MỘT THAI TAM BẢO: QUỶ VƯƠNG DADDY, QUÁ HUNG MÃNH



Ngay thời điểm Hiên Viên Dạ Lan vung kiếm hướng người đàn ông kia, Vân Dục liền nhanh tay lẹ mắt bưng kín mắt Khuynh Thành.

Nhìn hình ảnh máu tanh trước mặt, khiến dạ dày Vân Dục quay cuồng một hồi, suýt chút nữa phun ra.

Ở trong lòng không ngừng nói với mình, cậu là nam tử hán, lúc này muội muội đang cần cậu bảo hộ, cậu tuyệt đối không thể sợ.

Cũng may lúc trước đi theo Lý lang trung khám bệnh, cũng gặp qua thi thể chết vì bị thương nghiêm trọng, cậu mới có thể bảo trì lý trí ở thời điểm này, không đến mức bị một màn máu tanh tàn bạo trước mắt này dọa sợ.

“Đáng chết, không phải nói hắn trúng độc sao!.

!?” Trong đám hắc y nhân, nam nhân mang theo vết sẹo trên khóe mắt hung tợn chửi bới.

Bọn chúng rõ ràng được báo Hiên Viên Dạ Lan trúng độc, bây giờ cực kỳ suy yếu.


Nhưng nam nhân này có nơi nào suy yếu, hắn rõ ràng là ác ma gϊếŧ người không chớp mắt.

Không khỏi sinh lòng lui bước, tên mặt sẹo bây giờ lại nghe được âm thanh mềm mại của nữ oa oa phảng phất giống thiên sứ vang lên, “nhị ca, sao huynh muốn che mắt của Khuynh Thành a?”
Âm thanh tiểu hài tử?
Theo âm thanh quay đầu nhìn sang phía sau mình, tên mặt sẹo thấy được ở đây có hai tiểu hài tương đương nhau, đáy mắt hiện lên một vòng quỷ dị.

Tựa như ánh mắt của rắn độc, khiến da đầu Vân Dục căng thẳng, tiếp đó lại thấy tên mặt sẹo cứ như ác lang hướng bọn hắn mà lao tới.

“Biến đi, cách chúng ta xa ra một chút!” Vân Dục kéo cái ghế đẩu qua mà không cần suy nghĩ ném về phía tên mặt sẹo, tiếp đó cũng không để ý là có trúng hay không, cuống quít lôi kéo cánh tay muội muội nhà mình mà vọt chạy ra khỏi căn phòng nhỏ hẹp.

“Hừ, điêu trùng tiểu kỹ.

” Một tay đón lấy cái ghế, tên mặt sẹo nhẹ nhàng bóp nát nó thành vụn gỗ, khóe môi khát máu, lại lần nữa hướng về hai đứa bé đuổi theo, đầu tiên là một cước đá vào trên người Vân Dục, sau đó hung hăng giẫm cậu dưới chân.

“Ngô!.

” Vân Dục đau rên khẽ một tiếng, cái bàn chân sau lưng kia nặng tựa ngàn cân, giẫm đến cậu không thở nổi.

“Khuynh Thành, mau chạy đi!”
Biết những người này chính là những kẻ liều mạng, Vân Dục vội vàng nhìn muội muội nhà mình nói.

“Không, muội không muốn!”Khuynh thành cố chấp dùng sức lắc đầu, nói cái gì cũng không nguyện ý rời khỏi ca ca.


“Không muốn tốt lắm, tiểu nha đầu, ngươi cũng đến đây đi!” Tên mặt sẹo nhìn tiểu nữ oa phấn điêu ngọc trác trước mắt, tà ác vươn tay ra.

Loại người như Hiên Viên Dạ Lan, làm sao có thể tùy tiện bảo hộ hài tử của người không quen biết, hai tên tiểu quỷ này chắc chắn thân phận không đơn giản, lợi dụng được, cho dù nam nhân kia có đáng sợ, cũng nhất định phải chịu yếu kém trước bọn hắn.

!
Bàn tay gian ác bừng bừng dã tâm, từng bước hướng về phía Khuynh Thành
Hiên Viên Dạ Lan bây giờ mới thấy được tình cảnh bên này, ánh mắt trở nên âm trầm.

Động tác trên tay liền trở nên nhiều hơn ba phần sốt ruột, Hiên Viên Dạ Lan thấy tên mặt sẹo sắp bắt được Khuynh Thành.

Khoảng cách đến chỗ Khuynh Thành quá xa, Hiên Viên Dạ Lan nhìn lại ba người vọng tưởng ngăn cản hắn, ánh mắt lộ ra hung quang.

“Một đám cẩu vật cản đường”.

Đem hình ảnh Khuynh Thành bị dọa đến trắng hếu khuôn mặt nhỏ thu vào mắt, Hiên Viên Dạ Lan híp mắt băng lãnh.

Một bầy kiến hôi, thật sự là tội đáng muôn chết.


Bọn người áo đen đang ngăn cản trước mặt Hiên Viên Dạ Lan đáy lòng căng thẳng, ánh mắt của người đàn ông này quá dọa người, giống như là la sát lấy mạng.

Bị hù đến run rẩy, tên áo đen mắt thấy trường kiếm Hiên Viên Dạ Lan quét ngang mà đến.

Hắn xong!
Trong chớp mắt đã đem cổ người trước mặt chặt đứt, Hiên Viên Dạ Lan đang muốn xông ra, cũng đã nghe được Khuynh Thành hét lên.

Bị dọa đến nhắm mặt lại, Khuynh Thành đối diện với khuôn mặt to hèn mọn của tên mặt sẹo đang đến gần, tay nhỏ trắng noãn vung ra một cái tát, “người quái dị, ngươi không được qua đây a.

!”
Chư.


Bình luận

Truyện đang đọc