đã liên tục sống trong những buổi nói chuyện phiếm của những người chung quanh, đối với Âu Dương Tĩnh mà nói đó chỉ là một dấu hiệu của sự sỉ nhục.

 
Mà hiện tại, cái dấu hiệu này lại biến thành một người rất rõ ràng, xuất hiện trước mặt cô. Tâm tình của Âu Dương Tĩnh hết sức phức tạp. Là một người mẹ, đối diện với con gái của mình mà lại vẫn còn rất trẻ tuổi, vậy chứng minh rằng khi bà ta sinh con tuổi cũng không có lớn. Nhưng mà ngay cả khi lời nói của người đàn ông có thể là cậu của cô có phần khoa trương, nhưng nhìn kỹ lại, cô cùng với người phụ nữ này có ít nhất là đến sáu bảy phần giống nhau. Khuôn mặt, cái mũi, miệng... Cái duy nhất không giống là đôi mắt của cô.
 
Người phụ nữ này có đôi mắt xếch xinh đẹp, cho dù không cười không nói lời nào, nhưng chỉ cần sóng mắt chuyển động một cái thôi cũng đầy phong tình không thể nói thành lời. Mà mắt Âu Dương Tĩnh lại thiên về mắt hạnh, nhìn qua là thấy đơn thuần lại khờ dại, một chút quyến rũ cũng không có.
 
Thời điểm cô đánh giá người phụ nữ kia thì người phụ nữ kia cũng đang đánh giá cô. Không mang theo một chút tình cảm nào để đánh giá, không phải là ánh mắt của một người mẹ nhìn con gái, hoàn toàn là ánh mắt nhìn một người xa lạ.
 
Âu Dương Tĩnh bị bà ta nhìn làm có chút không thở nổi, cũng không phải do trong cô vẫn còn tồn tại một chút ảo tưởng về tình thương của người mẹ, cô đã sớm biết rằng, một người phụ nữ có thể vứt bỏ cô khi cô mới được hơn một tháng thì làm sao có thể yêu thương cô được chứ? Cô chỉ đơn thuần là e ngại kiểu đánh giá lạnh như băng này, giống như tồn tại sâu trong đầu cô vẫn luôn tồn tại sự sợ hãi đối với kiểu đánh giá này.
 
"Ôi! Hai người làm cái gì vậy!" Hình như người đàn ông này cũng có chút sợ hãi vẻ mặt này của người phụ nữ, nói với người có khí thế yếu hơn là Âu Dương Tĩnh: "Đừng có ngây người ra như vậy, chị ấy là mẹ của cháu, ta là cậu của cháu, chúng ta đến thăm cháu!"
 
Âu Dương Tĩnh mới không tin lời của hắn ta nói, theo trực giác của cô hai người đã biến mất mười mấy năm trong sinh mệnh của cô lại đột nhiên xuất hiện tất nhiên là không có chuyện gì tốt rồi! "Ông đừng có nói bậy! Tôi không có mẹ! Khi tôi được sinh ra mẹ tôi đã chết rồi!" Cô đầy quyết liệt nói xong rồi quay đầu bỏ chạy. Không chạy về nhà mà lập tức chạy ra bên ngoài tiểu khu.
 
"Ai? Tại sao nha đầu kia lại chạy vậy!" Người đàn ông nhìn bóng lưng của cô rồi vội la lên, lại oán hận người phụ nữ làm việc không tốt: "Chị! Tại sao chị lại không nói lời nào vậy?"
 
Người phụ nữ nhìn bóng dáng chạy trốn của Âu Dương Tĩnh, sau khi trầm mặc một lúc lâu, lấy một điếu thuốc ra châm lửa, rồi phun ra bốn chữ: "Giống ba của con bé." Nhìn đơn thuần, nhưng là một người vô cùng linh hoạt, biết bọn họ không có ý tốt gì, vì sợ làm lộ địa chỉ cụ thể nên cố ý không chạy về nhà.
 
"?" Người đàn ông đầy mờ mịt.
 
"Thôi, trở về đi." Người phụ nữ khoát tay, rồi cũng đi ra phía ngoài tiểu khu.
 
"Chị? Chị không đưa con bé đi sao?" Người đàn ông đuổi theo hỏi.
 
"Chỉ là một tiểu nha đầu nhỏ xíu, có thể làm được chuyện gì chứ? Qua hai năm nữa rồi lại nói." Người phụ nữ hít một hơi khói thật sâu, rồi từ từ thổi ra. Đứa nhỏ này giống ba của nó, thông minh xinh đẹp, đoán chừng thành tích cũng khá tốt, nếu được sinh ra trong một gia đình bình thường thì có phải sau khi trưởng thành thành tích sẽ vô cùng xuất sắc đi?
 
Chỉ tiếc. . . Cô là con gái của bà ta.
 


Bình luận

Truyện đang đọc