MỘT VẠN NĂM


Đội bốn người Vân Nhu rời khỏi trà lâu.

Đằng sau, có một ánh mắt híp lại đầy nguy hiểm dõi theo.

Như cảm nhận được nguy hiểm, Mặc Uyên và Vân Nhu quay đầu lại.

Ở sau lưng họ là trà lâu, chỉ thấy Thanh Tâm công tử phe phẩy quạt, ôn nhu cười nói với những khách trong trà lâu.
Mặc Linh Lan và Mặc Vũ Văn thấy hai người dừng lại thì cũng tò mò nhìn theo.
"Có gì đâu? Rốt cuộc hai người này nhìn cái gì vậy?"
Hai người khó hiểu, liếc mắt nhìn nhau, nhún vai biểu thị họ không cũng không biết.
Linh Lan không nhìn được nữa bèn nói "Vân Nhu, Mặc Uyên.

Hai người đang nhìn cái gì vậy".
"Không có gì"
"Không có gì"
Hai người đồng thanh, sau đó nhìn nhau.

Vân Nhu vội vàng đưa ánh mắt ra nhìn chỗ khác thầm nghĩ.
Vừa nãy rõ ràng nàng cảm thấy nguy hiểm, nhưng khi quay mặt lại chỉ nhìn thấy Thanh Tâm công tử.

Rốt cuộc là sai ở đâu?
Lúc nãy Mặc Uyên cũng quay lại, chẳng lẽ hắn cũng cảm thấy nguy hiểm? Vậy nên vừa nãy không phải ảo giác của nàng rồi.
"Vân Nhu...Vân Nhu..."
Vân Nhu giật mình hồi thần lại.

Nàng đang mải mê suy nghĩ về chuyện vừa rồi, nàng không để ý bản thân đã đi đến đâu.

Nàng nhìn Linh Lan trước mặt lắc qua lắc lại, tâm tình bỗng dưng vui vẻ, nàng vứt luôn chuyện vừa rồi ra sau đầu.
"Ngươi xem, đây là hồ Ngưng Nguyệt".
Xung quanh dọc theo ven bờ hồ Ngưng Nguyệt được trồng một hàng cây liễu, những cây hoa tử đằng leo lên những cành liễu nở hoa, hoa tử đằng màu tím chiếu theo nhành liễu rủ xuống mặt hồ.
"Hoa Tử Đằng tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, chờ lời hồi đáp".

Dứt lời nàng liếc nhìn Mặc Uyên mỉm cười.
Mặc Uyên nhìn nàng, đưa tay ra xoa đầu "Chúng ta đi về, hôm nay chơi tới đây thôi".

Vân Nhu gật đầu chuẩn bị về cùng Mặc Uyên bỗng Mặc Vũ Văn đề nghị dẫn mọi người đến một nơi rất thú vị.

Bốn người thảo luận với nhau một lúc, quyết định đi theo Mặc Vũ Văn.

Nơi bốn người đến chính là Đấu Thú Trường.

Trước cổng vào Đấu Thú Trường có hai người canh giữ, cả hai đều là Trúc Cơ Đỉnh Phong.
Nhóm bốn người Vân Nhu tiến đến gần cửa vào, lính canh thấy bọn họ còn nhỏ định chặn lại.

Mặc Vũ Văn bèn đưa lệnh bài chứng minh thân phận ra.

Hai người lính canh thấy lệnh bài thân phận vội vàng nở nụ cười lấy lòng.
"Vũ Văn thiếu gia, mời vào, mời vào.

Tiểu nhân có mắt không tròng, thất lễ rồi.

Để tiểu nhân dẫn ngài vào trong".
Đấu Thú Trường bên trong là một sân đấu rộng lớn, bên trên là khán đài đầy ắp người.

Tên lính canh đưa bọn người Vân Nhu tiến lên khu thượng cấp dành cho những người có tiền ngồi.

Khu thượng cấp được tạo cấm chế, người bên ngoài không thể nhìn vào, nhưng người bên trong lại nhìn được ra.

Xung quanh, mọi người đều đã bắt đầu ngồi kín mít.

Tiếng người giới thiệu xuất hiện.
"Sau đây sẽ là màn mở đầu của số 58 Luyện Khí Trung Kỳ đối đầu với Kim Nguyên Lang cấp một".

Cấp một yêu thú tương ứng với Luyện Khí Kỳ của người tu luyện nhưng lại mạnh hơn người tu luyện.
Cánh cửa sắt được mở ra.

Một nam nhân cơ bắp, quần áo bẩn thỉu, rách nát, trên người chi chít sẹo bước ra, họ là tầng lớp nô lệ được bán đến đây để mua vui cho giới quý tộc.
Tại Đấu Thú Trường, những nô lệ này phải liều mạng đấu với yêu thú, rất nhiều người kẻ thì chết, kẻ thì bị thương.

Sự nhơ nhớp, chật vật, tuyệt vọng của bọn họ chỉ làm cho những con người ở đây thêm hưng phấn.
Cánh cửa đối diện được mở, một đầu đại lang bước ra, thân thể to lớn gấp đôi người nô lệ kia.

Kim Nguyên Lang há miệng, rãi chảy tòng tòng, dường như đã bị bỏ đói lâu ngày.


Cũng phải thôi, những người ở đây có một ai là tốt lành chứ? Thứ họ cần chính là tiền, vì tiền bạc những người này sẽ tạo k1ch thích để thu hút người đánh cược.
Tiếng ồn ào huyên náo vang lên, toàn Đấu Thú Trường huyên náo bắt đầu đặt cược.
"Ta cược Kim Nguyên Lang thắng 500 vàng"
"Ta cược Kim Nguyên Lang thắng 50 Bạch Kim"
"Ta cược tên nô lệ kia thắng 100 vàng"
"Ta cược..."
......
......
......
Tấm ngăn ở giữa sân đấu được mở ra, Kim Nguyên Lang nhe răng dùng tốc độ cực nhanh lao vào người nô lệ.

Tên nô lệ chấn kinh vội phát động kỹ năng hệ thổ tạo cho bản thân một lớp phòng ngự.

Cả hai sau khi va chạm đều bị b ắn ra một đoạn.
Kim Nguyên Lang sau khi bị b ắn ra liền đi vòng quanh người nô lệ, dáng vẻ như đang rình rập con mồi.

Người nô lệ bị b ắn ra lăn hai vòng trên mặt đất, lúc này đang lồm cồm sợ hãi bò dậy.
"À hú...Cắn hắn đi! Cắn hắn đi!"
"Xé xác hắn cho ta!"
"Con mẹ nó, đứng lên nhanh cho ta, 100 vàng của ta cược ngươi đâu"
"Ngươi cái đồ nô lệ đê tiện, aaaaa...vàng của ta"
"Đ*t mẹ, tên gà này có cơ bắp mà yếu đuối"
Trên đài tiếng người hỗn loạn truyền xuống, người thì phấn khích, người thì kích động, người thì tức giận hét to.
Dưới sân, Kim Nguyên Lang sau khi tìm được vị trí thích hợp, lần nữa xông lên.

Người nô lệ vật lộn với Kim Nguyên Lang một hồi, vận chuyển linh lực tấn công Kim Nguyên Lang.
Kim Nguyên Lang tốc độ rất nhanh, mọi chiêu của người nô lệ đều có thể né tránh.

Sau khi tiêu hao bớt linh lực trên người nô lệ, Kim Nguyên Lang nhào lên c ắn vào cổ người nô lệ.

Lần này người nô lệ không may mắn như trước, trực tiếp bị Kim Nguyên Lang cắn gãy cổ, xé xác người nô lệ ngay tại hiện trường.
Cảnh tượng tàn nhẫn, máu me be bét.

Nhưng chỉ làm cho những con người phía trên khán đài hò hét phấn khích.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Vân Nhu cũng không có cảm xúc gì cả.

Nàng biết, cường giả vi tôn, kẻ yếu chỉ có thể mua vui cho kẻ mạnh.
Nói bọn họ bi3n thái thì sao? Vặn vẹo thì thế nào? Có quan trọng không? Không phải bọn họ vẫn sống đấy thôi!
Ngươi thương hại kẻ yếu? Ngu xuẩn, trên đời này có biết bao nhiêu kẻ yếu.

Ngươi có thể thương hại hết bọn họ sao?
Chỉ có tự mình vươn lên mới là vương đạo, chẳng ai có thể giúp đỡ ngươi không công cả.

Tất cả đều dựa vào trao đổi qua lại mà thôi.
Vạn năm giấc mộng nàng đã không phải nữ hài ngây thơ trong sáng nữa rồi.

Thực tế luôn tàn khốc a...
Bên cạnh, Mặc Linh Lan trực tiếp sợ tới mức mặt tái mét, miệng run run nói.
"Chúng...!Chúng ta đi về đi"
"Ta...ta muốn quay về"
Mặc Linh Lan là tiểu thư cành vàng lá ngọc, chưa từng tiếp xúc với loại này bao giờ, nhìn cảnh tượng máu me trước mặt, nàng sinh ra sợ hãi không thể diễn tả.
"Ngươi nhát gan quá Hồng Hồng" Mặc Vũ Văn bĩu môi nói.
Có lẽ Mặc Linh Lan thực sự sợ rồi, cũng không phản ứng lại việc Mặc Vũ Văn gọi nàng ta là Hồng Hồng.
Mặc Uyên lãnh đạm nói: " Cường giả vi tôn, nhược nhục cường thực".

Dừng một chút hắn nói: "Về thôi".
Vân Nhu nhìn Mặc Uyên phía trước, khi nãy hắn cũng không có biểu tình gì.

Vân Nhu cảm thấy khá ngạc nhiên, không ngờ hắn còn nhỏ mà đã có giác ngộ như thế.
Ra khỏi Đấu Thú Trường một đoạn, Mặc Linh Lan quay lại dáng vẻ của một nữ hài hoạt bát.

Ba người còn thấy vậy, nhìn nhau trầm mặc.
Tiểu nữ hài sợ hãi tái mét mặt lúc nãy đâu? Sao vừa ra khỏi Đấu Thú Trường đã tung tăng được rồi? Chuyện lúc nãy nàng ta vứt ra sau đầu rồi sao.

Vân Nhu bày tỏ, nàng thật không hiểu nổi suy nghĩ của tụi trẻ con.
Lại nghĩ, nàng hiện tại cũng là trẻ con nha, nàng có lên giả vờ sợ hãi chút không? Vân Nhu rùng mình một cái, nàng cảm thấy bị suy nghĩ vừa của mình doạ sợ.

Nàng mới không yết ớt như vậy đâu, giả vờ cũng không nha.
Bốn người Vân Nhu đi theo một con đường khác để về Mặc gia.

Trên đường có đi ngang qua một toà lâu rực rỡ lụa đỏ, mùi hoa thơm nức mũi, tiếng oanh oanh, yến yến mời chào người qua đường lọt vào tai nàng.
"Gia, ở lại đây qua đêm với ta đi mà"
"Công tử a~.

Ngươi vào đây một chút đi"
"Ai da~, người ta muốn bàn chuyện về cách tái tạo sinh mệnh với ngươi nha".

Nàng liếc nhìn tấm bảng hiệu ghi "Yến Lạc Cung ".

Này chắc là thanh lâu nổi tiếng ở Mặc Huyễn Thành đi.
Vân Nhu đánh giá qua thanh lâu một chút, đây là toà lâu ba tầng, phong cách cổ xưa, mang theo một chút dụ hoặc.

Chợt nàng nhìn lên lầu ba, trên hành lang một nam tử ngồi tựa lưng vào cột.

Vân Nhu ánh mắt loé lên tia kinh diễm, nam nhân kia yêu mị xuất chúng, so với nữ nhân càng đẹp tới khuynh quốc khuynh thành, so với nam nhân thì càng tà khí mị hoặc câu nhân.

Tóc đen dài buông thả, mắt phượng, mày ngài, một thân y phục đỏ hơi trễ ra lộ xương quai xanh, tà áo xẻ lộ ra một đôi chân thon dài nuột nà.

Y phục đỏ rực mặc trên người hắn càng làm tôn lên nước da trắng nõn của hắn, thật đúng là một yêu nghiệt mỹ nam chuyển thế, nàng chưa từng thấy người nào đẹp như hắn.

Nàng với hắn mắt đối mắt, hắn nở một nụ cười, ánh mắt nhiễm nhiễm như hoa đào mị hoặc câu nhân.
"Ngươi sao vậy Vân Nhu, ngươi nhìn gì vậy? Đây là thanh lâu nha, ngươi đừng nhìn nữa, nơi này không sạch sẽ".

Mặc Linh Lan dù còn nhỏ nhưng liếc mắt cũng biết đây là thanh lâu, nàng từng nghe thấy mấy nam đệ tử trong Mặc gia bàn tán qua rồi, Yến Lạc Cung chính là thanh lâu số một.

Nàng nói rồi kéo Vân Nhu đi.
Vân Nhu bị Mặc Linh Lan kéo đi mới hoàn hồn lại từ vẻ đẹp ấy, nàng liếc nhìn lại phía sau nhưng không thấy nam nhân yêu nghiệt kia đâu nữa.
-----
Trong một căn phòng, lụa đỏ lay động,  nam nhân ngồi tựa vai vào cửa sổ, vạt áo siêu vẹo lộ cơ ngực, đỏ y phục diễm lệ xẻ tà lộ ra đôi chân dài thon thả.

Người này không ai khác chính là nam nhân yêu nghiệt trước đó.

Những chú ngữ cổ xưa màu đỏ thoắt ẩn nổi trên đôi chân thon dài trắng nõn, trên ngực rồi lan lên cổ hắn.

Khoảng một nén nhang sau, những chú ngữ kia dần dần biến mất, trên gương mặt mị hoặc xuất chúng đấy nhiễm lên một tầng mồ hôi, th ở dốc.
"Vũ Phong, chuẩn bị nước tắm cho ta"
"Vâng thưa công tử" Bên ngoài cửa, một thị vệ áo đen chắp tay đáp lời.
-----
Bốn người Vân Nhu trở lại Mặc gia, mỗi người một tâm trạng, tạm biệt nhau rồi ai về phòng nấy.
Về tới phòng Vân Nhu nhảy thẳng lên giường, nàng nhìn lên trần nhà, suy nghĩ sắp xếp lại những việc xảy ra hôm nay.

Đáy lòng Vân Nhu ẩn ẩn cảm thấy bất an.

Nàng quyết định tăng nhanh thực lực, không thể bị động như này được.

Nàng không thích cảm giác như bị người khác khống chế này.

Thực lực mới là vương đạo, có thực lực thì bất kỳ quỷ kế nào cũng đều là sâu kiến..


Bình luận

Truyện đang đọc