MỘT PHÚT SAI LẦM

 
Chương 76:
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi thành tích trung khảo có được không đến hai ngày, liền nhận được thông báo quay lại trường học lấy chứng nhận tốt nghiệp. Lâu lắm rồi không động đến việc học, thời điểm mới đi gần đến cổng trường Âu Dương Tĩnh mới có một chút bừng tỉnh cảm giác như cách cả gần một thế hệ.
 
Đang được nghỉ hè, trong trường chỉ có phòng học của năm ba sơ trung là náo nhiệt nhất. Những bạn học tới trước không có một người nào là quy củ ngồi đúng chỗ của mình, cứ ba năm người tụ tập lại cùng một chỗ, giống như nửa tháng không gặp đã làm cho nhóm người bọn họ nghẹn muốn hỏng rồi vậy, âm thanh líu ríu như muốn lật cả mái nhà.
 
Âu Dương Tĩnh bình tĩnh bước vào cửa phòng học, thình lình nghênh đón một người nhào đến ôm trầm lấy cổ. "Tĩnh Tĩnh Tĩnh Tĩnh! Mình quả thật yêu cậu muốn chết!" La Vịnh Văn kích động kêu lên: "Cậu có biết không! Cậu có biết điểm của mình có khả năng được phân đến trường trọng điểm của thành phố đó!"
 
Âm thanh này làm cho lỗ tai như muốn nổ tung, Âu Dương Tĩnh vẫn nhịn một chút không có trực tiếp đẩy cô ấy ra, mà để cho cô ấy gào khóc xong một lần rồi mới bình tĩnh nói: "Nóng quá."
 
La Vịnh Văn cười ha ha, buông cô ra "Xấu hổ quá, là mình quá kích động rồi! Mình chưa từng nghĩ tới mình có khả năng sẽ được vào trường trọng điểm nha! Ít nhiều cũng là nhờ cậu đã đặc biệt ôn tập cho chúng mình!"
 
Giọng của cô ấy rất lớn, tuy trong lớp đang ồn ào những vẫn làm cho không ít người chú ý. Nhóm học sinh tới sớm này vốn thành tích bình thường coi như cũng tốt, thời điểm ôn tập đặc biệt kia cũng đủ dụng công, xem như việc học tập theo nhóm nhỏ đã giúp thu hoạch một lượng lớn thành tích. Bọn hộ vừa thấy Âu Dương Tĩnh đến liền sôi nổi tụ lại, người một câu cảm ơn tôi một câu cảm ơn bắt đầu nói với Âu Dương Tĩnh.
 
"Kỳ thật vẫn còn phải cảm ơn một người." Đột nhiên La Vịnh Văn nháy mắt mấy cái.
 
"Người nào vậy?" Có người hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
La Vịnh Văn bĩu môi nhìn về phía Âu Dương Tĩnh: "Đương nhiên là vị đã cung cấp bài thi cho chúng mình kia chứ ai!"
 
Nhất thời mọi người cười đầy vẻ ái muội, các loại âm thanh "A... ~~" kiên tiếp vang lên, làm cho Âu Dương Tĩnh bị náo loạn đỏ ửng cả mặt. Chẳng qua lời cảm ơn này cô vẫn nhận thay Bùi Dục. Những bạn học của cô còn chưa có biết "Âu Dương Tĩnh" lúc trước đề nghị việc muốn học tập theo nhóm nhỏ lại còn cố ý viết một bài giảng khích lệ mọi người thật ra là chính Bùi Dục.
 
Suy nghĩ như vậy, duyên phận thật sự là kỳ diệu.
 
Sau khi mọi người biểu đạt xong đoạn thời gian được nghỉ dài ngày xong sẽ gần như không được gặp mặt nữa, đột nhiên lớp trưởng thần bí từ trong cặp sách lấy ra hai bộ bài poker: "Đừng chờ nữa, đánh bài không?"

 
"Được nha! Cậu dẫn đường tìm đường chết nha!" La Vịnh Văn khoa trương kêu lên.
 
"Đều đã tốt nghiệp rồi sợ cái gì!" Bài poker vừa được lấy ra, nhanh chóng chiếm lấy sự ủng hộ của mọi người, ốn một đám người vẫn đang rải rác nói chuyện đã nhanh chóng chia làm hai tốp, tám người vây quanh một bộ bài poker.
 
Vào khi đang đánh đến khí thế ngất trời, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Nhắc tới cũng thần kỳ, dù cho trong phòng học đang ầm ĩ lật trời, mà tiếng bước chân ngoài phòng học cũng không có vang,việc luyện thành bản lĩnh chỉ cần nghe tiếng bước chân là có thể biế được chủ nhân là bản lĩnh của học sinh, sau đó xuất phát từ phản xạ có điều kiện được huấn luyện trong ba năm, rất nhanh đã giấu bài vào trong hộc bàn, lại lấy tốc độ nhanh nhất tìm đến đúng chô ngồi của mình xong rồi ngồi xuống.
 
Trong quá trình này hoàn thành chỉ cần mất hai ba giây thôi, chỗ ngồi của mọi người có thể nói là đường đi giăng khắp nơi, vậy mà lại không có một người nào va chạm với nhau, quả thực để cho người xem thấy thế cũng đủ rồi!
 
Thời điểm diệt tuyệt sư thái ôm chứng chỉ tốt nghiệp vào phòng học, thấy một đám học sinh trong lớp đang ngồi rất nghiêm chỉnh ngược lại có chút kinh ngạc. "Đều đã tốt nghiệp rồi mà vẫn còn sợ tôi, xem ra tôi đã xây dựng hình ảnh ấn tượng quá sâu rồi." Bà tự giễu, đặt giấy chứng chỉ tốt nghiệp lên trên bàn giáo viên, nhìn qua từng học sinh ở trong phòng học, ánh mắt mọi người nhìn bà không giống như là đang sợ hãi, chỉ là oai nghiêm xây dựng ba năm vẫn làm cho các học sinh không dám tùy ý cười đùa trước mặt của bà.
 
"Cô đã nhìn thành tích của các em rồi, tất cả các em thì rất là tốt, không làm... Thất vọng những ngày tháng mà các em cố gắng. Mặc kệ có thi được lên trung học hay không, đường nhân sinh vẫn còn rất dài, cô hi vọng cuộc sống sau này của các em vĩnh viễn cũng có thể giống như mấy tháng này vậy, cố gắng phấn đấu!" Diệt tuyệt sư thái nói tới đây thì dừng lại một chút, lộ ra một nụ cười cũng coi như là hiền lành: "Sang năm cô sẽ về hưu, các em là lớp tốt nghiệp cuối cùng mà cô chỉ dạy dỗ, cũng là lớp tốt nghiệp tốt nhất cô dẫn dắt mấy năm nay. Có thể giáo viên của các em, cô cực kỳ vinh hạnh, cũng cám ơn các em đã để cho cô dạy được lứa học sinh cuối cùng để hoàn thành một bài giải của bài thi hoàn mĩ nhất."
 
Sau khi diệt tuyệt sư thái nói xong, trong phòng là cả một mảng yên tĩnh, giống như mỗi lần tổng kết quả của lớp xong đều rất yên tĩnh. Diệt tuyệt sư thái giống như thói quen nói: "Được rồi, cô gọi tên ai thì người đó tới nhận, nhận xong là có thể về nhà rồi." Nói xong, liền cầm từng chứng chỉ tốt nghiệp lên bắt đầy gọi tên.
 
Nhưng mà vào lúc này, dưới bục giảng đột nhiên có người vỗ tay, vốn chỉ có một người, rất nhanh đã có rất nhiều người tham gia, hai, ba người... Trong nháy mắt phòng học đã tràn ngập trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, kéo dài mãi không thôi.
 
Sắc mặt diệt tuyệt sư thái bình tĩnh, nhưng bàn tay cầm chứng chỉ tốt nghiệp run nhè nhẹ đã bán đứng nội tâm của bà.
 
"Hình như cô Nghiêm đã khóc." La Vịnh Văn nhỏ giọng nói với Âu Dương Tĩnh.
 
Âu Dương TĨnh nhìn thấy ánh nước hiện lên sau cặp mắt kính, trong lòng có chút cảm khái. Đời trước mãi cho đến thời điểm tốt nghiệp, La Vịnh Văn vẫn gọi bà là diệt tuyệt sư thái. Mà hiện tại, nói vậy trong lòng các học sinh cũng đã biết rõ, thành tích của bọn họ tiếng bộ một bước lớn như vậy một phần lớn cũng nhờ vào phương pháp chuyên chế của diệt tuyệt sư thái.
 
Chứng chỉ tốt nghiệp được phát rất nhanh, chỉ trong chốc lất những học sinh trong lớp đều đã nhận được giấy chứng nhận. Nhưng sau khi lấy xong bạn học cũng không có một người nào đứng dậy rời đi.
 
Phát xong tấm cuối cùng, diệt tuyệt sư thái đẩy mắt kính lên, nhìn đám học trò vẫn ngồi nghiêm chỉnh ở dưới lớp, cười nói: "Tại sao không trở về nhà, còn muốn bị diệt tuyệt sư thái dạy bảo sao?"
 

Vừa dứt lời, nhất thời trong phòng rộn ràng hơn, vậy mà diệt tuyệt sư thái lại nói đùa cùng bọn họ! Học trò ngồi ở bàn đầu tiên đanh bạo hỏi: "Cô Nghiêm, cô cũng biết chúng em gọi cô như vậy sao?"
 
Diệt tuyệt sư thái cười: "Ngạc nhiên không, những chuyện giáo viên biết được so với các em còn nhiều hơn đó. Mà cũng không phải là chỉ có các em gọi cô như vậy."
 
Bà nói xong, các học sinh đều nở nụ cười. Đây cũng là lần đầu tiên cho dù diệt tuyệt sư thái ở đây mà không khí lại thoải mái như vậy. "Cô Nghiêm, chúng ta cùng chụp ảnh chung đi!" Lớp trưởng đề nghị, lập tức nhận được sự ủng hộ của mọi người. Ngày xưa những học sinh thấy diệt tuyệt sư thái như chuột thấy mèo mà gờ đây cũng đãng cười tít mắt đứng bên cạnh bà. Mà trong nháy mắt khi được chụp lại, diệt tuyệt sư thái làm đưa tay là hình chữ "v" nữa.
 
Âu Dương Tĩnh nhìn sự vui vẻ hòa thuận của giáo viên và học sinh, đột nhiên không thể nhớ được tình hình tốt nghiệp của kiếp trước là như thế nào.
 
Thời điểm rời khỏi phòng học, các học sinh lớp khác đã về gần hết rồi. Từ tòa nhà dạy học đến cổng trường học, dọc theo đường đi cơ hồ tất cả đều là học sinh lớp sáu.
 
Dưới ánh mặt trời cực nóng giữa hè, hành lang gạch đỏ gấp khúc dây nho trên tường phát triển vô cùng tươi tốt, từng chùm nho to cỡ ngón tay út buông xuống dọc theo thân cây nho, nghe nói chua đến mức làm người ta giận sôi cả người. Có không hề ít người không tin nhảy dựng lên hái một chụm, sau đó đương nhiên là bị chua đến mức nhe răng trợn mắt, làm cho bạn học ở bên cạnh cười đùa không ngừng.
 
Âu Dương Tĩnh cố ý đi thật chậm, rơi vào người cuối cùng của đội ngũ. Thời điểm đi qua hành lang gấp khúc, cô nhìn thấy trên tường từng lời khen ngợi cùng ảnh chụp của những hoạt động, chợt phát hiện tần xuất xuất hiện tên cô vẫn rất là cao. Một đường nhìn qua, giống như đã ôn lại thời gian học sinh sơ trung một lần nữa.
 
"Âu Dương Tĩnh." Một giọng nói không quá quen thuộc vang lên ở sau lưng.
 
Âu Dương Tĩnh quay đầu, chỉ thấy bóng Thẩm Tây đứng giữa những dây nho, ánh mắt hoi lóe lên khi nhìn cô. "Cậu có thể viết một lời nhắn cho tôi được không?" Thẩm Tây có phần mất tự nhiên, lấy ra một quyển sổ ghi chép học sinh ra đưa cho cô.
 
Âu Dương Tĩnh có phần kinh ngạc, trong ấn tượng của cô chỉ có học sinh tiểu học mới đặc biệt có hứng thú với việc ghi sổ học sinh mới đúng. Nhưng cô vẫn gật đầu, tiếp nhận sổ ghi chép học sinh. Ngoài dự kiến, vậy mà trong sổ ghi chép học sinh của Thẩm Tây  lại có không ít người nhắn lại. Âu Dương Tĩnh không có ý tứ gì nhiều, vội vàng lật đến một tờ giấy kia, còn chưa có viết, liền nhìn thấy một tờ có một bức hình. Là một bức ảnh chụp cô lên thế một bạn học nào đó lên đài biểu diễn chung với Thẩm Tây, đúng là bức ảnh treo để tuyên truyền hơn nửa năm kia.
 
Thẩm Tây như thế nào lấy được bức ảnh kia? Cô ngẩng đầu đầu kinh ngạc. Liền thấy Thẩm Tây mang theo sự khó xử: "Tôi thừa dịp bộ tuyển truyền đổi áp-phích để trộm lấy, hiện tại cảm thấy vẫn nên nói cho cậu biết một tiếng thì tốt hơn."
 
Âu Dương Tĩnh cầm lấy quyển sổ, cũng không biết nên đáp lại cậu ta như thế nào.
 
Thẩm Tây nhìn cô cuối cùng cũng nổi lên dũng khí, nói: "Tôi thích cậu." Không đợi Âu Dương Tĩnh nói ra lời cự tuyệt thì cậu ta lại nói tiếp: "Cái gì cậu cũng không cần nói, tôi biết cậu có bạn trai, tôi chỉ cảm thấy hiện tại nếu mà không nói ra thì về sau sẽ không còn cơ hội nói ra nữa. Tôi không muốn cho cuộc đời học sinh trung học để lại một chút tiếc nuối. Còn có... Trước kia tôi nghĩ cậu sẽ khinh thường loại người có thành tích như tôi... Cậu... Sẽ không chán ghét tôi chứ?"
 

Âu Dương Tĩnh lắc đầu, nở một nụ cười phát ra từ nội tâm: "Thẩm Tây, cảm ơn cậu." Được một người thích tới cùng là một chuyện làm cho người ta cao hứng, làm sao có thể ghét được chứ?
 
Cô ký sổ ghi chép học sinh, lúc đưa trả lại cho Thẩm Tây, bỗng nhiên Thẩm Tây lộ ra biểu cảm muốn nói lại thôi: "Âu Dương Tĩnh, tôi có một chuyện muốn hỏi cậu có được không?"
 
...
 
Thời điểm Bùi Dục đi đến Ngũ trung, vừa đúng lúc thấy một màn này, ở dưới bóng mát của cây xanh trong hành lang gấp khúc, Âu Dương Tĩnh cùng Thẩm Tây đang đối diện nói chuyện với nhau.
 
"Khụ khụ" Anh bước nhanh đến gần hai người, cách hai người bọn họ một khoảng cách thì ho hai tiếng.
 
Âu Dương Tĩnh quay đầu nhìn thấy Bùi Dục, lập tức quay lại đón anh: "Sao cậu lại tới đây?"
 
"Gọi điện thoại không ai tiếp, mình liền gọi điện thoại cho lớp trưởng, cậu ấy nói với mình là các cậu đến trường học rồi." Bùi Dục thấy cô nhìn thấy mình lập tức bỏ qua Thẩm Tây, thì tâm tình không khỏi từ u ám chuyển sang sáng rỡ.
 
Âu Dương Tĩnh lấy làm kinh ngạc, khi nào thì anh lại quen thuộc với lớp trưởng như vậy? Ngẫm lại chỗ sai mấy ngày nay của hai người kia, không khỏi bình thường trở lại.
 
"Âu Dương Tĩnh, tôi đi trước." Thời gian cuối cùng được ở chung một chỗ với nữ thần cũng bị chính chủ phá hủy, Thẩm Tây không muốn ăn cẩu lương, tâm tình vô cùng phức tạp nói lời từ biệt với Âu Dương Tĩnh.
 
"Mới vừa rồi hai người đang nói chuyện gì vậy?" Bùi Dục nắm tay Âu Dương Tĩnh, hai người kề vai từ từ đi về phía cổng trường học.
 
"A, cậu ta thổ lộ với mình." Âu Dương Tĩnh lại nổi lên lòng đùa anh.
 
Quả nhiên, Bùi Dục vừa nghe liền bùng nổ: "Cái gì?!!! ". 
 
Âu Dương Tĩnh bật cười: "Khẩn trương cái gì, người ta chỉ không muốn nghĩ để cho cuộc đời học sinh trung học không có gì để tiếc nuối mà thôi, chỉ nói cho mình biết thôi."
 
Lúc này Bùi Dục giống như là một con mèo vừa mới được vuốt lông, có phần xấu hổ ho khan một tiếng: "Nói đùa, làm sao mà mình phải khẩn trương chứ? Rõ ràng cậu ta không phải là đối thủ của mình! Không đúng, nếu chỉ có một chuyện ấy làm sao mà có thể nói chuyện lâu như vậy được?"
 
Âu Dương Tĩnh thở dài: "Cái gì cũng không thể nào gạt được cậu chứ. Mới vừa rồi Thẩm Tây hỏi mình có biết một người tên là Vạn An không."
 
Nghe được cái tên này, nhất thời Bùi Dục đựng thẳng lỗ tai lên.

 
Âu Dương Tĩnh tiếp tục nói: "Thời điểm cậu ta chạy tới một quán ba đánh ghita kiếm tiền đã gặp qua một đám lưu manh nói chuyện phiếm, trong lúc đó có người nhắc tới tên của mình, cho nên cậu ta đã lưu ý tới một chút. Sau đó bọn họ nói cái gì mà đã làm được mà còn không lấy được tiền bạc, muốn đi tìm cái người tên là Vạn An kia..."
 
Quả nhiên, trong lòng Bùi Dục lo lắng một phen, mấy người ngày đó đến gây chuyện không phải là do người khi dễ Trần Lập Linh trả thù, mà do người mẹ ruột có tâm lý biến th ái kia muốn xuống tay với con gái ruột của chính mình rồi...
 
"Bùi Dục, cuối cùng mình cảm thấy cậu có vẻ biết được điều gì đó. Lần trước gặp chuyện không may cậu cũng đã nói qua có khả năng không phải có quan hệ với nhóm người Trần Lập Linh..." Âu Dương Tĩnh nhìn chằm chằm biểu cảm của Bùi Dục, muốn từ đó nhìn ra được điều gì đó.
 
Bùi Dục bị cô nhìn chăm chú nên có chút chột dạ, anh đâu chỉ biết chút gì, anh lại còn biết mẹ cô cùng cậu của cô tương lai còn hại chết cô cơ! "Mình làm gì biết cái gì, hoàn toàn là phỏng đoán thôi. Mình chỉ cảm thấy nếu do lần đó cậu cứu Trần Lập Linh người kia là một người như thế nào chứ, nếu hắn ta muốn tìm cậu báo thù thì cũng sẽ không trăm phương nghìn kế kéo dài như vậy mới hạ thủ đâu." Bùi Dục lập tức tìm ra được lý do chính đáng cho mình.
 
Âu Dương Tĩnh nghe xong cũng không có nghi ngờ gì khác, gật đầu: "Mình cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Nói như vậy, mình càng phải cảm ơn Trần Lập Linh rồi, cô ấy đến thông báo cho mình hoàn toàn là trọng nghĩa khí."
 
Bùi Dục không yên lòng gật đầu. Nhưng trong suy nghĩ: Nếu mẹ đẻ của cô là người đứng ở phía sau, vậy tại sao hai tháng nay bà ta lại thành thật không có quấy rầy Âu Dương Tĩnh nữa? Chỉ là nhìn thấy mỗi ngày Âu Dương Tĩnh đều có người bảo vệ nên mới không dám động thủ sao? Hay là do bà ta đã gặp phải phiền toái gì rồi?
 
Nói ví dụ có phải bên phía Hà Nhuế muốn điều tra cần phải vận dụng nhiều tài nguyên hơn anh nghĩ hay không?
 
Bùi Dục lại nghĩ tới thời điểm hai tuần này đến võ quán của chú ba, đại bộ phận thời gian chú ba cũng không có ở đây, đoán chừng không mười thì cũng tám chín là đi theo chị Tiểu Hà rồi. Cũng không biết tới cùng chỗ dựa của cái người Vạn Bình kia lớn và vững chắc như thế nào, mà làm cho chị Tiểu Hà cùng chú ba phải cẩn thận như vậy. Tuy anh không hiểu lắm, nhưng cũng có thể đoán được nếu mẹ ruột của Âu Dương Tĩnh chỉ là người liên quan đến phụ nữ cùng đánh bạc thì chỉ với hai nguyên nhân này sẽ không đáng để điều tra lâu như vậy. Nói không chừng sự việc so với suy nghĩ của anh, sợ là người phụ nữ kia có dính dáng đến tổ chức buôn bán mại dâm trong bóng tối rồi.
 
---
 
Trong nhà trọ của Vạn Bình, Vạn An đang có các loại thắc mắc: "Chị, chị đưa cho em ít tiền đi, mấy người anh em bị bắt vẫn còn đang ngồi chồm hổm cũng phải giải quyết xong, chỗ đưa trước đó chắc chắn không đủ! Việc này là em đã giúp chị làm mà, chị không thể qua cầu rút ván được!"
 
"Cút!" Một cái gối ôm được đập vào mặt Vạn An. "Qua cầu rút ván? Mày còn có mặt mũi nói câu đó sao? Mày có ngựa để cho tao qua sông sao?" Vạn Bình kéo rương hành lí hùng hổ đi tới, liền đá cho Vạn An một cái: "Mày là thằng ngu xuẩn! Tao đã nói bao nhiêu lần rồi bảo mày không được xuất đầu lộ diện, mày thì ngược lại, uống chút rượu vào là cái gì cũng nói cho người ta biết hết! Hai tên ngu xuẩn kia ở cục cảnh sát đã khai ra tên của mày rồi mà còn muốn cho bọn nó tiền sao? Mày có nhiều tiền hơn nữa cũng sẽ bị đốt hết mà thôi!"
 
"Không phải... Em" Vạn An lấy gối ôm ra, vốn đang muốn giải thích, vừa thấy trang phụ của Vạn Bình nhất thời có chút mơ hồ: "Chị, chị muốn đi đâu sao? Túi lớn túi nhỏ như vậy, là muốn ra khỏi nhà sao?"
 
Vạn Bình không quan tâm đ ến hắn ta, ở tại cửa đổi giày, ném một chiếc chìa khóa qua: "Trước khi tao trở về thì mày ở lại đây đi." Nói xong bà ta liền đóng sập cửa rồi đi.
 
Vốn Vạn An cũng muốn đuổi theo ra ngoài hỏi rố cuộc là sao, nhưng nhìn thấy cái chìa khóa ở trên tay, ngẫm lại hắn có thể ở lại căn nhà tốt như vậy của chị gái, cho dù có đào bới tát cả gốc rễ trong lòng, thì hắn vẫn vĩnh viễn không hiểu được rõ lắm chị gái của hắn muốn làm cái gì, đầu óc này của hắn chỉ cần đi theo sau chị gái nhặt đồ thừa lại là tốt rồi.
 
Vạn An cực kỳ tự biết lấy.
 


Bình luận

Truyện đang đọc