MỘT THAI TAM BẢO: QUỶ VƯƠNG DADDY, QUÁ HUNG MÃNH



Dư lực khuếch tán, đuôi vũ tiễn kịch liệt rung động.

Có thể thấy được người bắn tên có khí lực lớn đến cỡ nào, nội lực lượn lờ phía trên, Vân Dục chưa từng thấy sự hung tàn như vậy.

Vốn còn muốn chất vấn nam nhân muốn làm gì, nhưng nháy mắt nhìn đến mũi tên, cậu không khỏi rùng mình.

Cũng không phải là sợ hãi, mà là run sợ!
Vị trí của mũi tên, đúng ngay chỗ Khuynh Thành vừa đứng.

Nếu bọn họ chậm một chút, như vậy mũi ten kia chắc chắn có thể vô tình đâm xuyên đầu Khuynh Thành, tiếp đó đâm trúng nam nhân! Đáy mắt thanh tú tràn đầy sát khí, Vân Dục theo bản năng bắt được bàn tay của muội muội, vừa nghiêng đầu, quả nhiên đối mặt với Khuynh Thành bị dọa đến trắng hếu khuôn mặt nhỏ, lập tức ôn nhu an ủi, “đừng sợ, có ca ca ở đây.



“Dạ!.

!” Khuynh Thành nơi nào thấy qua sự việc như thế, bây giờ đẫm nước mắt, nhưng cố chịu đựng không để cho nước mắt mình chảy ròng.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Vân Dục cảnh giác nhìn nam nhân trước mắt, bé biết những mũi tên này chắc chắn không phải nhắm vào những hài tử quê mùa như bọn chúng, đã như vậy, vậy thì nhất định là do nam nhân này dẫn tới.

“Bảo vệ tốt muội muội của ngươi.

” Không có thời gian trả lời Vân Dục, Hiên Viên Dạ Lan đem hai đứa bé bảo hộ ở sau lưng, đáy mắt nổi lên tràn ngập sát khí.

“Hiên Viên Dạ Lan, chịu chết đi!” Theo sát vũ tiễn mà đến, năm tên áo đen khí thé hùng hổ, trong tay nắm lấy lưỡi đao sáng loáng, thân hình cực nhanh vọt vào, sát khí tràn ngập ở giữa, khiến cho gian phòng vốn chật hẹp càng lộ vẻ nhỏ hẹp.

Khuynh Thành khẩn trương nắm tay ca ca, làm đôi môi Vân Dục liền trở nên trắng bệch.

Dán thật chặt vách tường, bọn nhỏ chưa bao giờ gặp phải trận chiến lớn như vậy, nhưng cũng có thể nhìn ra những người ở trước mắt đều không có ý tốt.

Chỉ là bất quá, những tên áo đen kia không có bất kỳ hứng thú nào với bọn chúng, bây giờ thân hình lóe lên xông qua, mục tiêu đương nhiên là Hiên Viên Dạ Lan.

“Đồ sâu kiến nhỏ bé, cũng có can đảm ở đây mà càn rỡ.



Bỗng nhiên âm thanh tà mị trong trẻo vang lên, lưỡi đao sắc bén xuyên qua không khí, mắt thấy như muốn rơi lên cổ của Hiên Viên Dạ Lan.

“Tiên tử ca ca cẩn thận a!” Khuynh Thành lo lắng kêu lên.

Bây giờ Hiên Viên Dạ Lan chỉ mặc một thân quần thiếp thân, thân trên rắn chắc bá đạo, quanh thân đều tản ra khí phách vương giả mạnh mẽ, nhưng mà chỉ là thể xác phàm tục, làm sao có thể cứng rắn hơn so với lưỡi đao.

Vân Dục che chở muội muội, đồng thời khẩn trương nhìn xem.

Bên này, Hiên Viên Dạ Lan nghe được lời quan tâm của Khuynh Thành, tia nhu hòa trong đáy mắt thoáng qua, thay vào đó là vưc sâu lãnh khốc.

Chưởng ấn từ lòng bàn tay rộng lớn nhanh chóng phá không bay ra, như xuyên mây phá núi, nội lực hùng hậu theo ngón bay ra, thanh kiếm phát ra âm thanh vo ve, nội lực ngưng tụ trên thanh kiếm nhanh chóng tan rã, dư lực khuếch tán, chấn động đến mức khiến lòng bàn tay của người áo đen bị một mảnh tê dại, trong ngực truyền đến một hồi đau đớn kịch liệt.

Nội lực thật cường hãn!
Người áo đen gương mặt kinh hãi, đối mặt với ánh mắt nham hiểm hung ác của Hiên Viên Dạ Lan.


Phảng phất giống như đối mặt với ánh mắt tử thần, người áo đem mắt thấy nam nhân vô tình vặn nát cổ tay mình, đoạt đi trường kiếm trong tay mình.

Thậm chí còn không có cơ hội kêu thảm vì đau nhứt kịch liệt từ cổ tay, nam nhân trước mắt đã lạnh nhạt huy động trường kiếm, từ dưới lên trên quét ngang mà tới, trong lúc nhất thời, âm thanh quỷ dị giống như cắt chém thịt heo vang lên, cơ thể người áo đen từ trên xuống dưới, lưỡi đao từ bụng kéo dài đến cằm, vết cắt bình ổn chỉnh tề, gần như cắt đứt cả toàn bộ phần trên của cơ thể.

Máu huyết bắn tung tóe, có vật ấm lăn ra từ phần cơ thể bị cắt rời.

Thi thể nặng nề đập xuống đất, máu huyết rơi khắp nơi, khiến cho bốn người còn lại gương mặt biểu lộ giống như thấy quỷ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc